Dương Thiên không phải là người của thế giới này mà là người tới từ thế giới toàn dân tu chân, sau khi bất ngờ chết đi ở thế giới đó, hồn phách không biến mất mà được một thứ gọi là hệ thống giúp đỡ, tới thế giới này.
Hơn một năm trước anh ta tiến vào cơ thể của “Dương Thiên” gốc, phát hiện ra linh khí thế giới này ít ỏi, đã vào thời đại mạt pháp, không dễ tu hành, may mà nhẫn không gian trước đây của anh ta trói buộc với linh hồn nên mới không bị mất, đồ trong nhẫn không gian có thể giúp anh ta mau chóng khôi phục thực lực.
Thời gian Dương Thiên tới thế giới này không lâu, thấy thế giới này vì tiến vào thời đại mạt pháp mà yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện, loại sinh vật như “ma cà rồng” này lại càng chưa từng nghe thấy bao giờ, tưởng là một loại quỷ tu, nhưng lại không phải.
Mà anh ta có thể biết tới ma cà rồng cũng là vì một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng vừa trở thành người phụ nữ của anh ta, cô ta tên Alice, là một người mới trở thành ma cà rồng. Khi đó cô ta muốn săn anh ta, nhưng lại bị anh ta chế phục, sau đó vì một số nguyên nhân, Alice liền trở thành người phụ nữ của anh ta.
Dương Thiên cậy vào thực lực, người tới không từ chối, còn từng “chơi” ma cà rồng, cho nên giải quyết một ma cà rồng không có gì to tát cả.
Anh ta từng thấy được năng lực của Alice, tuy rằng ma cà rồng có cơ thể khỏe mạnh và tốc độ đáng gờm, nhưng đối với anh ta thì vẫn quá yếu, không hề cảm thấy ma cà rồng có gì lợi hại cho lắm.
Cho nên, nghe thấy người đàn ông khiến anh ta cảm thấy kiêng dè lại là một ma cà rồng, Dương Thiên vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên, anh ta tới tới gì đó, nói rằng: “Thủ lĩnh, không đúng, mắt người đàn ông kia là màu đen, không phải màu đỏ của ma cà rồng.”
Long Tiếu lại không hề bất ngờ, nói rằng: “Anh ta đúng thật là ma cà rồng, nhưng anh ta khác với những ma cà rồng truyền thống kia, điều này xuất phát từ huyết mạch của anh ta.”
Nói tới ma cà rồng khác loài này, người của tổ chức Thanh Long cũng vô cùng nghẹn khuất.
Bởi vì ma cà rồng tên Tư Ngang này không chỉ có huyết thống ma cà rồng mà còn là đời sau của một ma tu đã từng làm dấy lên gió tanh mưa máu trong giới tu tiên.
Nghe thấy lời này, tam quan của Dương Thiên liền nứt vỡ.
Anh ta ngây dại nói: “Ma cà rồng không phải là một loài sinh vật hắc ám không có cơ năng sinh lí sao? Sao có thể sinh ra đời sau với sinh vật khác được?”
“Ma cà rồng bình thường thì không được, nhưng thân vương ma cà rồng thì được! Cấp bậc ma cà rồng nghiêm ngặt, cao cấp nhất mà thân vương, tiếp đó là công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước... thân vương ma cà rồng đa số là thân vương đời đầu, nghe nói bọn họ có thể sinh ra ma cà rồng mới với con người, ma cà rồng như vậy được coi là bán huyết, là một dạng ma cà rồng mới, không hề sợ những thứ như ánh nắng, giá chữ thập...”
Nghe xong lời Long Tiếu phổ cập, tam quan của Dương Thiên được xây dựng lại lần nữa, trong lòng càng thêm kiêng dè ma cà rồng kia hơn.
Hoá ra là ma cà rồng mới, thậm chí còn là đời sau của ma tu, có được truyền thừa của ma tu, hai thứ gộp lại, chắc chắn là vô địch, chả trách khi đó anh ta lại không cảm nhận được khí tức dao động trên người tên đó.
Cắm quả sừng này cũng cứng cáp thật đấy.
Sau khi biết được người ra tay lần này là một ma cà rồng kiêm ma tu, tuy rằng người của tổ chức Thanh Long vẫn muốn đòi công bằng cho Long Linh Nhi, nhưng việc đòi công bằng này rất xa vời, khó tránh khỏi giận lây sang Dương Thiên.
Nếu không phải Dương Thiên chọc vào tên ma cà rồng kia thì làm gì hại Long Linh Nhi bị ma cà rồng trả thù chứ?
Nói càng chính xác hơn đó là, bản thân Dương Thiên đã có bạn gái rồi mà còn đụng vào nhiều phụ nữ như vậy, khiến cho Long Linh Nhi muốn sống muốn chết vì anh ta, còn chạy đi đe dọa bạn gái chính thức của anh ta nữa chứ, khiến đối phương bị thương phải nằm viện, còn bạn gái chính thức của anh ta cuối cùng cũng cắm sừng anh ta, gian phu lại còn là một ma cà rồng, ma cà rồng kia trả thù Long Linh Nhi và Dương Thiên giúp bạn gái.
Nói đúng ra thì, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Cho nên tất cả những điều này, vẫn là Dương Thiên gây ra.
Vết thương của Dương Thiên bị tổ chức Thanh Long giận chó đánh mèo còn chưa khỏi, đã bị tổ chức Thanh Long sắp xếp cho một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, vứt anh ta ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ. Còn về việc Dương Thiên có chết khi làm nhiệm vụ hay không thì còn phải xem may mắn của anh ta thế nào nữa.
...
Chạng vạng, Trì Am lại bị một ngọn gió cuốn về tòa lâu đài trong rừng sâu núi thẳm một lần nữa.
Hughes trong lâu đài nhìn thấy bọn họ quay về, lặng lẽ đi tới phòng bếp bưng bữa tối đã nấu xong ra, mà trước mặt người đàn ông vẫn là một cốc máu.
Đúng lúc Trì Am đang đói, lập tức nói tiếng cảm ơn với Hughes, khen rằng: “Tay nghề của Hughes thật tốt, anh từng học à?”
Hughes liếc người đàn ông nào đó một cái, nói rằng: “Đây thực sự là gọi ship bên ngoài.”
Khóe miệng Trì Am hơi run rẩy, rốt cuộc anh ta kiên trì với ship bên ngoài tới cỡ nào vậy?
Không quan tâm tới lời anh ta nói, cô lại hỏi: “Đúng rồi, máu Tư Ngang uống là máu gì vậy? Máu người hay máu động vật?”
“Là máu nhân tạo, một loại máu nhân tạo sang quý phù hợp để ma cà rồng uống nhất, là thứ mà phòng nghiên cứu của ma cà rồng chúng tôi nghiên cứu rất nhiều năm mới nghiên cứu thành công.” Hughes kiêu ngạo nói: “Đây là thứ mà chỉ có thân vương điện hạ mới được sử dụng.”
Trì Am lặng lẽ thở phào một hơi, không phải lấy từ cơ thể người là được.
Tuy rằng trong thế giới này, người đàn ông của cô biến thành ma cà rồng, thức ăn chỉ có máu, nhưng cô vẫn mong có thể không gây ra sát nghiệt thì không gây ra sát nghiệt, cũng có lợi cho tương lai của bọn họ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Trì Am đi tu luyện.
Tư Ngang dặn dò Hughes mấy chuyện, cũng ung dung đi lên tầng theo.
Ngày hôm sau, Trì Am nhận được những thứ như chứng minh thực tập mà Hughes chuẩn bị cho cô.
Cô nhìn nó, rồi không nhịn được nhìn sang tên ma cà rồng đang ở bên cạnh ôm bó hoa hồng đang tàn dần vì không chịu được khí tức của anh, hỏi rằng: “Những thứ này từ đâu ra vậy?”
“Đây là một công ty trong những sản nghiệp của chủ nhân, nơi đây là địa điểm thực tập của cô Trì, tới lúc đó làm giấy chứng minh, cô Trì không cần phải đi thực tập nữa.” Hughes giải thích.
Trì Am suy nghĩ rồi nói rằng: “Được rồi, làm vậy cũng hay đấy, Hughes, giao cho anh nhé.”
Hughes cười đáp một tiếng, không khỏi thấy hơi kì lạ, cảm thấy cô chấp nhận quá tự nhiên, còn tưởng rằng cô sẽ bất mãn trước sự sắp xếp của bọn họ chứ.
“Có gì đâu.” Trì Am không thấy như vậy: “Nếu như bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, đương nhiên tôi sẽ vô cùng để ý tới con đường học tập của tôi, chuyện này liên quan tới sự bảo đảm trong cuộc sống tương lai của tôi. Nhưng bây giờ tôi đã chính thức trở thành người tu tiên rồi, đương nhiên phải đặt việc tu luyện lên hàng đầu, mới có thể ứng phó với những tình huống đột ngột được.”
Hughes cẩn thận hỏi: “Cô Trì, tình huống đột ngột gì vậy?”
Trì Am chỉ người đàn ông ôm bó hoa chỉ còn lại cành hoa trơ trụi bên cạnh, nói rằng: “Anh ấy phế cô cả của tổ chức Thanh Long rồi.”
Hughes: “...”
Thế là Hughes nói: “Cái này đúng thật là phiền phức, cô Trì cố gắng nhé.”
Trì Am cười đáp một tiếng, xách kiếm đi ra sân luyện kiếm.
Lúc cô đang luyện kiếm, tên ma cà rồng nào đó đứng trước vườn hoa, anh muốn tự tay hái một bó hoa, nhưng đáng tiếc là ngón tay chạm vào hoa hồng thì đều tàn hết.
Điều này khiến anh có hơi bất mãn, thế là trực tiếp dùng ma phong cắt đứt cành hoa, bó thành một bó, cuối cùng cũng không tàn nữa.
Đợi Trì Am luyện kiếm xong, liền bị một bó hoa đập vào mặt.
Trì Am thấy đôi mắt đỏ của anh nhìn sang, trên mặt nở nụ cười xán lại, tới gần hôn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nói rằng: “Ừm, tuy không phải tự tay anh hái, nhưng em rất thích, cảm ơn nhé.”
“Không cần nhấn mạnh hai chữ ‘tự tay’ đâu.” Anh khó chịu nói.
Trì Am mỉm cười một tay ôm hoa hồng một tay kéo lấy anh đi vào trong nhà, nói rằng: “Rồi rồi rồi, em biết rồi.”
Buổi tối lúc đi ngủ, Trì Am vùi trong lòng anh, cảm thấy tu vi dần tăng lên, sức ảnh hưởng của hơi lạnh trên người anh với cô càng ngày càng ít.
Cô chọt chọt cánh tay cứng rắn của anh, vui vẻ nói: “Qua một thời gian nữa, tu vi của em tăng lên, sau này sẽ không sợ anh khiến em bị lạnh nữa.”
Người đàn ông ừm một tiếng, đôi mắt máu âm u khiến cô rùng mình một cái, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Trì Am cười khan một tiếng, vươn tay sờ bờ môi anh, tiếp tục nói: “Còn nữa, anh đừng có nhân lúc em ngủ mà cắn em nữa, khó chịu lắm. Hay là anh muốn uống máu của em?”
“Không phải.” Anh nói mà mặt không đổi sắc.
“Thật à?”
“Ừm!” Vẫn là dáng vẻ đứng đắn.
Trì Am vẫn có hơi nghi ngờ, cảm thấy người đàn ông này đứng đắn như vậy thì vô cùng bất thường. Lẽ nào đều là ảo giác của cô sao? Ở thế giới này, sau khi biến thành ma cà rồng sa đọa, cuối cùng anh cũng không giở trò lưu manh nữa à?
Đợi cô ngủ rồi, người đàn ông vươn tay ra sờ lên mạch máu nơi cổ cô, tới gần hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ đê mê.
Tuyệt đối không nói với cô rằng, máu của cô đối với anh như thuốc kích dục mạnh nhất trên thế giới này, có thể dễ dàng dấy lên dục vọng của anh, khiến anh muốn chiếm lấy cô hoàn toàn.