Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 786

Trì Am đưa tay cầm lấy bài vị.

Hai nha hoàn Trúc Sanh và Trúc Uyển bưng trà bánh vừa được chuẩn bị xong xuôi đến, nhìn thấy nàng cầm bài vị trong tay thì lập tức sợ bắn người, trà bánh điểm tâm rớt đầy đất.

Hai nha hoàn sợ tới mức quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái mét không che giấu được sự sợ hãi, không biết là vì vụng về làm rơi thức ăn nên sợ bị chủ phạt, hay là vì tấm bài vị trong tay Trì Am.

“Sao lại bất cẩn vậy?” Trì Am ôn hòa nói: “Đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng quỳ nữa.”

Bọn họ run rẩy bò dậy, nhưng khi nhìn thấy tấm bài vị trong tay nàng lại tiếp tục sợ run.

Trì Am cười nói: “Chỉ là một tấm bài vị thôi, có gì mà sợ đến vậy.”

Được nàng trấn an, gương mặt tái xanh của họ mới khôi phục lại chút máu, nhưng trông họ vẫn vô cùng sợ hãi.

Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp  sạch sẽ đống đổ vỡ trên mặt đất, vừa dọn vừa len lén liếc nhìn về phía người đang ngồi trên giường La Hán được sơn đen, trải thảm đỏ lấp lánh ở bên cửa sổ, thấy nàng đang dịu dàng cẩn thận vuốt ve tấm bài vị, da đầu lại tê rần, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Chờ cho bọn họ bưng lại trà bánh vào, Trì Am nói: “Đặt lên bàn đi.”

Trúc Sanh đặt trà bánh lên bàn trên giường La Hán, hỏi: “Cửu thái thái còn việc gì muốn sai bảo nữa không ạ?”

Trì Am thấy hai nha hoàn sợ run thì chỉ cười: “Không, các ngươi lui xống đi. Phải rồi, các ngươi cũng ở trong viện này hả?”

Ánh mắt hai nha hoàn vẫn còn sợ hãi, ngập ngừng nói: “Hôm qua người thành thân với Cửu gia nên chúng nô tì chuyển ra bên ngoài, kể từ hôm nay chúng nô tì sẽ bắt đầu ở viện Lâm Phong này để hầu hạ người.”

Hôn lễ ngày hôm qua, nguyên cả viện Lâm Phong rộng lớn ngoại trừ một mình tân nương thì không có lấy một người sống, hôm nay bọn họ xuất hiện là do bị yêu cầu chuyển vào. Trúc Sanh và Trúc Uyển từ hồi bảy tám tuổi đã bán mình vào phủ, không phải con của người hầu, chẳng có ai thân thuộc trong phủ nên bị đẩy vào hầu hạ ở cái nơi người người tránh xa như viện Lâm Phong này.

Bọn họ cũng lén nghe được một vài đồn đại về cuộc hôn nhân này, người mà Cửu thái thái phải kết hôn là Cửu gia đã qua đời mười năm về trước, trong hôn lễ phải bái đường với một tấm bài vị, thậm chí khi tiến vào động phòng cũng nâng bài vị đi theo.

Theo như cách nói ở nông thôn đây rõ ràng là kết hôn âm dương.

Viện Lâm Phong này là nơi ở của Cửu gia lúc sinh thời, tuy lão thái thái vẫn thường xuyên sai người đến đây quét dọn nhưng mười năm không có sinh khí nơi này ít nhiều gì cũng trở nên quạnh quẽ. Nhất là vào ban đêm, cuồng phong thổi phần phật lên những tán cây trong viện Lâm Phong, gia đinh trong phủ đi tuần tra ban đêm ngang qua viện lại nhìn thấy có bóng dáng kỳ lạ thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau những cái cây đó.

Thời gian dần trôi, chuyện ma quỷ viện Lâm Phong lan truyền khắp đám hạ nhân.

Nhưng mà ở trong phủ, Cửu gia lại được lão thái thái yêu thương nhất nên cho dù có thật sự biến thành quỷ thì bà cũng không cho phép người ta dèm pha, vì thế nên việc này chỉ được lan truyền trong đám hạ nhân, các chủ tử lại không biết gì.

Cho dù có biết thì cũng làm như không biết, không muốn chọc giận lão thái thái.

Đám người ở được sắp xếp vào viện Lâm Phong này trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám kháng lệnh của chủ nhân, chỉ có thể im lặng cam chịu.

Trì Am đáp lại: “Ta nghỉ ngơi một lát, không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy ta.”

Hai nha hoàn vẫn luôn e sợ tấm bài vị trong tay nàng, vội vàng đáp lại.

Bọn nha hoàn lui xuống hết, Trì Am vuốt nhẹ tấm bài vị một lúc rồi đặt nó sang một bên, ăn một ít điểm tâm lót bụng, tranh thủ thời than tu luyện.

Nàng không có nhiều thời gian, để có thể tồn tại được ở thế giới này, cũng là vì nam nhân kia, nàng phải nắm chặt từng phút từng giây.

Cho đến khi mặt trời chiều ngã về hướng tây, Trì Am mới mở mắt ra, kết thúc lần tu luyện này.

Linh khí trong cơ thể tuy rằng vẫn không nhiều lắm nhưng ít nhiều gì cũng bổ sung sung được chút dinh dưỡng cho thân thể gầy còi suy dinh dưỡng này, đồng thời cuối cùng cũng tẩy  sạch lượng âm khí tàn dư trong cơ thể khiến cho nàng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Giờ Trì Am đã hiểu ra vì sao nguyên chủ là người được chọn cho cuộc hôn nhân này. Nguyên chủ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, là thiếu nữ thuần âm, thể chất dễ dàng hấp dẫn quỷ hồn nhất, hơn nữa cho dù có ở gần quỷ cũng không bị âm khí ảnh hưởng nhiều như người khác, là người thích hợp được chọn nhất.

Nhưng dù có vậy thì thiếu nữ thuần âm vẫn là người phàm, cùng giường cùng ngủ với quỷ đúng là chẳng khác nào ngại mình sống quá lâu.

Trì Am dám làm như vậy chẳng qua là nhờ nàng tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” có thể dùng linh khí đẩy lùi âm khí, chỉ cần trong thân thể không còn âm khí thì không cần lo nguy hại đến sinh mệnh. Thêm nữa, nếu như nàng chăm chỉ tu luyện được một thân thể dồi dào linh khí thì còn có thể dẫn truyền linh khí cho Tư Ngang, trấn áp được ác khí huyết sát trong cơ thể hắn.

Đây mới là nguyên nhân chính khiến cho nàng phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Đến giờ trưa, bọn nha hoàn Trúc Sanh đến gõ cửa hỏi xin dọn bữa ăn lên được không.

Trì Am bảo bọn họ dọn lên. Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú và đa dạng, mỗi một món ăn đều được chế biến tỉ mỉ công phu, ai nhìn vào cũng thèm ứa nước bọt. Toàn bộ đều do đích thân Từ ma ma chỉ thị cho phòng bếp làm ra, đây cũng coi như là một cách để lấy lòng.

Trì Am cười nhẹ, hỏi: “Phải rồi, hiện giờ Hiên thiếu ở đâu?”

Hai nha hoàn nhìn nàng, không hiểu mục đích của nàng là gì, nói: “Hiên thiếu hiện ở tại Hiên Vũ các, có điều lúc trưa đã rời phủ trở về thành Nam rồi.”

Trì Am sửng sốt: “Sao lại đi nhanh vậy?”

“Chắc không có việc gì gấp đâu, nhưng dù gì Hiên thiếu cũng là thiếu soái quân thành Nam, người bên đó không thể thiếu ngài ấy được. Nếu không phải lần này lão thái thái gọi trở về tham gia hôn lễ, đón dâu giúp Cửu gia thì quanh năm suốt tháng hiếm khi về lấy một lần.” Trúc Uyển nói, gương mặt đột nhiên ửng hồng, con ngươi sáng lấp lánh.

Trì Am trông thấy dáng vẻ “trái tim thiếu nữ nhộn nhào” của hai nha hoàn bèn cười nói: “Các ngươi thích Hiên thiếu đến vậy hả?”

Nhắc đến Tư Hiên, tâm trí bọn họ liền quên hết mọi thứ xung quanh, hào hứng nói: “Hiên thiếu anh tuấn lại có tài, là mỹ nam tài tử hiếm thấy, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới thiếu soái, dĩ nhiên là người người đều thích ngài ấy.”

Trì Am vừa dùng cơm vừa tán gẫu: “Vậy hẳn là các ngươi từng nghe nói diện mạo của Hiên thiếu và Cửu gia rất giống nhau chứ?”

Hai nha hoàn sửng sốt, biểu cảm hơi gượng lại, Trúc Sanh nói: “Khi chúng nô tì vào phủ thì Cửu gia đã qua đời rồi, nhưng mà đúng thật là có nghe nói Hiên thiếu rất giống Cửu gia, cứ như một bản sao vậy. Nếu như Cửu gia còn sống chắc hẳn cũng là một mỹ nam như Hiên thiếu.”

Kể ra cũng đáng tiếc, thế là trên thế gian này lại mất đi một mỹ nam rồi.

“Tất nhiên rồi, Cửu gia giống Hiên thiếu đến vậy thì dù có biến thành quỷ cũng là một con quỷ tuấn tú, có gì mà phải sợ?” Trì Am tổng kết lại một câu.

Hai nha hoàn nghe được nàng nói thì dở khóc dở cười, vị Cửu thái thái này thật là, quanh co vòng vèo nãy giờ chỉ vì nói tốt cho Cửu gia. Mà bọn họ xém chút thì nghe theo lời Cửu thái thái, cảm thấy quỷ mà đẹp như Hiên thiếu thì chẳng có gì đáng sợ cả.

Nghĩ lại thì bình thường gặp được mỹ nam bọn họ đã kích động muốn chết, dù có biến thành quỷ…

Bọn họ cũng cam nguyện chết vì hắn.

Thấy hai nha hoàn không còn e sợ nữa, Trì Am hài lòng tiếp tục bữa cơm, ra sức càn quét  sạch một bàn thức ăn.

Bọn nha hoàn sửng sốt, sức ăn của Cửu thái thái thật đáng kinh ngạc.

Trì Am xoa bụng nói: “Dù sao tối nay Cửu gia cũng sẽ đến tâm sự với ta, phải ăn no một chút mới đủ sức lực nghênh đón chàng ấy được.”

Hai nha hoàn: “...”

Là sao? Có cái gì sai sai ở đây.

Sau khi ăn xong, Trì Am đi dạo trong viện cho tiêu cơm.

Nàng nhìn khoảng sân trống trải, xung quanh toàn là cây cao, ban ngày sẽ thấy rợp bóng cây xanh, là một nơi yên tĩnh hiếm có, nhưng khi về đêm nơi đây lại trông có vẻ u ám đầy âm khí, chẳng trách bọn hạ nhân sẽ sợ hãi.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, Trì Am nhìn chằm chằm vào một gốc đại thụ phía xa.

Hai nha hoàn đi cùng thấy nàng nhìn chằm chằm cũng nhìn sang, họ chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ cái cây đó, nhưng theo sắc trời càng ngày càng tối cùng với gió đêm thổi qua, chẳng hiểu sao lại cảm thấy rợn tóc gáy, cả người rét run.

“Về thôi.” Trì Am nói: “Chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm.”

Hai nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa nàng trở về phòng.

Sau khi Trì Am tắm rửa xong xuôi dưới sự hầu hạ của nha hoan, nàng nói: “Các ngươi đi xuống đi, không cần phải gác đêm đâu, đêm nay cứ việc ở trong phòng đừng ra ngoài, truyền đạt lại với toàn bộ người trong viện Lâm Phong những lời của ta.”

Hai nha hoàn gật đầu lia lịa, không cần nàng nói bọn họ cũng không dám tùy ý ra ngoài buổi tối.

Sau khi nha hoàn rời khỏi, Trì Am lên giường đi ngủ.

Khi nàng nhắm mắt lại, một luồng gió âm u thổi vào phòng, vén lên một góc rèm, như có một đôi mắt thông qua khe hở đó nhìn trộm người đang nằm trên giường.



Khi Trì Am mở mắt ra thấy một con quỷ đang ngồi trước giường.

Hắn vận trường bào, tóc búi gọn sau đầu, đội mão bằng ngọc, hệt như một công tử danh gia vọng tộc. Trông dáng vẻ này của hắn chẳng khác gì Thập Thất hoàng tử, khiến cho Trì Am hoài niệm không thôi.

Nàng cười rộ lên bổ nhào vào lòng ngực hắn, vòng tay siết chặt lấy eo hắn.

Hắn cũng ôm lại nàng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, nói: “Ban ngày không ai bắt nạt nàng chứ?”

Trì Am đảo mắt, sau đó ủy khuất nói: “Có đó, ngoại trừ mẫu thân của chàng ra, không ai tin buổi tối ta có thể nhìn thấy chàng, bọn họ còn nghĩ rằng ta nói dối làm cho mẫu thân chàng vui vẻ nữa.”

Sau khi tỏ vẻ đáng thương mách lẻo xong xuôi, Trì Am ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp một mắt đỏ bình tĩnh không gợn sóng, nàng cúi người hôn lên khóe môi hắn, nói: “Không thì chút nữa chàng đến tán gẫu với bọn họ vài câu đi?”

Hắn đáp một tiếng rồi hỏi lại: “Ai không tin nàng?”

Tiếp đó, Trì Am xòe bàn tay ra điểm danh từng người.

Hắn lại ôm nàng một cái, nói: “Nàng cứ đợi ở đây”, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài.

Trì Am ngẩn người ra một lúc, không lẽ hắn định xông thẳng vào Tư gia tìm bọn họ luôn hay sao?

Một lúc lâu sau, nàng tươi cười ngã người xuống giường, lấy chăn bông che mặt, bị hành động này của hắn dỗ vui vẻ. Nàng không ngờ sau khi biến thành quỷ hắn lại lộng hành đến như vậy, nàng có thể tưởng tượng ra phản ứng của người nhà Tư gia nhìn thấy hắn, càng nghĩ càng thấy sảng khoái.

Đang lúc Trì Am vui mừng khôn nguôi, nàng lại nghe thấy một giọng nói lê thê, ảm đạm đầy âm khí: “Phu nhân… có muốn uống… thuốc tái sinh không?”

Trì Am: “...”

Trì Am kéo chăn bông che mặt đi, đột nhiên nhìn thấy lệ quỷ Hồng Y thình lình xuất hiện ở cách giường không xa nhìn nàng với vẻ mặt âm u, làm nàng sợ chết khiếp.

Trì Am vỗ ngực đứng dậy, chợt phát hiện ra dường như nàng đã đến thành U Minh một lần nữa.

So với lần trước đến bơ vơ giữa vùng hoang dã, hôm nay nàng được đưa trực tiếp đến tân phòng, nơi tối qua thành thân. Không biết có phải là do nàng đã kết hôn đồng thời trói buộc bản thân mình với chủ nhân của thành U Minh hay không, mà lần này nàng cảm thấy linh hồn của nàng có chút gì đó khác thường.

“Một ly.” Trì Am nói với lệ quỷ Hồng Y.

Lệ quỷ Hồng Y nhanh chóng bưng một chén thuốc tái sinh đã chuẩn bị xong từ trước.

Trì Am uống hơn nửa chén, ấm áp cả linh hồn, cười hỏi: “Hồng Y, thuốc này ngươi chuẩn bị riêng cho ta hả?”

Hồng Y trả lời: “Chủ nhân…sai bảo…”

Trì Am không nhịn được nhếch miệng cười, tranh thủ trước khi hắn quay lại, nàng quyết định hỏi thêm vài thứ về hắn, chẳng hạn như thân phận địa vị ở thành U Minh, với cả sau khi chết, hắn đã sống như thế nào trong mười năm này.

Hồng Y chậm rì rì nói: “Chủ nhân... là chủ của thành U Minh… đối đầu với… chủ nhân Minh Phủ…”

Trì Am: “... Hồng Y, ngươi đừng có kéo dài âm nữa có được không? Mất thời gian quá đấy.”

Hồng Y “ừm” một tiếng, cuối cùng cũng chịu dẹp đi cái giọng điệu lê thê đó, nói: “Chủ nhân khi chết đi là ác quỷ, ác quỷ không được vào luân hồi đầu thai, bắt buộc phài đi xuống mười tám tầng địa ngục để tẩy đi ác khí huyết sát trong người. Chủ nhân không muốn nên đã đại náo Minh Phủ, thành lập nên thành U Minh, bắt nhốt ác quỷ, địa vị ngang với chủ nhân Minh Phủ.”

Nói tới đây, khuôn mặt của Hồng Y bày tỏ sự sùng bái cuồng nhiệt của một fan não tàn chính hiệu.

“Vậy ngươi có biết chàng ấy chết như thế nào không? Tại sao sau khi chết chàng ấy lại biến thành quỷ?” Trì Am hỏi lại.

Hồng Y lắc đầu: “Không… biết… không quỷ nào… biết…”

“Không lẽ thật sự không có quỷ nào biết sao?” Trì Am vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hồng Y vẫn lắc đầu, đột nhiên, trên khuôn mặt âm u chợt hiện lên nụ cười kỳ quái, nói: “Ác quỷ khác với lệ quỷ, ác quỷ là vì trong lòng có ác niệm sinh ra huyết sát, nhưng bọn họ vẫn có thể duy trì lý trí. Còn lệ quỷ thì khi bị lệ khí ăn mòn, dễ dàng mất đi bản tính thật của mình, cuối cùng thậm chí không còn nhận thức được mình đang làm gì… Chủ nhân rất tuyệt vời, ngài ấy là ác quỷ mạnh nhất trong tất cả các ác quỷ… Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngài ấy sẽ đánh bại người đứng đầu Minh Phủ, trở thành bá chủ bốn phương.”

Trì Am: “...”

Đúng là một ước mơ vĩ đại và cao cả, nhưng thân là một lệ quỷ mà vẫn nuôi dưỡng dã tâm bừng bừng như vậy sao? Đúng là quá không phù hợp với tính cách của một lệ quỷ.

Cho đến khi hắn quay lại, vẻ mặt fan cuồng của Hồng Y mới được thu hồi, lại trở về là một con lệ quỷ an tĩnh xinh đẹp, cúi đầu lui ra.

Trì Am nhìn nam nhân tiến vào, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm nàng vào lòng, cả người nép vào lồng ngực hắn.

Nhiệt độ thân thể của hắn lạnh lẽo, không giống như nàng là linh hồn sống còn mang theo hơi ấm của con người. Dường như hắn vô cùng quyến luyến cái loại ấm áp thuộc về cơ thể con người như thế này, áp thẳng cơ thể lạnh lẽo của mình lên người nàng.

Trì Am rùng mình, vội vàng vận hành linh lực của mình triệt tiêu âm khí truyền từ cơ thể hắn.

Nam quỷ vốn dĩ đang hưởng thụ cọ vào người nàng cảm giác được điều gì đó, đột nhiên kéo nàng ra, kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt tối sầm lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất