Editor: quế quế
Phương Hoa ăn mệt, trong lòng tự nhiên là tức giận vạn Phần, nàng hùng hùng hổ hể đi về nhà. Về đến nhà thấy Nguyên Căn Thạc đang ngồi trong Sân vừa hút thuốc lá vừa phơi nắng cực kỳ khoái hoạt, nàng tức đến nổi trận lôi đình. Liền tiến lên vung cánh tay đem thuốc lá trong tay Nguyên Căn Thạc dẫm nát trên mặt đất, "Đánh, đánh đánh, cũng chỉ biết đánh, lão bà của ngươi bị người ta khi dễ, ngươi cũng không biết nghĩ cách làm cho ta hết giận"
Nguyên Căn Thạc lớn lên nhưng thật ra khá là đoan chính, nhưng mà trong mắt lại hiện lên nét khôn khéo Khiến cho người khác rất Không thích. Vốn dĩ hắn đang hưởng thụ đau, lại bị Phương Hoa này nháo một trận liền muốn phát hỏa. Bất quá Khi nghe phương Hoa nói xong, lại thấy nàng một bộ chật vật, liền tò mò hỏi, "Này cũng thật là kỳ quái, ai dám khi dễ ngươi?"
Phương Hoa hung tợn nói, " Chính là Vương Hương Tú đáng chết kia, còn không phải là ỷ vào việc chính mình có gia thế lớn, có cách nào để chúng ta bắt được nàng không ?"
Nguyên Căn Thạc vừa nghe là Vương Hương Tú, hắn cũng rất sợ sáu huynh đệ nhà kia, "Ngươi không có việc gì lại đi trêu chọc nàng làm gì?"
Phương Hoa tức giận đến cất cao giọng, " ta trêu chọc nàng làm gì, là nàng nguyền rủa nhi tử của ta trước" Nói xong, nàng liền đem những lời của đám nữ nhân kia đã nói kể lại một lần cho Nguyên Căn thạc nghe.
Nguyên Căn Thạc Đối với chuyện mình hãm hại Nhị ca, hắn vẫn luôn để trong lòng, nhưng hắn cũng không hối hận. Hắn chỉ có một đứa con trai duy nhất là Nguyên Đại phú, hắn đối với nó là sự Ký thác và Kỳ Vọng rất lớn, nơi nào có thể để cho người khác nguyền rủa nó. Biểu tình liền hung tợn nói, " Ngươi chờ, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi"
Phương Hoa Khinh thường hừ một tiếng, sau đó nói "Đại Phú đâu?, nhãi ranh kia lại Chạy đi chơi ở đâu rồi"
Nguyên Căn Thạc thấy Kỳ quái, " Ngươi tìm Đại phú làm cái gì"
Phương Hoa chống nạnh, tức giận rất sâu, " Hừ, Con đàn bà chết tiệt kia không Phải nói Đại Phú nhà chúng ta kiểm tra không qua được sao? ta liền dẫn nó đi cho các nàng nhìn xem"
Nguyên Căn Thạc nghi hoặc, "chúng ta không Phải nói tốt về chuyện muốn đưa Đại Phú đi tư thục học tập Sao?"
"Đi tư thục cũng là chuyện của mùa xuân năm sau, trước cho tiểu tử kia cùng An Bình học vai chữ, đến lúc đó Phu tử nhìn thấy nói nó so với người khác sẽ biết nhiều hơn, còn có thể được coi trọng một chút thì sao?" Trong lòng phương Hoa vẫn rất biết tính toán.
Nguyên Căn Thạc có chút chần chờ, "An Bình này chính là hận nhà chúng ta, hắn có thể nhận Đại Phú sao?"
Phương Hoa tự tin mười phần nói, " Hắn không Phải nói rồi sao? chỉ cần hài tử trong thôn đáp được những vấn đề hắn đưa ra, thì hắn liền nhận. chúng ta không Phải cũng là
Nguyên Căn Thạc đối với ý nghĩ của tức phụ nhà mình thì rất là tán đồng, " vậy được rồi, ngươi đi tìm Đại Phú đi" Hai vợ chồng bọn họ từ trước đến giờ chủa từng nghĩ tới, nếu nhi tử của mình trả lời các vấn đề không được thì Phải làm sao bây giờ. ở trong lòng họ, nguyên Đại Phú chính là thông minh tuyệt đỉnh, trang nguyên tài năng, những đứa trẻ bình thường khác đều có thể đi học được, vậy con trai của họ tất nhiên không thành vấn đề.
Bên này đang tính toán, thì Nguyên An Bình bên kia đang ngồi trong sân Phơi nắng, hắn đột nhiên chú ý tới đại môn bỗng nhiên xuất hiện vài người nữ nhân, họ đang đứng ở ngoài cửa nhìn đám học sinh bên trong. Tuy rằng bọn họ có nói chuyện với nhau, nhưng thanh âm rất nhỏ, một chút cũng Không ảnh hưởng đến hài tử trong sân. Hắn nhì kỹ, liền Phát hiện đều đã gặp qua họ. Hôm nay cũng thật khéo, nếu là ở khi khác, đại môn nhà hắn khẳng định là được đóng lại, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng hắn thu nhận học sinh, nếu đóng kín cửa mà bị người tới gõ ầm ầm thì cũng thật là Phiền. Hắn đơn giản liền đem đại môn mở rộng ra, ngược lại là tạo cơ hội cho mấy người này đến xem hài từ nhà mình học.
Vương Hương Tú nhìn nhi từ nhà mình đang cúi đầu nghiêm túc viết chữ lên hộp đựng cát, trong lòng liền Vui vẻ, nếu không Phải Vì chú ý không nên quấy rầy đến hài tử, nàng khẳng định là mừng đến mức cười ha ha.
Trương Tiễu liễu cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm song nhi nhà mình, Hoắc Tiểu Tây đang theo Bàn Đôn học chữ, khuôn mặt nhỏ trông vô cùng nghiêm túc, một màn này làm hắn cảm động đến nỗi muốn khóc. Trưởng Tiểu Liễn nhìn về phía Nguyên An Bình đang híp mắt Phơi nắng trong sân, bọn họ thiếu hắn một cái ân tình rất lớn.
vài người ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm xem hài sử nhà mình, thường thường còn thấp giọng giao lưu vài tiếng, cứ như vậy đứng liền trôi qua nửa giờ, nhưng họ lại không cảm thấy nhàm chán.
Bên này, Phương Hoa mang theo Nguyên Đại Phú không quá tình nguyện đi đến nhà Nguyên An Bình, trên đường lại đụng phải Hàn thị cũng mang theo Hoắc Phú Quý đang đi đến nhà Nguyên An Bình. Vừa lúc gặp phải như vậy, hai người quan hệ cũng không tồi, liền cùng nhau tính kế rồi mang theo lương thực đi tới.
Phương Hoa nhìn thấy Vương Hương Tú các nàng liền hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng khinh thường cùng các nàng nói chuyện. Vương Hương Tú vì không muốn quấy rầy đến nhi tủ, nên đành nhịn.
Phương Hoa mang theo một cân lương thực vào trong sân liền cười ha hả rất chi là thân thiết kêu Nguyên An Bình, " Tiểu An a, thím nghe nói ngươi ở đây dạy người Khác biết chữ, Ngươi xem đệ đệ ngươi ở nhà cũng là nhàn rỗi, ta liền nghĩ đưa hắn theo ngươi học tập một chút" Nói Xong liền đẩy đẩy Nguyên Đại Phú, Nguyên Đại phú mới không tình nguyện kêu một tiếng đường ca.
Mới vừa nghe được thanh âm của Phương Hoa là Nguyên An Bình liền cực kỳ không vui, những người khác khi tới đây nếu là thấy hài tử đang học tập đều sẽ theo bản năng đè thấp thanh âm nói chuyện lại, nhưng người này lại làm ngược lại, liều mạng muốn thu hút sự chú ý về Phía con trai mình. Hắn không Phản ứng lại phương Hoa, mắt lạnh trừng mắt nhìn những hài tử đang dừng lại kia, giở giọng quở mắng "Tiếp tục học, chỉ là tiếng chó tiếng mèo kêu mà thôi, vậy mà cũng có thể hấp dẫn được các ngươi?"
Mấy hài tử kia lập tức sợ tới mức rụt rụt cổ, cúi đầu tiếp tục học tập.
phương Hoa nghe nguyên An Bình nói như vậy, lập tức liền tức giận. Hàn thị vội vàng ngăn cản nàng, cùng Nguyên An Bình nháo cũng không có gì tốt, nếu không có chỗ tốt gì thì đi gây sự với hắn làm gì.
Nàng chỉ đi ngăn cản Phương Hoa, lại quên mất còn có Nguyên Đại phú.
chỉ thấy Nguyên Đại Phú địch thực là được di truyền từ nương nó, nghe nguyên An Bình cũng dám nói như vậy, lập tức há mồn liền lớn tiếng chất vấn "Nguyên An Bình ngươi cũng dám nói như vậy với nương của ta"
Nguyên An Bình đến một cái liếc mắt nhìn hắn cũng lười xem, nằm ở trên ghế híp mắt, lười biếng nói "Ta khi nào thì nhắc tới nương ngươi? sao ta lại không biết"
Nguyên Đại Phú tức giận đến mức chỉ vào hắn, " Ngươi ..."
Hàn thị lập tức hòa giải nói, " Nha, An Bình ngươi đừng để ý đến Đại phú. Tiểu hài tử này chính là quá hiếu thuận, nghe không được có người nói xấu nương hắn. Ngươi là đường ca của hắn, Đại phú Còn nhỏ, đừng cùng hắn chấp nhặt."
Nguyên An Bình híp mắt nhìn về Phía Hàn thị, người này nhưng thật ra rất biết ăn nói, Hắn muốn thật sự cùng Nguyên Đại phú tính sổ, hoặc là không muốn thu nhận Nguyên Đại Phú, đó chính là do tâm tính thằng nhãi này quá ích kỷ, không có trí tuệ.
Hàn thị bị Nguyên An Bình nhìn đến có chút e ngại, ngẫm lại cảm thấy là do thời tiết quá lạnh, nàng sao có thể sẽ sợ một tên mao đầu tiểu tử.
Nguyên An Bình trong lòng hừ lạnh, sau đó hỏi " Ngươi cũng là tới đưa hài tử học chữ đi?"
Hàn thị vội vàng cười nói "Đây là Phú Quý, rất là thông minh đấy. Nó vẫn luôn sùng bái ngươi, nói ngươi lợi hại như vậy, nếu có thể đi theo bên cạnh ngươi học chữ thì tốt quá rồi. Lúc trước không có cơ hội tới, mấy ngày nay vẫn luôn nháo đòi tới đây.chỉ là mấy ngày trước bị bệnh, không thể nói được, cho nên không có dẫn nó đến đây"
Nguyên An Bình Không có hứng thú nghe nàng diễn kịch, hắn nói thẳng " Các ngươi tới có chút muộn, hiện giờ hài tử quá nhiều, gian nhà ta cũng không thể chứa được nhiều người như vậy. các ngươi đã Không tới sớm, ta nhiều nhất chỉ thu thêm một người nữa thôi. Hôm nay tới hai người, vậy thì chỉ có thể chọn một người trong hai người bọn nó"
Hàn thị vừa nghe như vậy trong lòng lập bộp một cái, cười nói " Xem ngươi nói Kìa, Viện tử này lớn như vậy, lúc này mới có bao nhiêu hài tử a, đâu Phải không còn chỗ cho thêm hai đứa nhỏ a"
Nguyên An Bình không để ý đến lời nói ẩn ý của nàng, " viện tử này lúc trời mưa cũng không thể ở đây học được, trong nhà của ta nhưng không thể chứa quá nhiều người "
phương Hoa nghe xong không vui, " Ngươi rõ ràng là đang lấy cớ! Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, Không muốn nhận Đại Phú nhà ta chứ gì. vốn ta đang nghĩ đến dù sao ngươi cũng từng được học ở tư thục, được nghe qua Phu tử giảng bài. Lại không ngờ ngươi lại nhỏ nhen như vậy, ngươi căn bản là không xứng đáng dạy hài tử viết chữ, Kẻ nào học theo thứ đạo đức này của người thì cũng quá xui xẻo rồi"
Nguyên An Bình hừ lạnh một tiếng, cũng không cùng nàng chính minh hắn có xứng đáng hay không, "Ta nghĩ hai người các ngươi nếu đã linh thông tin tức, thì chính là không hề quan tâm đến chuyện ta thu nhận học sinh. Ngày hôm qua ta đã nói, bởi vì hài tử ngoài ý muốn rất nhiều, các hài tử đều thừa dịp ngày hôm qua, trước lúc hoàng hôn ngày hôm nay ta chỉ có thể thu thêm một người, các ngươi đã tới chậm, cũng chính là do các ngươi không thèm để ý đến chuyện của con mình, đừng có mà đổ hết lên người ta"
Lý Tự ở một bên kêu một tiếng, "Các nàng khẳng định là không thèm quan tâm đến chuyện học tập của hài tử mình, bằng không vì cái gì người khác đều biết mà các nàng lại Không biết" Những hài tử khác đều Phụ họa theo, mấy ngày qua cha nương của bọn họ đều vẫn luôn nói ra nói vào về chuyện học chữ. Ngày hôm qua, có rất nhiều hài tử được vội vội vàng vàng đưa tới, từng người bọn họ đều rất vui mừng vì đã tới kịp.
Phương Hoa là không thèm để ý, Hàn thị là sơ sót, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà không có ai nói cho nàng biết.
Hàn thị suy nghĩ một lác ,nói " An Bình, ngươi xem ngươi người ngoài thôn, ngươi đều nhận. vậy thì ngươi thu nhiều thêm một người trong thôn thì có vấn đề gì đâu a? Ngươi đều phải thu hai đứa nhỏ này chứ! thêm vài người cũng đâu chiếm bao nhiêu gian Phòng đâu"
Nguyên An Bình cười cười, " Ta lúc trước nhưng không có quy định chỉ có thể nhận hài tử trong thôn, ta cũng chưa nói chỉ thu bé trai. Mà ta nói là ngày hôm nay trước khi hoàng hôn, chỉ có thể thu nhận thêm một người! Hơn nữa, vị đại tỷ này, ngươi cho rằng dù là thứ vớ va vớ vẩn gì ta cũng đều thu? Hai đứa tụi nó cũng Phải trải qua Kiểm tra, ai trả lời tốt thì ta liền lưu lại. Nếu như cả hai đều trả lời không tốt, thì dù có một đứa ta cũng không thu, chờ những người khác đưa hài tử tới. nếu như trước khi mặt trời lặn, chưa có hài tử nào trả lời được thì quên đi. ta nói những điều này là muốn để cho các ngươi rẽ ràng một chuyện, liên tục đưa tới nhiều hài tử như vậy, không Phải ai cũng đều được lưu lại"
Nguyên Đại Phú không vui nói, " kiểm cái gì mà kiểm, ta không cho ngươi dạy! cha mẹ ta đầu xuân sẽ đưa ta đi tư thục học. Cùng với Phu tử so sánh ngươi tính là thứ gì"
Nguyên An Bình không thèm để ý cười cười, "Người đi rồi cũng vừa lúc, như vậy Hoắc Phú Quý sẽ có cơ hội lớn hơn một chút. Hơn nữa, ngươi hiện tại đi rồi cũng coi như là hành động thông minh đấy, miễn cho trả lời vấn đề không được, mà còn ở trước mặt nhiều người như vậy thì thật là mất mặt a"
Hàn thị tất nhiên nghĩ rằng Nguyên Đại phú sẽ rời đi thật, với cả nhà nàng cũng không có tiền đưa nhi tử đi tư thục, liền thừa cơ hội này muốn con mình được học chữ, nàng nói với Phương Hoa "Phương tỷ tỷ, ngươi xem nếu không đem cơ hội này nhường cho Phú Quý nhà ta đi, Đại phú nhà các ngươi là có tiền đồ lớn như vậy, có được học chữ ở đây hay không thì cũng Không đáng kể"
Phương Hoa lại không vui, có lời nói trước đó của Nguyên An Bình, Đại Phú cũng lấy làm kinh hãi không thôi.Huống hồ, nàng chính là muốn Đại Phú đến thể hiện một chút, để cho những nữ nhân bên ngoài kia xem nhi tử nhà mình thông minh đến cỡ nào, cho bọn họ đố kị chết luôn!. cho nên nghe Hàn thị nói xong rất là không vui, " kia không được, cái gì mà không đáng kể? Nếu như ngày hôm nay Đại Phú nhà ta đi, mấy người kia còn không đến nói xấu dìm chết hài tử ta mới là lạ. Lại nói, nếu để cho người khác nghĩ rằng Đại Phú nhà ta sợ là không bằng với Phú Quý nhà ngươi nên mới đi, thì chúng t a biết đi đâu nói lý lẽ đây? Ngươi đừng có vội đắc ý"
Hàn thị Phía trước đều là nói tốt cho Phương Hoa, nhưng khi nghe nàng nói như vậy, Hàn thị cũng rất mất hứng, con cái nhà mình thì ai mà không thương! Ngữ khí của nàng cũng liền biến thành không tốt, " Ngươi nói lời này là có ý gì ? Phú Quý nhà ta sao lại không thể thông minh hơn Đại Phú nhà ngươi, Ngươi đừng tưởng rằng suốt ngày ngươi đem Đại Phú khen lên tận trời, thì liền thật sự cho rằng nhà ngươi có cái" văn khúc tinh"