Trì Am đứng bên mép hồ máu, lo lắng nghiêng người nhìn vào trong hồ, hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy nam nhân chìm vào trong hồ máu để tìm đồ.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Trì Am hoàn toàn không kịp gọi hắn dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hồ máu sủi bọt lăn tăn giống nước sôi.
Ngay lúc Trì Am đang lo lắng, liền nghe thấy tiếng xè xè xè ở bên cạnh, nàng chầm chậm quay đầu, mặt đối mặt với con mãng ma kia.
Mãng ma lắc lư cơ thể, bày ra tư thế đặc trưng, không biết nó lấy từ chỗ nào tha đến một con chuột to như con mèo, dùng chóp đuôi đẩy nó đến trước mặt nàng.
“Ta không ăn, không cần lấy lòng ta đâu, lấy lòng ta cũng vô dụng.” Trì cô nương vô cùng cao ngạo lạnh lùng nói.
Sau khi mãng ma nghe xong thì rướn cổ lên, vồ tới nuốt chuột bự, vẫn chưa hết thòm thèm thè thè lưỡi rắn, tiếp tục đi kiếm ăn.
Trì Am không quan tâm đến nó nữa, nàng đứng bên mép hồ máu tiếp tục làm hòn vọng phu.
Cứ nhìn như thế hơn nửa canh giờ, cuối cùng hồ máu cũng có động tĩnh, nam nhân từ trong hồ máu nổi lên, dùng tay chống vào mép hồ máu, cơ thể nhảy lên bờ.
“Không sao chứ!” Trì Am vừa tiến lên đã muốn vén ý phục của hắn, xem xem hắn có bị thương hay không.
Nam nhân lùi về sau một bước, không cho nàng đụng vào, nói: “Trên người ta có máu, nàng sẽ bị thương.”
Máu trên người hắn nhỏ giọt chảy tí tách xuống đất, huyết dịch này vô cùng kỳ dị, lúc ngưng tụ thành giọt máu nhỏ giọt chảy xuống nhưng không để lại chút dấu vết nào trên người hắn, thậm chí ngay cả ý phục cũng hắn cũng giữ gìn nguyên vẹn, đến lúc máu chảy hết xuống đất, cả người hắn đều nhẹ nhàng thoải mái, giống như chưa từng nhảy xuống hồ máu.
Mà những giọt máu ngưng tụ trên mặt đất kia giống như có ý thức của mình, tuôn nhanh về phía hồ máu, rất nhanh đã hòa vào huyết dịch trong ao máu, ao máu vẫn duy trì dáng vẻ như lúc trước, sủi bọt lăn tăn.
“Am Am, mau nhìn này.”
Nam nhân mở bàn tay tê liệt ra, trong tay bất chợt để một hạt châu óng ánh màu máu, to bằng quả vải.
Trì Am trừng mắt nhìn nó, mặc dù không biết thứ này là gì nhưng trên nó khí tức tràn ngập, cảm giác vô cùng lợi hại.
“Đây là Thiên Ma Nhãn.” Nam nhân nói: “Dùng thứ này có thể làm thiên ma trọng thương.”
“Cái gì?” Trì Am giật nảy mình, trong nháy mắt liền hiểu ra mục tiêu của Trì Tinh chính là nó.
Nếu như suy đoán của nàng không sai thì Trì Tinh có một lòng thù hận không tên với Tư Ngang, mục tiêu của nàng ta có thể là Tư Ngang, thậm chí muốn giết Tư Ngang. Mà Tư Ngang là thành chủ thành Thiên Ma, cũng là người có khả năng thức tỉnh trở thành thiên ma nhất, sau khi hắn thức tỉnh trở thành thiên ma, thế gian này sẽ không có ai có thể làm hắn bị thương nữa.
Có điều, thứ gì trên đời này cũng đều tương sinh tương khắc, cho dù là thiên ma ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cũng không phải không có nhược điểm, thứ Thiên Ma Nhãn này rõ ràng la thứ có thể làm thiên ma trọng thương.
Trì Am bày mưu tính kế tiến vào lăng mộ đại đế, đoán chừng chính là vì muốn lấy được nó, dùng nó để làm Tư Ngang trọng thương.
Trì Am âm thầm cắn răng, coi Trì Tinh là kẻ thù nhất định phải trừ khử.
“Nàng thích không? Tặng nàng này.” Nam nhân vô cùng tùy ý ném thứ này cho nàng.
Trì Am: “...”
Trì Am đờ đẫn một lúc, lấy một cái hộp làm bằng gỗ linh thạch, bỏ Thiên Ma Nhãn vào đó, vừa nói: “Nó sẽ làm chàng trọng thương, chàng vẫn muốn đưa cho ta ư?”
Nam nhân ôm nàng, cúi đầu hôn một nụ hôn lên bên môi nàng, “Nàng sẽ không làm vậy.”
“Chàng chắc chắn chứ?” Trì Am có hơi buồn cười.
Hắn ừ một tiếng, liên tục hôn nàng không ngừng giống chó săn nhỏ, giọng nói có chút mập mờ: “Không biết vì sao, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết như vậy rồi.”
Cho dù người của cả thế giới đều muốn giết chết thiên ma, sợ hãi thiên ma, nhưng nàng sẽ không như thế.
Hắn chỉ tin tưởng một mình nàng.
Trì Am cảm thấy vừa rung động vừa đau lòng trước câu trả lời của hắn, nhón chân lên hôn hắn, khẽ nói: “Ừm, ta quả thật sẽ không làm như vậy.”
Bây giờ nàng chỉ muốn tìm cơ hội chữa khỏi cho hắn, để hắn lấy lại thần trí bình thường, biến thành Tư Ngang trước kia, sau đó phấn đấu nỗ lực ở một một thế giới cố gắng sống lâu hơn chút để ở bên hắn.
Sau khi đưa đồ cho nàng, nam nhân lại chạy đi ngâm hồ máu.
Trì Am biêt hồ máu này không có hại với hắn nên cũng không ngăn cản hắn nữa, ngồi bên cạnh hồ nhìn hắn, hỏi: “Hồ máu này có ích lợi gì với chàng thế?”
“Trong hồ máu có một lường lực lượng, lúc hấp thụ nó, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, sẽ không khó chịu nữa.”
Trì Am biết từ thuở nhỏ hắn đã bị ma khí ăn mòn, mỗi khi ma khí trong cơ thể đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ khiến hắn vô cùng khó chịu, thần trí bị ảnh hưởng, mặc dù bình thường có thể giao tiếp bình thường nhưng lại cực kỳ hạn chế, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực ra khắp nơi đều không bình thường, người đời không phát hiện ra điểm này, chỉ là vì e ngại thân phận thiên ma của hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà thôi.
Đương nhiên, bình thường khuôn mặt hắn đều lạnh lùng, rất dễ dàng qua mặt người khác, nên mới không có bao nhiêu người phát hiện nam nhân này có chút điên điên IQ thấp, nếu như so trí thông minh với hắn thì nhất định sẽ giành chiến thắng.
Trì Am ở bên hắn một lát, lại lấy Thiên Ma Nhãn kia ra xem, tò mò nói: “Sao chỗ này lại phải có một viên Thiên Ma Nhãn? Thiên Ma Nhãn ngoại trừ làm thiên ma trọng thương ra, chẳng lẽ không có tác dụng nào khác nữa hay sao? Với cả, rốt cuộc Thiên Ma Nhãn được tạo nên như thế nào?”
Câu hỏi liên tiếp khiến nam nhân có phần lơ mơ, hắn tựa mặt vào mép ao máu, mặc cho bọt huyết dịch bốc lên kia bao phủ mình, chỉ lộ ra một cái đầu.
Nam nhân bơi trong ao máu một lát, vào lúc Trì Am cho rằng hắn không biết, hắn lại đột nhiên nói: “Đây là con mắt của Hiên Viên thị.”
Trì Am trừng to mắt nhìn hắn, đáp án này có chút ngoài ý muốn.
“Hiên Viên thị có được huyết thống của thiên ma, là sự tiếp nối của thiên ma ở nhân gian. Hiên Viên thị đã từng vì muốn có được sức mạnh cường đại nên lập ra một khế ước với thiên ma, lợi dụng sức mạnh của thiên ma để thống nhất đại lục, thành lập hoàng triều sớm nhất. Nhưng sau này thiên ma mất khống chế, trở thành tai họa của nhân gian, dẫn đến việc Đại lục Vũ Thiên sinh linh đồ thán, Hiên Viên thị phát hiện không thể khống chế thiên ma, không thể không từ bỏ sức mạnh của thiên ma, vậy là bèn tập hợp đầy đủ bốn vị võ đế lúc đó, phong ấn thiên ma, trấn áp dưới núi Thiên Ma.”
“Mặc dù thiên ma bị phong ấn, nhưng phong ấn này cũng không chắc chắn, lúc nào thiên ma cũng có thể sẽ phá phong ấn mà thoát ra ngoài, đến lúc đó cho dù là Đại lục Vũ Thiên, thậm chí là Hiên Viên thị thất tín bội nghĩa thì đều sẽ bị thiên ma cắn trả. Chỉ có hậu nhân Hiên Viên thị có được huyết mạch của thiên ma mới có thể trông coi Phong Ma Trận, bọn họ hấp thu ma khí thiên ma tỏa ra, dùng nó để củng cố Phong Ma Trận, mới có thể trấn áp thiên ma được dài lâu.”
“Cách mỗi mấy đời Hiên Viên thị sẽ xuất hiện một hậu duệ có huyết thống của thiên ma, hậu duệ này sẽ bị đưa đến thành Thiên Ma, trở thành thành chủ thành Thiên Ma. Người của Hiên Viên thị có được huyết thống của thiên ma mới có thể hấp thu ma khí của thiên ma, mà ma khí của thiên ma chính là cội nguồn sức mạnh của bọn ta, nếu như không thể hấp thu ma khí thì chúng ta sẽ chết vì sức lực hao mòn.”
Giống như đang thuật lại, nam nhân từ tốn kể lại bí mật này.
Trì Am kinh ngạc nhìn hắn.