Đợi khi Hughes xuất hiện trở lại, đã nghe thấy Trì Am vui vẻ dặn dò: “Hughes, ngay mai tôi sẽ về trường, buổi trưa anh không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi đâu.”
Hughes có hơi kinh ngạc, nhìn người đàn ông ngồi trên sofa một cái, mỉm cười nói: “Được thôi cô Trì, tôi sẽ không gọi ship ngoài nữa.”
Trì Am quay đầu nhìn người đàn ông nào đó một cái, có hơi cạn lời.
Không phải chỉ là khen người ta nấu cơm ngon có một câu thôi sao, có cần phải nhỏ mọn vậy không.
Buổi tối lúc về phòng, Trì Am nói với tên ma cà rồng đi theo vào phòng nào đó: “Nè, có thể trả điện thoại cho em không?”
Anh nhìn cô một cái, quay người đi ra ngoài, lúc quay về trên tay đã có thêm một cái điện thoại.
Trì Am nhận lấy điện thoại của mình, thấy đã được sạc đầy điện, nhưng không mở nguồn, sau khi mở nguồn lên, cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn, đều là bạn bè và cậu của cô gửi tới, hỏi cô ở nước ngoài như thế nào.
Theo như người đàn ông này nói, bây giờ cô đang đi ra nước ngoài công tác theo công ty cô đang thực tập.
Trì Am vui vẻ trả lời tin nhắn bọn họ, sau khi trả lời mấy tin, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói với người đàn ông: “Số điện thoại anh là gì? Là bạn trai, lẽ nào không nên cho bạn gái số điện thoại của anh sao?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, lại đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay đã có thêm một chiếc điện thoại mới.
Anh lặng lẽ đưa điện thoại qua.
Trì Am nhìn anh một cái, nhịn lại ý cười bên miệng, bật nguồn giúp anh, nhìn thấy danh sách liên lạc trong máy không có một số điện thoại nào cả. Làm gì có chuyện cô không biết đám người bọn họ không cần thứ công nghệ cao cấp như điện thoại này chứ, thứ này chắc là Hughes vừa mới lấy ra.
Trì Am nhập số điện thoại của mình cho anh, sau đó giúp anh kết bạn wechat với mình, cuối cùng nói với anh rằng: “Sau này liên lạc bằng cái này.”
Người đàn ông nhận lại điện thoại, không để ý mà vứt nó sang bên cạnh, nói rằng: “Không cần.”
Trì Am thấy vậy, cũng không nói gì, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Trả lời liền trả lời tới mấy tiếng đồng hồ, bởi vì trả lời tới cuối đã thành nói chuyện trong nhóm, nói chuyện tới quên cả thời gian, cuối cùng vẫn là tên ma cà rồng nào đó không hài lòng, rút điện thoại của cô ra vứt sang một bên, bực bội nói với cô: “Nên đi ngủ rồi.”
Trì Am: “...” Không phải một ma cà rồng như anh không cần ngủ hay sao?
“Đúng là không cần, nhưng anh thích ngủ với em.”
Là ngủ với cô, không phải là ngủ kiểu kia!
Ừm, Trì Am hiểu rõ, liếc nhìn vị trí thân dưới kia của anh, thoải mái nằm xuống ngủ.
Người đàn ông dán lấy cô như bình thường, anh ở dưới chăn vuốt ve cơ thể cô, thấy cô lại run lên, động tác anh dừng lại, nói với cô rằng: “Sức chịu đựng của em quá thấp, tiếp tục tu luyện đi.”
Trì Am tò mò nói: “Lẽ nào ma cà rồng đều lạnh lẽo như vậy sao?”
Anh ừm một tiếng, xung quanh tối tăm, nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của anh, vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời của cô, còn có nụ cười ấm áp thường trực trên mặt, ấm áp như vậy, dường như có thể loại bỏ đi thứ lạnh lẽo nhất trong lòng.
Rõ ràng là quen thuộc như vậy, nhưng lại không có chút ấn tượng nào cả.
Hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Trì Am thay quần áo bình thường… Không còn mặc cái kiểu cung đình châu âu và lolita kia nữa, mà là quần áo vô cùng hiện đại.
“Hughes, tôi đi đây, sau này có rảnh sẽ tới thăm anh.” Trì Am cười híp mắt chào Hughes.
Hughes đáp một tiếng, ánh mắt chuyển sang người đàn ông.
Sau đó Trì Am liền hỏi: “Đúng rồi, anh cho ngọn gió kia đưa em tới con hẻm gần trường học đi.”
Người đàn ông nhìn cô, ừm một tiếng, sau đó lấy một chiếc mũ chụp, cùng dẫn cô ra ngoài.
Trì Am trừng to mắt nhìn anh, lại nhìn ánh nắng bên ngoài, nói rằng: “Ma cà rồng đi dưới nắng không sao chứ?”
“Không sao.” Anh nghiêm túc nói, đội mũ chụp màu đỏ trầm lên, che bản thân thật chặt chẽ.
Trì Am thấy vậy, hiểu rằng anh dùng mũ chụp để che ánh mắng, thì cũng không nói thêm nữa. Dù sao với tính nết của tên này, thì không thể để cô đi khắp nơi một mình được, không thì anh lại nổi lòng nghi ngờ, nghĩ rằng cô muốn gian díu sau lưng anh.
Một ngọn gió cuốn lấy hai người, Trì Am được người đàn ông ôm trong lòng, thần kì là không cảm giác được xóc nảy gì.
Đợi khi hai chân lại chạm xuống mặt đất, Trì Am phát hiện bây giờ bọn họ đã tới một con hẻm không người gần trường học rồi, cô nhìn đồng hồ, thời gian chưa tới năm phút, tốc độ quỷ dị như thế này, tuyệt đối không phải người bình thường.
Trì Am quay đầu lại nhìn sang người đàn ông, nói rằng: “Em tới trường học đây, anh…”
“Anh đi với em.”
Trì Am đánh giá anh: “Anh như thế này sẽ khiến mọi người chú ý, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường rồi.”
Người đàn ông nhìn cô một cái, sau đó mở mũ chụp trên người ra, để lộ sơ mi trắng và quần đen thoải mái bên trong, trên chân là một đôi giày sang quý bóng lưỡng, vô cùng hiện đại.
Trì Am đột nhiên có chút ngơ ngẩn.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Tư Ngang ở thế giới hiện thực, anh cũng như thế này, áo sơ mi trắng quần đen, rõ ràng không có trang sức nào thêm, nhưng lại đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô khó mà quên được. Nếu như không phải lúc này anh để tóc dài, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ máu tội ác, thì lại càng giống hơn.
Không, nên nói là, đây vốn dĩ chính là Tư Ngang.
Trì Am hít sâu một hơi, đột nhiên không nhịn được đi lên ôm lấy anh.
Người đàn ông không biết cô làm sao, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng cô không ổn định, anh cũng vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, lông mi hơi rủ xuống che đi vẻ dịu dàng trong mắt.
Khi Trì Am buông anh ra, cười nói rằng: “Anh như thế này đẹp trai quá, nhưng đôi mắt thì quá rõ ràng, có khiến người khác chú ý hay không?”
“Không đâu.” Anh trả lời, sau đó đôi mắt biến thành màu đen dưới cái nhìn chăm chú của cô.
Màu đen thâm trầm nặng nề này, không có chút ánh sáng nào, nhìn càng không giống người bình thường, làm gì có mắt ai lại nặng nề như vậy chứ?
“Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ mà thôi.” Anh giải thích.
Trì Am không nói thêm gì nữa, vui vẻ kéo anh đi về phía trường học.