Editor: quế quế
Đầu tháng ngày mùng một, tháng 11, hôm nay là ngày Nguyên An Bình chính thức khai giảng, chỉ là thời gian hắn dạy học là sau giờ cơm trưa ba tiếng, hôm nay những hài tử kia vẫn như như thường lệ, ăn cơm sáng xong đều chạy tới đây, ở trong sân học tập cùng đám Lý Tự. Nguyên An Bình cũng không có biện Pháp tiếp tục ngủ nướng, Tiếng đọc chữ của nhiều hài tử như vậy làm sao mà hắn chịu nỗi.
Nguyên An Bình ôm chăn ráng nhịn, bất quá hắn đã cùng bọn Lý Tự thương lượng hảo, chờ kiểm tra xong thì thời gian học tập sẽ khôi phục lại bình thường, chỉ có buổi chiều là có thể tới sân nhà hắn học tập. Lúc ấy không cần Phải học bù, muốn tụ tập ôn bài thì đừng có đến trong sân nhà hắn.
Thời điểm rốt cuộc không cần học bù, hắn cũng chỉ có khoảng 3 đến 5 đứa tụ lại ôn tập, Không cần thiết phải đi tìm một cái sân lớn, đến chỗ nào cũng được nhưng đừng có đến cái chỗ này. Bằng không, mỗi ngày đều bị đánh thức như thế này hắn sẽ không chịu được quá. Hắn tuy rằng không có vọng tưởng đếm tiền tới tay rút gân, nhưng lại thập Phần hy vọng có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh
Hôm nay thời tiết rất tốt, chờ đến trưa khi bọn nhỏ đều đã đi hết rồi, trước tiên Nguyên An Bình liền viết lên tường những chữ mà chiều nay hắn sẽ dạy. lúc trước hắn dự định mỗi ngày dạy 5 chữ, chờ thi xong sẽ đổi lại thành mỗi ngày dạy 8 chữ. Bằng không tận một ngàn chữ, đến khi nào hắn mới có thể dạy xong a?
Lúc sau ăn cơm trưa xong, bọn nhỏ cùng lục tục chạy đến. Chờ Lý tự chạy tới thông báo với hắn, thì người cũng đều đã đến đóng đủ, hắn mới chậm rì rì đi ra ngoài
Nguyên An Bình cầm một nhánh trúc đi tới trước mặt 50 hài tử đang thành thành thật thật ngồi rất nghiêm túc, lúc bọn nhỏ về nhà vào buổi trưa, hắn đã hao Phí một ít thời gian sắp xếp lại bàn ghế cho bọn nhỏ xong xuôi. Hắn quan sát vài lần, Phát hiện mấy đứa bé đều đã dựa theo số ghế mà hắn an bài rồi ngồi xuống, vì thế hắn liền hài lòng gật gật đầu. Kỳ thật quy tắc về chỗ ngồi ở nơi này cũng rất quan trọng, những đứa yếu đuối không thể ngồi cùng với những đứa có tính cách mạnh mẽ. Hắn đã an bài những đứa nhóc có tính cách bạo lực ngồi cùng với nhau, còn nếu như bọn chúng dám quậy Phá ở trong sân của hắn, thì Nguyên An Bình sẽ nói cho bọn chúng biết tại sao hoa lại đỏ như vậy.
Nhìn đến một đám khuôn mặt nhỏ đang hưng Phấn của mấy đứa nhỏ, trong lòng Nguyên An Bình cũng rất là cao hứng, bất quá vì giữ quy củ, nên hắn vẫn là trưng ra một bộ mặt không cảm xúc, rồi bắt đầu diễn thuyết,
Biểu tình của Nguyên An Bình thập Phần nghiêm túc nói, " Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi sẽ cùng ta học chữ. Điều đầu tiên mà ta cần Phải nói với các ngươi chính là, trong quãng thời gian này ta sẽ dạy cho các ngươi những gì. các ngươi cũng đã biết, Mộc Diệu quốc của chúng ta có rất nhiều nơi dạy học(trên thực tế bọn nhỏ cũng không quá rõ ràng). Nhưng mà ta không định dùng bất cứ cách dạy của nơi nào để dạy chữ cho các ngươi, tổng cộng có 3 loại sách mà ta muốn dạy cho các người. Đó là Thiên Tự văn, Tam Tự kinh Cùng Bách Tính Gia. Thiên Tự văn có một ngàn văn tự, nói cách khác là ta sẽ dạy cho các ngươi một ngàn chữ. Còn muốn biết một ngàn chữ rốt cuộc là bao nhiêu, chờ sau này học đếm số xong thì các ngươi sẽ biết. Còn Tam Tự kinh, các ngươi cứ coi như mình đang học những câu ca dao, tục ngữ là được rồi. Riêng Bách Tính Gia, chính là gồm các loại dòng họ, các ngươi cũng có thể tìm thấy chính dòng họ của mình bên trong quyển sách này"
Nguyên An Bình cũng mặc kệ trong quyển Bách Tính Gia có hết các dòng họ ở nơi này hay không, nếu như không có thì hắn sẽ nói là những dònghọ đó đều thuộc dạng rất hiếm người sở hữu, tạm thời lừa gạt bọn chúng. Còn những văn tự trong Thiện Tự văn có tồn tại ở thế giới này hay không, hắn lại càng không cần để ý đến, bất quá thì hắn sẽ kể cho bọn nhỏ nghe về một vài câu chuyện nhỏ, cũng không có ai có khả năng sẽ đi tra xét Khắp thế giới này xem những chữ đó có thực sự tồn tại hay Không.Mà nếu như thực sự có người muốn đi tra xét, hắn cũng có thể nói là chính mình vô căn cứ, chỉ với một quyển sách dùng để dạy chữ, mà dạy cho bao nhiêu đây học sinh, có ai tích cực như hắn hay không?
Trước tiên, mặc kệ Tạm tự Kinh cùng Bách Tính Gia, trông như thể nào. Lúc Nguyên An Bình nói cho bọn chúng biết hắn sẽ dạy cho chúng tận một ngàn chữ, trong lòng bọn chúng liền bắt đầu lửa nóng hẳn lên. Tuy rằng không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng mà chắc chắn là rât nhiều, chờ bọn chúng học xong, rất có thể chữ gì bọn chúng cũng đều biết hết, có vài tiểu hài tử hưng Phấn đến nỗi không nhịn được, liền kề tai cùng người bện cạnh nói nhỏ.
Nguyên An Bình nghe thấy bọn chúng xầm xì không ngừng, liền cầm nhánh trúc gõ một cái "Tất cả im lặng" Những hài tử kia cũng rất biết nghe lời, nghe hắn nói như thế liền lập tức ngồi thẳng, đồng lọc nhất trí nhìn về Phía hắn, đều không nói gì.
Nguyên An Bình thực nghiêm túc cùng bọn chúng nói, " Các ngươi muốn cùng ta học chữ, thì Phải tuân theo quy củ của ta, nếu như ai không làm theo ..." Hắn dùng ánh mắt uy hiếp nhất nhất đảo qua từng đứa một, thấy bọn chúng đều cẩn thận nhìn hắn, liền rất hài lòng tiế p tục gi ở giọng uy hiếp nói, " không tuân theo quy củ của ta, vậy thì các ngươi sẽ lập tức bị đuổi về nhà"
" kế tiếp, các ngươi nghe thật cẩn thận. Ta sẽ nói ra những nội quy trong lớp ,tổng cộng có 5 điều"
"Thứ nhất, Lúc ta đang giảng bài, các ngươi không được nói chuyện, cũng không được lén lút bày trò làm ảnh hưởng đến những người khác. Nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, thì hãy giơ tay nói với ta. Nếu như ta giảng bài có chỗ nào không hiểu, thì chờ ta giảng xong rồi giơ tay hỏi ta. cho nên, lúc ta đang lên lớp, ngoại trừ vấn đề thân thể không thoải mái, còn những vấn đề khác thì hãy cố gắng nhẫn nhịn một chút, chờ ta nói xong mới hỏi lại, Rõ chưa?"
Tất cả những hài tử bên dưới điều đồng thanh kêu lên" Dạ rõ"
" Thứ hai, Mỗi lần ta đưa ra câu hỏi, nếu như các ngươi biết câu trả lời thì Phải giơ tay Phát biểu. Nếu có ai bởi vì sợ hãi mà không dám trả lời hoặc không thèm trả lời, chờ xem ta như thế nào thu thập các ngươi"
" Dạ rõ"
" Thứ ba, trong lớp, nếu các ngươi không muốn học thì cũng đừng bày trò đi quấy rối người khác học tập. Nếu ai dám quậy phá không để cho người khác học, vậy thì hãy tự mình ôm theo hộp đựng cát cùng ghế ngồi của mình đi về nhà đi, ta sẽ không dạy cho các ngươi nữa. các ngươi có được cơ hội đi học cũng không dễ dàng gì, nếu ai không muốn học, thì ta sẽ lập tức chiều theo ý người đó"
"Dạ rõ"
" Thứ Tư, Bởi vì các ngươi đã là bạn học, nên Phải nhớ giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình học tập. Những ai học kém nếu muốn xin sự giúp đỡ từ những người học tốt, thì những người học tốt đó Phải nhiệt tình hỗ trợ, không được cố ý nói rằng mình không biết. Đương nhiên, thái độ của những người học kém khi muốn nhờ người khác giúp đỡ Phải tốt một chút, đừng có dùng cái bộ dạng lên mặt mà đi xin người khác, các ngươi phải nhớ kỹ, những chữ mà mỗi ngày ta giao cho các ngươi nhất định phải học tập Cho tốt, nắm chặt tất cả thời gian dùng để học tập, dùng hết khả năng nhớ kỹ chúng"
"Thứ năm, Trong lúc đi học không được bắt nạt các bạn khác, cũng không được phép đánh nhau. Nếu không, cây roi trong tay ta cũng không Phải dùng để trang trí, sẽ bị đánh đòn mà không có thương lượng gì hết"
" Hảo, Trước tiên chỉ có bấy nhiêu đây quy củnhư vậy. về sau lại bổ sung, kế tiếp, ta sẽ đặt cho các ngươi một cái Kí hiệu, mỗi người đều có một con số, con số này gọi là kí hiên, sẽ đại biểu cho các ngươi. Trong lúc học tập, có khả năng ta sẽ trực tiếp gọi tên các ngươi, nhưng cũng có thể gọi kí hiệu của các người, cho nên nhất định Phải nhe kỹ nó"
Nguyên An Bình tổng cộng thu nhận 50 học sinh, trong đó có17 đứa là đến từ các thôn khác. Những hàn tử này đều là con của những nữ nhân trong thôn được gả đi nơi khác, hoặc là từ trong thôn khác được gả đến đây. Bọn họ đưa con mình đến nhà người thân, sau này muốn đưa lương thực cho bọn nhỏ cũng thuận tiện hơn nhiều. Trong 17 hài tử này, có hài tử là con của cận Bàn Đón, còn một đứa khác là con của một người cô cô nhà Nguyên An Bình, đã được gả đi nơi khác.
Cô cô của Nguyên An Bình tên là Nguyên Thảo Nhi, bởi vì lúc trước khi xuất giá, nương của nàng một chút của hồi môn cũng đều luyến tiếc cho nàng, nàng trong cơn tức giận liền cầm lấy hành lý của mình, tự thân một mình gả qua nhà người ta. Ngoại trừ lúc cha mẹ nguyên An Bình qua đời có trở về hai lần, còn lại đều chưa từng về nhà mẹ đẻ lần nào. Lúc cha mẹ nàng qua đời, nàng còn mượn cớ là bệnh nặng để cho trượng Phu thay mặt nàng trở về
Nguyên An Bình vốn cho rằng, đối Phương hẳn là một nữ nhân có tính tình rất mạnh mẽ. Lại không ngờ Nguyên Thảo Nhi lại là một nữ nhân rất ôn nhu, giọng nói cùng cách nói chuyện đều rất nhỏ nhẹ. Hắn nghe đại bá nói rằng tính tình của Nguyên Thảo Nhi có chút nhu nhược, lúc cha mẹ qua đời cũng hề trở về nhìn một cái, có thể thấy được nàng căm hận bạn họ đến cỡ nào. Tuy nhiên, trong lời nói của Nguyên Căn Thịnh dường như còn đang che giấu gút mắc gì đó, không đơn giản chỉ vì chuyện đề cưới thôi đâu.
Nguyên An Bình lấy tờ giấy ra chuẩn bị, nhìn về Phía bọn học sinh, " Ai nghe thấy tên mình thì lên tiếng, Sở Phong sẽ là số 1" Sở Phong chính là nhi tử của Nguyên Thảo Nhi, năm nay 9 tuổi, cũng là một đứa bé ngoan.
"Trần Tuấn(chính là biểu ca Bàn Đôn) sẽ là số 2, Phùng Tiểu mãn số 3, Hoắc Phú Quý số 4,... Lý Đông Phong số 11,... Lý Tự số 26 ,..." Chờ hắn đem các kí hiệu đều an bài xong xuôi, liền bổ nhiệm Lý Tự làm lớp trưởng. Thấy Lý Tự có chút đắc ý, hắn liền gõ đầu nhóc một cái, " Lý Tự, Ngươi ngoại trừ việc quản lớp, còn phải trợ giúp ta dạy cho bọn họ viết chữ. Nhất định phải giữ cho vững thành tích học tập của chính mình thật tốt, nếu không ta sẽ thay đổi lớp trưởng khác"
Lý Tự lập tức ưỡn ngực đảm bảo, " Dạ rõ, ta nhất định sẽ học thật tốt, cũng sẽ giúp họ học tập thật tốt"
Nguyên An Bình gật gật đầu, ý bảo nhóc ngồi xuống, sau đó liền nói với bọn nhỏ, "Trước Khi chính thức lên lớp, ta muốn nhắc nhỡ các ngươi lần nữa,10 ngày sau chúng ta sẽ có một bài thi, có được ở lại hay không thì Phải xem sự nỗ lực của các ngươi. Hảo! chúng ta chính thức lên lớp, ngày hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi 4 chữ" Hắn cầm nhánh trúc chỉ vào những chữ trên tường, " Thiên, Địa, Huyền, Hoàng" Mỗi một chữ hắn đều dạy cho những đứa trẻ này rằng chúng có ý nghĩa gì, lúc nào thì cần dùng đến những chữ này, tiện thể dạy sơ qua một chút về từ ngữ và cách đặt câu.
Dạy chữ xong rồi, hắn liền đi một vòng quan sát những đứa trẻ này viết chữ, để cho bọn chúng tự mình luyện tập một chút. Hắn nhìn từng đứa một viết chữ, trọng điểm nhất là những đứa trẻ đến ngày thứ tư, thử năm mới chịu đi xin nhập học.
Hắn đi ngang qua Hoắc tiểu Tây, bỗng dưng liền ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói, " Tư thế cầm bút của ngươi sai rồi" Nói xong liền cầm lấy nhánh cây nhỏ làm mẫu, " Ngươi không cần khẩn trương, nhìn Kỹ xem cách ta cầm bút như thế nào"
Hoắc Tiểu Tây có chút khẩn trương mà khuôn mặt nhỏ đã hồng cả lên, nhìn chằm chằm tay của Nguyên An Bình. Nhìn qua một lần, sau đó liền học theo tư thế cầm bút của hắn, lại đột ngột được Nguyên An Bình cầm tay hướng dẫn, rồi gật đầu một cái biểu thị rằng mình đã học xong.
Nguyên An Bình thấy tiểu hài tử này có vẻ rất sợ người lạ, liền dùng thanh âm ôn hòa kèm theo ý cười trên mặt đề nghị nói, " Ngươi nên thay nhánh cây khác nhỏ hên một chút sẽ dễ viết hơn nhiều" Nói xong liền tiếp tục đi xem những hài tử khác.
Ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Tây chính là Bàn Đôn, đợi Nguyên An đi rồi, Bàn Đôn liền đem ra một nhánh cây nhỏ mà bản thân đã tự chuẩn bị trước, đưa cho Hoắc Tiển Tây. Hoắc Tiểu Tây vừa định nói cảm ơn, thì lại nhớ đến nội quy không được nói chuyện trong giờ học, liền nhìn Bàn Đôn cười cười rồi cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ.
Nguyên An Bình một đường giúp mấy đứa nhỏ khác sửa lại tư thế cầm bút, tuy rằng hiện tại đang dùng nhánh cây nhỏ thay thế cho bút, nhưng hắn cũng Phải dạy cho bọn chúng cách cầm bút giống như đang thật sự cầm bút lông.
Một canh giờ sau, hắn để cho mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi một chút. trong lúc nghỉ ngơi, hắn đem câu thứ nhất trong Tam Tự kinh dạy cho bọn nhỏ xem qua, để cho chúng đọc trước một chút.