Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 11 Người nhà họ Hoắc

Editor: quế quế

Sau khi cho ba đứa nhỏ tan học, Nguyên An Bình cảm thấy chính mình hôm nay khẳng định là không được bình yên. cho nên cũng không đi về lại ổ chăn, mà là đi chỉnh lý một chút đồ hỗn tạp, dự định sẽ thử nướng bánh ăn. Đồng thời, hắn cũng đã kiểm tra qua hơn12 hài tử khác, ngoại trừ một đứa tuổi còn quá nhỏ, Còn lại cũng đều nhận hết, kiểm tra một lượt các hài tử cho đến khi chạng vạng mới kết thúc.

Lúc sau ăn xong chiếc bánh có hình dạng không giống cánh hoa cho lắm, Nguyên An Bình nằm vào trong chăn, nhớ tới những lời ban ngày của Lý Tự đã nói. Hoắc Tiểu Hàn có những người thân như vậy cũng là vận rủi tám đời, hắn nghĩ đến biện pháp giúp đối Phương một chút, bất quá đầu tiên phải nhìn thấy người trước đã, "không biết y mấy ngày nay có thể ăn no không. Cũng không biết Lý Tự có thể lặng lẽ truyền lời tới cho y được hay không"

Nguyên An Bình muốn gặp Hoắc Tiểu Hàn, chỉ là cũng không thấy y tới tìm mình, nếu chính mình lại tùy tiện tìm y cũng không biết có mang đến Phiền Phức cho y hay không. vì thế, hắn liền gọi Lý Tự lén lút đến truyền lời cho y, bảo y tới tìm mình, hắn nghĩ sẽ cho y thêm một chút đồ ăn.

Ngày hôm sau, Nguyên An Bình ngoài ý muốn thức sớm, mới sáng ra mà đã rời giường.

Thời điểm hắn mới vừa làm xong cơm sáng, liền nghe được có người gõ cửa, hắn tưởng lại có người đem hài tử tới, trong lòng lẩm bẩm giờ này cũng quá sớm đi. kết quả, vừa mể của ra đã thấy là Hoắc Tiểu Hàn, trong tay còn cầm một miếng vải rách, nhìn dáng vẻ bên trong là một con dao bầu cùng một sợi dây thừng.

Nguyên An Bình trên mặt lập tức nổi lên tươi cười, nhiệt tình nói, " Ngươi tới rồi, mau tiến vào mau tiến vào". không đợi Hoặc Tiểu Hàn có phản ứng gì liền đem người kéo vào trong sân, thuận tay còn đem đại môn đóng lại.

Hắn quan sát Hoắc Tiểu Hàn, sắc mặt vẫn như cũ thực tái nhợt, vẫn mặc ít quần áo như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn chú ý thấy hắn đang nhìn mình, đầu liền cúi thấp một chút, "Lý Tự nói với ta là người muốn gặp ta, cho nên ta ..."

nguyên An Bình kéo tay Hoắc Tiểu Hàn đi về hướng nhà chính, "Chúng ta vào nhà trước, đừng ở trong sân bị trúng gió, ngươi ăn cơm chưa? chính là ngươi có ăn rồi cũng ở lại đây ăn với ta một chút"

Hoắc Tiểu Hàn bị hắn lôi kéo tay cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại bởi vì tay của Nguyên An Bình quá ấm làm y luyến tiếc tránh ra. Sau khi vào trong nhà, bỗng nhiên cảm thấy được ấm áp hơn một chút.

Nguyên An Bình để cho y ngồi xuống, sau đó xoay người đi dọn cơm, hắn thấy Hoắc Tiểu Hàn không chú ý bên này, liền đem từ không gian ra canh gà múc ra làm hai chén.

Hoắc Tiểu Hàn ngồi một bên có chút thấp thỏm lại bị chữ trên tường hấp dẫn sự chú ý, y thầm nghĩ những hài tử được học chữ với Nguyên An Bình thật là hạnh Phúc. Sau đó lại đột nhiên ngửi thấy một cổ hương thơm mê người, bụng không biết cố gắng kêu lên. y xấu hổ vội vã cúi đầu.

Nguyên An Bình làm bộ không nghe thấy, đem canh gà để tới trên bàn, hắn lại cầm hai cái bánh bột ngô, sau đó đem đũa cùng bánh bột ngô nhét vào trong tay y, " Ngươi nhanh ăn đi" Nói xong chính mình trước bưng canh lên uống một ngụm, dư quang khóe mắt lại chú ý đến Hoắc Tiểu Hàn, thấy y động tác thong thả uống canh thì mới yên lòng

Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm rất chậm, Nguyên An Bình đã uống xong một bát canh gà, y thì lại không uống được bao nhiêu.

Nguyên An Bình nhìn một chút, phát hiện thì ra y không nở ăn, liền vội vàng giục y, "Tiểu Hàn, ngươi mau mau uống đi, canh này nếu nguội sẽ uống không ngon đâu"

Hoắc Tiêu Hàn ngẩn đầu lên, đôi mắt hồng hồng, " có nguội ta cũng uống, trước nay ta chưa từng uống qua canh gà nào ngon như vậy"

Nguyên An Bình càng thêm thương tiếc y, Phóng nhẹ thanh âm nói, " Tiểu Hàn, uống lúc còn nóng sẽ đối thân thể tốt hơn"

Hoăc Tiểu Hàn nghe lời làm theo, trong lòng y không nở ăn quá nhiều, y không làm Sao ăn no được, đồ ăn đối y mà nói thực quý trọng. Tựa như bánh bột ngô trong tay, y luôn muốn ăn ít lại, để có thể lưu lại đến bữa khác ăn tiếp

Nguyên An Bình nhìn Hoắc Tiểu Hàn ăn cảm xong, thấy y thật sự là không ăn thêm được nữa, lại nhìn bánh bột ngô còn nguyên trong tay y, hắn cười cười. Sau đó đứng dậy đưa cho y một cái bọc nhỏ có ba cái bánh bột ngô, còn có hai cái trứng gà, " Này, ngươi cầm ăn đi, tuy rằng lạnh ăn sẽ không tốt, nhưng tổng so với đói bụng vẫn là tốt hơn chút"

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến đồ vật liên tục lắc đầu, "Ta không lấy đâu, ngươi giữ lại tự mình ăn đi. Ta ... Ta lấy cái bánh bột ngô ta ăn còn thừa lại này là được rồi"

Nguyên An Bình nơi nào cho Phép y cự tuyệt, trực tiếp đem đồ vật đưa cho y, " Cầm đi, ta hiện tại có rất nhiều thức ăn.Ngươi cũng biết việc ta nhận học sinh đi, ta về sau sẽ không thiếu ăn nữa. Nhớ kỹ , nếu sau này có đói bụng thì cứ tới tìm ta, đừng cố gắng tự chống "

Hoắc Tiểu Hân không hé răng, y sẽ không làm như vậy.

Thấy Phản ứng của y như vậy, Nguyên An Bình nói, " Ngoan ngoãn nghe ta nói, về sau nương ngươi lại không cho ngươi ăn cơm, nhất định Phải nghĩ cách đến tìm ta, biết không? Hả ?" Hắn cứ như vậy chờ đối Phương đáp lại.

Hoắc Tiểu Hàn hơi hơi gật đầu.

Nguyên An Bình nói, "Ta biết ngươi khẳng định là muốn lên núi đốn cùi, ta cùng đi với ngươi"

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng ngăn cản, " Ngươi đừng đi theo ta, bị người nhìn đến liền không tốt. Nếu để nương ta biết được sẽ tới gây sự với ngươi, hơn nữa bọn họ Còn đang nghĩ cách làm sao để ngươi nhận phú Quý học chữ, mà vẫn chưa nghĩ ra có vật gì tốt"

Nguyên An Bình nghe xong lại không nói nên lời, "Người một nhà các ngươi từng cái từng cái đều là ... Ngươi cũng thật đủ xui xẻo, lại dính phải người nhà như vậy?"

Hoắc Tiểu Hàn nhấp môi, "Chỉ trách ta mệnh không tốt"

Nguyên An Bình cắt đứt lời y, "Mệnh không tốt cái chó má gì? chỉ trách người nhà ngươi tâm quá độc ác. Trên đời này có rất nhiều nữ nhân khó sinh, cũng không gặp ai như nương ngươi liều mạng đi nói hài tử của mình khắc cha nương."

Hoắc Tiểu Hàn Không biết nên nói cái gì, y cảm thấy An Bình nói cũng đúng. nhưng người vẫn luôn bị mắng khắc cha nương, khắc người nhà, chính y cũng đã có chút tin là thật.

Hoắc Tiểu làn nói, "Kỳ thực, Nhị tẩu của ta đối xử với ta rất tốt"

Nguyên An Bình hiển nhiên là không tin, "Nàng đối tốt với ngươi ra sao?"

Hoắc Tiểu Hàn đáp, "Nàng không có mắng ta, cũng không có đánh ta, có lúc nàng cũng sẽ giúp ta làm chút việc nhà. Thực ra, Nhị tẩu cũng là một người đáng thương, chỉ bởi vì sinh Thanh Thanh, nên vẫn luôn không được nương yêu thích, còn bị Nhị ca oán trách"

Nguyên An Bình cảm khái, "vẫn là bởi vì nàng không Phải người nhà ngươi"

Hoắc Tiểu Hàn trong lòng hiểu rõ ràng tính tình người nhà của mình, nên không có gì để nói, "Ta phải đi đốn củi, Ngươi đừng đi cùng ta"

Nguyên An Bình liếc nhìn tay của y, " Ngươi chờ một chút" sau đó vào phòng ngủ lấy thuốc cao trị thương do giá rét mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thuốc cao được rót vào bên trong một ống trúc nhỏ, ống trúc này là hắn đã xin được từ Lý Tự.

Hắn còn lấy bộ quần áo của nguyên chủ cắt ra vài miếng vải, hắn cầm đồ vật đi ra ngoài,"Trong ống trúc này là thuốc cao dùng để trị tổn thương do giá rét, còn Số vải bố này là chờ ngươi xức thuốc cao xong liền đem chúng bao lại. Nhưng mà số vải bố này ngươi cũng cần phải cẩn thận giật sạch một chút" Nói xong không đợi y cự tuyệt, liền nhét vào trong bao vải rách mà y mang đến, sau đó dặn dò, "Nhớ Phải xức thuốc, Còn nữa, nếu có đói bụng phải tới tìm ta, đừng gắng gượng chống đỡ"

Được người khác quan tâm, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn đặc biệt thấy ấm áp, trên mắt y cũng nhịn không được nở một nụ cười, cười nói hảo.

Hoắc Tiểu Hàn tuy làm việc một ngày rất mệt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Thời điểm chạng vạng, những người trong nhà cùng nhau ăn cơm ở gian nhà chính, mà y cùng Nhị tẩu còn có Thanh Thanh, lại ở trong nhà bếp ăn cơm.

Bọn họ chia nhau ba cái bánh bột ngô không lớn lớn, cùng một bắt cháo mà phần lến chỉ toàn là nước, còn được chia cho non nửa bát củ cải. cho dù là như vậy, y dĩ vang vẫn cảm thấy rất mỹ vị, còn hơn bị đói bụng đến tàn nhẫn, chỉ là căn bản nhiêu đây ăn không đủ no, phải dựa vàc uống thêm chút nước.

Hoắc Tiểu Hàn thấy Nhị tẩu đem bánh bột ngô bê nhỏ đưa cho Thanh Thanh, y cúi đầu uống cháo, trong lòng tự hỏi có nên đem bánh bột ngô lấy ra hay không. Nguyên An Bình choy ba cái bánh bột ngô cùng hai quả trứng gà, bây giờ chỉ còn lại hai cái bánh cùng một quả trứng, Tuy rằng y có cam lòng đưa trứng gà cho Thanh Thanh ăn, nhưng mà mùi của trứng gà lại quá rõ ràng, y sộ bị người khác biết được, y nghĩ nghĩ, vẫn là móc ra một cái bánh bột ngô, "Tẩu tử, Cái này cho ngươi" bánh bột ngô nguyên An Bình làm không giống như nhà y làm, tuy rằng nguyên An Bình làm bánh có chút xấu, nhưng bánh lại được làm rất dày.

Nguyên thị nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn lấy bánh bột ngô ra thì rất kinh ngạc, vội vã quay đầu lại nhìn ra bên ngoài Phòng bếp, phát hiện không có ai, Sau đó đè thấp thanh âm hỏi, "cái này từ đâu ngươi có?" Lương thực nhà bọn họ bị mẹ chồng bảo quản rất chặt chẽ, muốn trộm mang đi là không có khả năng.

Hoắc Tiểu Hàn bảo nàng cầm lấy mà ăn, nhỏ giọng trả lời nói, "Đây là người khác cho ta"

Nguyên Thị đem bánh bột ngô bẻ ra đưa cho Hoắc Tiểu Hàn một nữa, Sau đó dặn dò nữ nhi của mình, "Thanh Thanh, không được cùng bất luận người nào nói có biết không?"

Thanh Thanh nghe lời gật đầu, bé sẽ không nói cho bất luận người nào biết, bằng không nương cùng tiểu thúc khẳ ng định sẽ bị đánh.

Nguyên thị đem bánh bột ngô bẻ ra, dùng nước ấm đem bánh bột ngô ngâm vào, múc ra một it đủa cho nữ nhi,liền nhanh chóng bắt đầu ăn, chỉ lo lắng sẽ có người đến nhà bếp.

Hoắc Tiểu Hàn cũng ăn thực nhanh, ba người đem bánh bột ngô ăn xong rồi, mới yên lòng.

Nguyên thị câm thấy ăn no thật là thoải mái, Sau đó nhỏ giọng hỏi Hoắc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn, bành bột ngô này là ai cho ngươi, ta ăn vào cảm thấy giống như có cho thêm chút bột, có Phải là ai coi trọng ngươi không?"

Hoắc Tiểu H àn vội vàng lắc đầu, mặt có chút hồng, y cúi đầu nhỏ giọng nói, "không phải như vậy, hắn chỉ là thương hại ta thôi"

Nguyên thị xem y như vậy trong lòng thể dài, hai người bọn họ đều là người mệnh khổ. Nàng khi còn nhỏ cũng không được trải qua cuộc sống tốt, gả vào Cái nhà này bởi vì sinh không nhi tử cho nên cuộc sống lại càng khổ sở hơn. Mà so sánh với chuyện đó, người tiểu thúc này lại có cuộc sống càng cực khổ hơn.

Bên trong nhà chính, mấy người bọn họ đang nói về chuyện Nguyên An Bình thu nhận người học chữ

Hoắc Hạ Sinh gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát, "Ngày hôm nay ta có nghe nói Nguyên An Bình mới thu thêm được mấy đứa nhỏ, ta còn nghe nói Nguyên An Bình đã thu được tổng cộng 24 hài tử. Những nữ nhân trong thôn chúng ta từng gả đi, các nàng nghe được tin tức này cũng đều đem hài tử đưa tới, Phần lớn đều được Nguyên An Bình thu nhận. Ngươi nói xem Nguyên An Bình này cũng thật là, dạy hài tủ trong thôn thì thôi đi, tại sao ngay cả người ngoài thôn cũng đều thu?"

Hoắc Dương Sinh hừ một tiếng, " Có thể vì cái gì, còn không Phải vì tưởng thu nhiều đồ vật à, Ngươi không biết Lý Mặc bọn họ mỗi lần nhắc tới Nguyên An Bình đều một mặt ghét bỏ, nói hắn không biết tự lượng sức, làm con cháu hư hỏng, không xứng học theo lời nói của thánh nhân . Ngược lại, suốt ngày một đống cái gì mà, "chi, hồ, giả, dã" , thật sự đáng ghét vô cùng". Nói xong liền quay đầu nhìn về Phía nương của mình, "Nương, ngươi nói xem khi nào chúng ta sẽ đưa phú Quý tới"

Lưu thị lau miệng, "không vội, hắn nói không phải năm ngày sao. Ta trước nên đi hỏi thăm một chút xem tất cả mọi người trong thôn đưa qua thứ gì, sau đó chúng ta tính toán một chút, cũng không thể để cho hắn chiến tiện nghi quá lớn"

Hoắc Dương Sinh cảm thấy chủ ý này cũng không sai, liền giơ tay gấp đồ ăn cho nhi tử, lại thấy Hoắc Phú Quý làm ra một bộ mặt ghét bỏ. "Ngày nào cũng ăn củ cải, con ăn đến Phát ngán rồi" Sau đó liền cười ngọt ngào nhìn về Phía bà nội nó, "Bà nội, Lần tới cho con ăn trứng gà xào được không?"

Hoắc Vinh Hoa ở một bên đang được đút ăn cũng la hét muốn ăn trứng gà, Hàn thị cũng chen vào nói thêm vài câu, "Nương, Không thì để cho hai đứa nhỏ ăn hai quả trứng gà đi, bọn chúng Cũng đã lâu lắm rồi không được thức ăn mặn. Hơn nữa phú Quý muốn đi học chữ, ăn ngon chút sẽ càng thông minh, học được càng tốt, Vinh Hoa đứa nhỏ này lại quá nhỏ, ngài xem khuôn mặt nhỏ gầy này đi, làm con đau lòng chết đi được". Hàn thị nghĩ thần để nàng làm cho nhi tử ăn, thì nàng cũng có thể tiện tay ăn một miếng, nàng cũng muốn ăn trứng gà lắm rồi.

Hoắc Hương Hương ở một bên chú ý ăn không nói ngủ không nói, nghe đến những lời Đại tẩu nàng nói liền thoáng hừ trong lòng một tiếng, bất quá trên mặt cũng mang theo tươi cười, làm nũng với nương đang ngồi bên cạnh mình, "Nương, con cũng muốn ăn trứng gà, mấy ngày nay toàn ăn cả cải, mặt của con cũng không còn dễ nhìn như trước nữa" Thật ra trong cái nhà này, ngoại trừ hai đứa cháu trai, thì nàng là người có sắc mặt hồng nhuận nhất.

Hoắc Hạ Sinh một bên cà lơ Phất Phơ lấy chiếc đũa chọc vào trong bát nói,"Ta không quan tâm các ngươi muốn ăn bao nhiêu, nhưng chỉ cần ăn trứng gà thì nhất định Phải có Phần của ta"

Hoắc Dương Sinh không hé răng, chỉ cần có làm thì nhất định hắn Cũng sẽ ăn được. Còn Hoắc Đại Vũ, hắn cũng không hé răng, bất đồng chính là hắn không nói chuyện chút nào. Còn người gọi là chủ nhân cái nhà này, Hoắc Lão Hắc, ông cũng chưa bao giờ biểu thị ý kiến gì.

Họ Lưu thấy người nói chuyện chính là đứa con mình thương yêu nhất, nữ nhi bảo bối, cùng với đứa cháu trai đáng yêu của mình, thì cho dù trong lòng cảm thấy trứng gà xào thật sự quá Xa xỉ, nhưng vẫn đưa ra quyết định, "ĐƯỢC, ngày mai xào ba quả trứng gà"

Hoắc Hạ Sinh vừa nghe liền cảm thấy quá ít, "Xào thêm hai quả trứng nữa đi, ba quả thì ai ăn? con biết nương đang tích trữ 38 quả trứng gà mà"

Lưu thị cười mắng, "Cái đồ bại gia nhi tử nhà người, thật sự tưởng rằng nương của ngươi lưu trữ trứng dễ lắm hay sao a? nhiều nhất chỉ xào bốn quả thôi"

Hoắc Hạ Sinh thấy đây đã là cực hạn của nương hắn, liền không nói thêm gì nữa. nghĩ tới ngày mai có thể ăn trứng gà, người một nhà cũng đều thật lao hứng.

Bên này nhà chính hòa thuận vui vẻ, mà trong Phòng bếp Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm xong còn Phải làm thêm rất nhiều việc. Đến thời điểm trời gần chuyển đen, trong lúc đang rửa bát thì y lại nghe thấy có người đang gọi mình.

Nguyên thị nói, "Hình như là tiểu tử Lý gia, ngươi đi ra ngoài xem hắn tìm người có chuyện gì?"

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ thầm có thể hay không là Nguyên An Bình bảo Lý Tự đến truyền lời cho y. cho nên trong lòng cũng rất chờ mong đi ra ngoài.

Hoắc Tiểu Hàn vừa ra cửa, liền phát hiện Lý Tự đang đứng ở rất xa trước cửa nhà y chờ đợi, y liền cao hứng chạy chậm qua. Hoắc Tiểu Hàn, có chút chì mong hỏi, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lý Tự liếc mắt nhìn Hoắc Tiểu Hàn, nghĩ thầm Nguyên An Bình cũng thật là biết chọn việc làm cho nhóc. Bất quá, ai biển đối Phương là tiên sinh của nhóc làm chi, hơn nữa trước kia chính mình cũng từng khi dễ Hoắc Tiểu Hàn, giúp y một chút coi như là chính mình bồi thường cho y vội y.

Lý Tự kín đác đưa cho y một bao đồ vật nhỏ, trực tiếp biểu lộ ý đồ đến đây, nhóc nhỏ giọng nói, "Đây là An Bình ca bảo ta đưa cho ngươi. Là như thế này, An Bình ca bảo ta mỗi buổi tối đến đây đưa cho ngươi chút thức ăn. Hai nhà xí của chúng ta không Phải cách nhau rất gần sao? sau này cho đến khi trời sắp tối, ta liền ở trong sân nhà ta giả giọng tiếng chim kêu, ngươi chỉ cần mượn cớ đi nhà xí, ta sẽ thừa dịp vào lúc ấy đưa thức ăn cho ngươi.

Hoắc Tiểu Hàn do dự một chút, "Nếu không ngươi nói cho Nguyên An Bình, đừng đưa thức ăn cho ta nữa"

Lý Tự không kiên nhẫn nói, "Sao ngươi lại phiền toái như vậy, Có người đưa cho người thức ăn chính là chuyện tốt a, ngươi nếu từ chối thì thật là ngốc. yên tâm, An Bình ca hai ngày nay thu được không ít thứ, những người đó vì đưa hài tử đến học chữ đã đưa chút đề tới, hắn còn thu được hai con gà nữa cơ, càng không cần phải nói đến đủ thứ loại lương thực. Cứ yên tâm, hắn đủ ăn rồi, liền quyết định như thế đi, ta đi đây" Nói xong liền bỏ chạy về nhà mình

Hoắc Tiểu Hàn đứng tại chỗ Sưng sốt một chút, Nguyên An Bình đối với y quá tốt, y có chút nhận không nổi.

Nguyên thị thấy y trở về, nhưng lại có chút thất thần, liền hỏi, " Lý Tự lại khi dễ ngươi?"

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu, " không có. Hắn tìm ta ... Là muốn hỏi ta đi đến củi ở nơi nào"

Gian Phòng của Hoắc Tiểu Hàn là Phòng chứa đồ, đặt một tấm ván cứng chỉ chứa được một người, ở trên được đặt một cái chăn bông với rất nhiều miếng vá.

Buổi tối, y lén lút đem một chút nước nóng thả vào chậu , giữ cửa từ bên trong hơi híp mắt lại, dựa vào chân tường đốt một đống lửa nhỏ, cẩn thận rửa sạch tay chân. y lấy ống trúc ra nhìn chằm chằm trong chốc lát, cẩn thận thoa một tầng lên những nơi tổn thương do giá rét trên tay chân mình. Sau khi không ngừng xoa nắn xong, y đem so vải sạch sẽ bản thân đã tích trữ bao lên tay cùng chân.

Y cầm chăn bông khoác lên người, từ trong lòng móc ra bao đề vật nhỏ mà Lý Tự đã cho y, chỉ dùng giấy bọc lại, y mở ra xem thì cư nhiên lại là đường trắng. Số đường trắng này hẳn có non đến nửa cân, Hoắc Tiểu Hàn nhìn một lúc lại thấp giọng khóc lên. Sau khi khóc xong, y liền lau nước mắt, đem trứng gà trong lồng ngực lấy ra, bỏ vào bên trong đống lửa, ôm đệm giường ở bên cạnh đống lửa nướng lên.

Sau khi đồng lửa tắt, Hoắc Tiểu Hàn nằm ở trên giường đem trứng gà nóng hổi lột ra, chấm với đường trăng rồi ăn, y cảm thấy có người đối tốt với y như vậy chính là Phúc phận của chính mình, y không nên phụ lòng tốt của Nguyên An Bình.

Cuối cùng, y cẩn thận từng ti từng tí đem bọc đường bao lại, nhét vào bên trong túi ác của mình. vì để có thể nhét chút đồ ăn, bên trong y Phục của y có lén lút may thêm một ít túi, hiện tại dùng là rất thích hợp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất