Khi Trì Am được thông báo phải tham gia lễ tốt nghiệp, mới từ trong trạng thái tu luyện quay về hiện thực.
Cái chuyện như tốt nghiệp này, cô đã trải qua rồi, coi như cũng quen cửa quen nẻo, nhận được bằng tốt nghiệp, tụ tập với mấy người bạn học chơi thân, rồi mỗi người mỗi hướng, có duyên sẽ gặp lại.
Ngày quay về trường, Chung Man Lê nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy người nào đó, liền hỏi: “Bạn trai cậu đâu rồi?”
“Ở nhà đó.” Trì Am mỉm cười nói.
Chung Man Lê vừa nghe thấy vậy liền tò mò hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc anh ấy làm gì vậy”
“Coi như là trạch nam đi.” Trì Am nhìn dáng vẻ không tưởng tượng nổi của đám bạn, nói tiếp: “Lúc rảnh thì thấy anh ấy trồng hoa hồng, đánh đàn piano, không ra ngoài mấy.”
Mọi người nghe thấy lời này, cảm thấy Tư Ngang là người hoạt động nghệ thuật, cả ngày ở trong nhà trồng hoa luyện đàn, logic như thế này hoàn toàn không có vấn đề.
Trì Am buồn cười nhìn mọi người suy diễn, có trời mới biết được là đối với một ma cà rồng, ở trong nhà mới là đặc điểm của bọn họ, ban ngày gần như không ra ngoài. Tuy rằng Tư Ngang không sợ ánh nắng, nhưng anh vẫn không thích theo bản năng, cho dù ban ngày hay ban đêm đều thích ở trong lâu đài.
Nghe nói rất nhiều ma cà rồng đều là trạch nam trạch nữ, nhất là những ma cà rồng khá cao cấp, sống quá lâu rồi, thế giới hoa cỏ bên ngoài rất khó có thể hấp dẫn hứng thú của bọn họ, còn chẳng bằng ở trong nhà ngủ hoặc là làm một số chuyện mình thích, ví dụ như tổ chức bữa tiệc của ma cà rồng, hoặc là vui chơi cùng huyết nô và tình nhân mà mình nuôi.
So với những ma cà rồng không có liêm sỉ kia, cuộc sống của ma cà rồng định cư ở phương đông như Tư Ngang lại đơn điệu hơn.
Nhưng từ khi Trì Am tới lâu đài của anh, cuộc sống của anh cũng không còn đơn điệu nữa, thi thoảng ra ngoài mấy lần, cũng đều là vì Trì Am, điều này khiến Hughes vô cùng vui mừng.
Buổi tối có một bữa tiệc, Trì Am không thoái thác được, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người nào đó, nói rằng tối nay cô về rất muộn.
Vừa gửi tin nhắn đi điện thoại đã đổ chuông.
Trì Am nhìn hiển thị cuộc gọi tới, cười nghe máy.
“Rất muộn là muộn tới cỡ nào?” Giọng nói dễ nghe trầm thấp của người đàn ông vang lên, cách một tầng âm sắc, hay tới mức có chút không chân thật.
Trì Am nhìn nam nữ đang vui vẻ chọn bài hát, nói rằng: “Không biết, chắc sẽ không quá mười hai giờ đâu.”
“Anh đi đón em.” Người đàn ông nói không hề do dự.
Trì Am mỉm cười đồng ý, gửi địa chỉ cho anh, đợi làm xong những việc này, liền thấy một đám nam nữ đồng loạt nhìn sang.
“Là bạn trai à?” Một nữ sinh cười xấu xa hỏi.
Trì Am dùng nội kinh khiến mặt mình đỏ lên, cố làm vẻ xấu hổ rồi nói: “Đúng vậy, anh ấy hỏi mấy giờ mình về, tới lúc đó sẽ đón mình.” Thực ra cô cảm thấy người đàn ông này đang phát tác bệnh đa nghi, hận không thể buộc cô bên eo, không thể chia xa dù chỉ một chút nào.
Tuy rằng ở thế giới này, trông có vẻ thần trí của Tư Ngang đã khôi phục rồi, nhưng tính tình nào đó vẫn bị ảnh hưởng, giống như bệnh đa nghi và cố chấp này, bây giờ vẫn không đỡ hơn.
Nhất là chuyện trước đây nguyên chủ và Dương Thiên từng hẹn hò, kích thích anh không ít. Cho dù biết bọn họ đã chia tay, nhưng không biết vì sao anh vẫn không thể chấp nhận được, trong lòng vô cùng bực bội, thế là lại càng khống chế cô mạnh mẽ hơn.
Đám nữ sinh lộ vẻ hâm mộ, Chung Man Lê cười nói: “Thế này mới là dáng vẻ mà bạn trai nên có chứ, cái tên Dương Thiên kia đúng là chẳng ra làm sao, anh ta tưởng có bạn gái là để trang trí à? Vừa đặt người bên canh vừa phong lưu sống bên ngoài, bạn gái có chuyện hoặc bị thương đều không thấy anh ta xuất hiện, làm gì có ai làm bạn trai như vậy chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bạn trai như Dương Thiên đúng thật là không đủ tư cách, mọi người đều thấy tất cả những gì mà anh ta làm, cảm thấy anh ta đúng thật là không tốt.
“Nhưng trong lễ tốt nghiệp không thấy Dương Thiên xuất hiện, anh ta đi đâu rồi?” Đột nhiên có người hỏi.
“Đúng đấy, từ lần trước anh ta đưa tiểu tam đi thì không còn thấy anh ta nữa.”
“Có lẽ người ta đã làm ông chủ rồi, chẳng để ý tới thân phận sinh viên này nữa đâu, tôi nghe người bên khoa trung văn nói, hôm nay người của công ty Dương Thiên tới lấy bằng tốt nghiệp giúp anh ta đó.”
Trì Am nghe tới đây, nghi ngờ rằng không biết có phải vì chuyện Long Linh Nhi bị thương, Dương Thiên bị tổ chức Thanh Long giận chó đánh mèo hay không, cho nên đến cả lần này cũng không xuất hiện. Nhưng như vậy cũng tốt, cũng bớt việc hơn, khi thực lực của cô chưa khôi phục, Dương Thiên vẫn nên xuất hiện chậm chút thì hơn.
Nghĩ như vậy, Trì Am không quan tâm tới chuyện của Dương Thiên nữa.
Chơi mãi tới mười hai giờ đêm, mọi người mới giải tán.
Trì Am uống chút rượu, chút rượu này không là gì đối với cô cả, nhưng có mấy nữ sinh lại uống say, người không say như Trì Am sắp xếp người đáng tin tưởng đưa bọn họ về.
Cô đỡ Chung Man Lê đang say ngất ngưởng rời đi, vừa tới bên đường, đang định gọi chiếc xe thì đột nhiên cảm thấy một ngọn gió lạ đột nhiên ập tới.
Trì Am đặt Chung Man Lê nhũn như con chi chi xuống lùm cây được cắt tỉa thành hình vuông, rút kiếm giấu trong túi càn khôn ra chặn lại sự tấn công của đối phương, kiếm và ngón tay người kia ma sát ra tiếng ken két, trong không khí như có đốm lửa lóe lên.
Tới tận khi người kia không làm được gì phải lùi lại, lúc này Trì Am mới nhìn rõ người tập kích cô là một cô gái tóc vàng.
Đây là một búp bê tây có ngũ quan tinh xảo, khoảng độ mười lăm mười sáu tuổi, thân hình bốc lửa, mặc trang phục thủy thủ giống thiếu nữ trong truyện tranh, vô cùng gợi cảm. Làn da cô ta trắng nõn, bờ môi đỏ thắm, đôi mắt đỏ như màu máu, lập lòe ánh sáng cắn nuốt người.