Edi tor: quế quế
Thời gian ba tiếng lên lớp trôi qua thực mau, mấy đứa trẻ đang học cách đếm số, sau khi xác nhận tất cả bọn chúng đều có thể đếm tới 20. Còn dư một chút thời gian, hắn liền viết tên của mấy đứa nhỏ lên lên trên hộp đựng cát của chúng. Bởi vì mấy cái hộp này đều làm bằng gõ, dùng một nhánh cây đốt lên là có thể viết lên được. Sự việc này cũng dẫn đến chuyện về sau đám hài tử này dựa theo tên của mình được viết trên hộp đựng cát, mà viết tên trên cái ghế của mình, có người thậm chí còn đem đi điêu khắc.
" Hảo hôm nay liền đến đây thôi. Các ngươi trở về Phải hảo hảo ôn tập lại những chữ mà ta đã dạy cho các ngươi một chút, cũng Phải nhớ cho kỹ cách viết tên của mình" Nguyên An Bình tuyên bố tan học, để cho bọn chúng tạ lễ với mình xong, liền chậm rì rì trở vào Phòng rủa tay. Không có biện Pháp, bởi vì dụng cụ dạy học quá đơn Sơ, nhánh cây nhỏ dùng làm bút, hòn đất là cục tẩy, lên lớp xong hai tay của hắn cũng dính đầy bùn đất cùng mùi hôi.
Mấy đứa nhỏ mang theo dụng cụ học tập trở về nhà, bởi vì học xong nếu buổi tối còn dư một chút thời gian, ai có quan hệ tốt thì sẽ cùng tụ lại một chỗ cùng nhau luyện chữ. Lúc này, những đứa nhỏ vây quanh Lý Tự đều là những người có quan hệ tốt với nhóc. Bởi vì lúc trước nhóc đã hứa với bọn họ rồi, buổi sáng nhóc sẽ dạy cho những hài tử khác viết chữ, còn thời gian buổi chiều chính là của nhóc. Hơn nữa, thời gian buổi sáng sẽ học 5 chữ, thời gian buổi chiều chính là để luyện tập, căn bản không cần tới tìm nhóc.
Kỳ thực, nhóm tiểu hài tử cũng rất thông minh, khi Lý Tự dạy bọn họ học chữ, thì mỗi người họ đều tự đem theo một tấm gỗ nhỏ. vì để Phòng ngừa bị quên, bọn họ đều nhờ Lý Tự viết chữ lên tấm gỗ, rồi trở về nhà đối chiếu viết lại trên tường nhà mình, sau đó đem chữ trên tấm gỗ xóa đi, hong khô xong là có thể tiếp tục dùng.
Bàn Đôn và biểu ca Trần Tuấn của bé, cháu trai Nguyên Phúc Viễn nhà đại nãi nãi của Nguyên An Bình, Nguyên Đại Hà và biểu ca Sở Phong của bé, Lý Đông Phong cùng với những đứa nhỏ có quan hệ tốt với Lý tự ngay cả đám hài tử trước đây hay đi cùng với Lý Tự, còn Có cả Nguyên Lâm và Hoắc Tiểu Tây.
Tổng cộng số lượng đám hài tử này tính ra cũng không ít, bọn họ đang tính bàn bạc ngày hôm nay nên tìm nơi nào để luyện tập viết chữ. Hoắc Phú Quy ở một bên nhìn bọn họ một chút, sau đó liền đưa tay chỉ vào bọn họ, cười nhạo nói, "Các ngươi nghĩ sao mà lại để cho một song nhi tham gia? các ngươi đều là nam tử đó! vậy mà lại đi cùng với một đứa song nhi, thật sự là quá xấu hổ" Mấy đứa trẻ có quan hệ tốt với Hoắc Phú Quý cũng bắt đầu ồn ào hùa theo.
Nhóm Lý tự vốn cảm thấy dù cho mang theo Hoắc Tiểu Tây cũng không có vấn đề gì, dù sao H oắc tiểu Tây cũng chỉ mới có 6 tuổi thôi, vẫn còn rất nhỏ. Nghe Hoắc Phú Quý nói như vậy, lại thấy có rất nhiều hài tử đang cười nhạo bọn họ, một vài hài tử khác cũng bắt đầu có chút không vui. Hoắc Tiển Tây cảm giác được sự mất hứng của họ, trong lòng thực lo lắng, hắn nghĩ muốn đi theo bọn họ cùng nhau học thêm chút chữ. Hắn muốn đi theo nguyên An Bình học chữ, Không muốn bị trả về.
Lý Tự vốn dĩ nhìn không lọt mắt Hoắc Phú Quý, thấy nó nháo như thể liền trừng mắt liếc qua, " Nói nhảm cái gì đó"
Lý tiểu bá vương vẫn là rất có uy nghiêm, nhóc vừa mới lên tiếng là mấy hài tử đang ồn ào kia lập tức không dám lên tiếng nữa.Hoắc Phú Quý tuy rằng cũng có chút sợ Lý Tự, nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng nói, "Các ngươi đi chơi cùng với một song nhi, vậy thì các ngươi có thật sự là một nam tử không"
Lý Tự xì cười khinh miệt một tiếng, "Ta cũng hay đi chơi với muội muội của ta đây, ngươi dám nói ta không nam tử không? Hoắc Tiểu Tây là bạn học của chúng ta, hôm nay An Bình ca còn nói như thế nào? phải biết yêu thương bạn học, không được khi dễ bạn học, Còn phải biết giúp đỡ bạn học. Nếu để cho An Bình ca biết được sự việc lúc này mà các ngươi đã làm, hắn không đuổi các ngươi về nhà mới là lạ đó"
Đám hài từ lúc này ồn ào bây giờ nhớ đến mấy cái quy củ của Nguyên An Bình, đều lập tức rụt cổ lại, một số hài tử khác còn nhân cơ hội chạy trốn. Hoắc Phú Quy cũng không muốn để cho nguyên An Bình biết được, liền hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Lý Tự nói với những đứa ở bên cạnh rằng, "Đi, Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi tìm địa phương khác ôn tập đi. Ta cũng Phải nói với các ngươi một chuyện, ta đã từng âm thầm hỏi qua An Bình ca rồi. Hắn nói nếu có người có kết quả kiểm tra không tốt là hắn sẽ đuổi đi thật đó, không có nói chơi đâu. Còn nói rằng lúc đó có ai đến cầu xin hắn cũng vô dụng, nếu như thật sự bị đuổi đi, chẳng những không được học thêm chữ rất đáng tiếc, mà lại còn thực mất mặt a"
Bọn họ đều cảm thấy lời Lý Tự nói rất có đạo lý, trước tiên không nói đến cả hội rất hiếm có, cha nương bọn họ cũng rất coi trọng việc này, nếu như thật sự bị đuổi đi, thì khẳng định bọn họ sẽ bị đánh đòn.Huống chi, Phần lớn mọi người đều được ở lại, nếu như chỉ có mình bị đuổi đi, vậy thì làm sao còn mặt mũi mà ra đường gặp người khác, mặc dù tuổi tác của bọn họ không lớn, nhưng sĩ diện vẫn là rất cao
Bên này, bọn Lý Tự đang luyện tập viết chữ, thì bên kia năm đứa trẻ bọn Hoắc Phú Quý cũng đang thương lượng xem đi nơi nào viết chữ. Vì trong lòng muốn khoe khoang một Phen, nên Hoắc Phú muốn mời bọn họ tới nhà mình. Kết quả còn chưa đi đến nhà của Hoắc Phú Quý thì mấy đứa trẻ lại muốn đi chơi. Dù sao thì trước đây, ngày nào bọn họ cũng được đi ra ngoài chơi cả ngày, nào giống như bị quản chặt như bây giờ. Từng người thương lượng một chút, cảm thấy chỉ bỏ ra một hai canh giờ không ôn tập thì cũng chẳng sao cả, buổi sáng có thể ôn tập lại một chút cũng được. Sau đó, bọn họ mang theo hộp đựng cát cùng mấy cái ghế nhỏ để xuống một góc cây, rồi cả đám liền cùng nhau chơi trò.
Thời điểm sắp tới giờ cơm tối, Hoắc Phú Quý mới chịu trở về nhà. vừa về đến nhà, những người trong nhà liền nhiệt tình vây quanh nó hỏi han. Hoắc Phú Quý rất là đắc ý, một phen khoe khoang, để cho bọn họ nhìn tên của mình ở trên hộp đựng cát, cùng với 4 chữ mà nó vừa học được ở bên trong hệ hộp đựng cát. Được cả nhà Khích lệ, trong lòng của nó giờ Phút này cảm thấy cực kỳ thỏa mãn
Ngày hôm sau mới vừa đi học, Nguyên An Bình liền bắt đầu kiểm tra bài tập một chút, " Lý Đông Phong, Hoắc Tiểu Tây, Hoắc Phú Quý ..." Hắn tổng cộng kêu 10 hài tử bước lên, trong số 10 hài tử này lại vừa vặn có 3 đứa là đi chơi cùng với Hoắc Phú Quý. " các ngươi bước lên đây, rồi viết lên mặt đất tên của mình cùng 4 chữ mà chiều hôm qua ta đã dạy. Những ai Không được gọi tên, thì tự mình viết lên hộp đựng cát của các ngươi, rồi cùng với bạn bên cạnh kiểm tra lẫn nhau"
Mười hài tử được gọi tên sau khi đứng cách nhau một khoảng cách thích hợp, liền ngồi xổm xuống, nguyên An Bình cũng bắt đầu đọc lên từng chữ để cho bọn chúng viết ra, cuối cùng để cho bọn chúng tự viết tên của chính mình. Trong lòng thầm tính toán thời gian một chút, sau khi thấy bọn chúng viết xong hắn liền hô lên. "Dừng lại, những ai ở bên dưới đang trao đổi với bạn học cũng dừng lại ngay"
sau khi 10 hài tử dừng lại, Nguyên An Bích liền bắt đầu kiểm tra từng chữ viết của từng người một. Người đầu tiên chính là Lý Đông Phong, sau khi xem qua hắn liền gật đầu thỏa mãn nói, "Lý Đông Phong toàn bộ chính xác, hơn nữa chữ viết cũng không tồi" Nói Xong, hắn nhìn Lý Đông Phong dặn dò một chút, ''Tốt lắm! sau này tiếp tục cố gắng"
Lý Đông Phong cố gắng mím môi nhịn cười, nhưng bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra được hắn đang rất vui mừng
Tiếp theo Nguyên An Bình nhìn viết chữ của Hoắc Tiểu Tây, rồi mỉm cười nói với bé, " Hoắc Tiểu Tây toàn bộ chính xác, bất quá chữ viết có chút không dễ nhìn, lần sao tiền tục cố gắng"
Hoắc Tiểu Tây nghe xong trong lòng liền quyết định về sau càng Phải nỗ lực hơn, nhất định Phải viết ra chữ viết dễ nhìn hơn một chút.
Đến lượt Hoắc Phú Quý, sắc mặt của Nguyên An Bình trở nên Phi thường khó coi, "Hoắc Phú Quý, vì cái gì không viết tên của mình?"
Hoăc Phú Quý thấy Nguyên An Bình nghiêm túc như vậy liền có chút sợ hãi, âm thanh trả lời rất nhỏ nói. "Ta Không học được"
Nguyên An Bình lạnh giọng kêu hắn bước ra khỏi hàng, Sau đó hắn đưa tay chỉ ra hai chỗ sai trên 4 chữ mà nó vừa viết. Sau Khi chỉ ra chỗ sai cho nó xong, hắn lại tiếp tục lạnh mặt nói rằng, " Gơi tay trái ra đây"
Hoắc Phú Quý sự hãi đến mức không dám động đậy, Nguyên An Bình thì lại không có kiên nhẫn nói," Hoặc là duỗi tay trái ra,hoặc là đi, chính ngươi chọn"
Hoăc Phủ Quý do dự một chút, vẫn là duỗi tay ra ngoài.
Nguyên An Bình mạnh mẽ dùng nhánh trúc quất xuống, đánh cho đến khi Hoặc Phú Quý Phải và khóc kêu loạn cả lên. Hoắc Phú Quý rất muốn mắng người, nhưng khi nhìn đến nhánh trúc trong tay Nguyên An Bình thì lại không dám mắng nữa. Bị người tàn nhẫn đánh năm roi, Hoắc Phú Quý chưa từng Phải chịu qua loại hình Phạt này bao giờ, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nó, nó lập tức cảm thấy ủy khuất mà lớn tiếng khóc ngất lên. Mà những hài tử khác được chứng kiến cảnh Hoắc Phú Quy bị đánh đến mức Phải kêu la khóc lớn, từng người bọn cũng đều bị trấn trụ, không dám nhúc nhích nữa. Lý Tự thì lại cảm thấy rất thống Khoái, Hoắc Phú Quý bị vậy là xứng đáng.
Nguyên An Bình đánh xong lại không để ý đến hắn, tiếp tục đi xem những hài tử khác viết chữ, những hài tử chưa được kiểm tra đang không ngừng cảm thâý lo lắng, không biết có bị đánh lên bàn tay hay không.
sau khi Nguyên An Bình kiểm tra xong, Sắc mặt lại càng khó coi hơn. Hắn tiếp tục đánh 3 hài tử khác, trong đó có 1 hài tử chỉ sai mỗi 1 chữ nên hắn không xuống tay quá tàn nhẫn. còn 2 đứa còn lại không chỉ viết sai chữ, ngay cả tên của mình cũng không chịu viết ra, nên hắn tuyệt đối là hung hăng đánh thật mạnh.
Để những đứa trẻ khác trở về chỗ ngồi, còn những đứa viết chữ sai thì Phải tiếp tục đứng tại chỗ. Nguyên An Bình nhìn đám hài tử bên dưới, sắc mặt âm trầm, "Nói, còn có ai không viết được tên của chính mình? Lập tức đứng ra cho ta"
Nhìn đến 3 hài tử vừa bị đánh xong còn đang đứng khóc, sau khi những người bên dưới i m lặng một hồi, liền có 2 hài tử khác đứng lên. sau khi Nguyên An Bình đánh bọn chúng xong ,liền bắt bọn chúng Phải học lại từ đầu, một chữ cũng không được bỏ sót.
Nguyên An Bình quát lớn với bọn chúng, "Mấy chữ vừa học trong cuốn Tam Tự kinh mà các ngươi chưa viết được, thì còn có thể tha thứ, nhưng đến ngay cả tên của chính mình mà các ngươi cũng không để tâm. Nói, chiều hôm qua các ngươi đi đâu? Làm cái gì? mà đến bây giờ còn không viết được cái tên của chính mình"
Năm hài tử bị đánh cúi đầu khóc thút thít, nghẹn 1 hơi không nói được lời nào.
Nguyên An Bình sinh khí, " Trương xuân, ngươi nói"
Trương Xuân khóc lóc
Nguyên An Bình nhíu mày hỏi, "ở đây có ai có thể làm chứng cho ngươi ?"
Trương xuân khóc lóc lắc lắc đầu, lúc này Hoắc Tiểu Tây ở bên dưới lại sợ sệt giơ tay lên.
Nguyên An Bình gật đầu ý bảo bé nói chuyện.
Hoăc Tiểu Tây đứng lên, "Ta đã nhìn thấy Trương Tiểu xuân đem hộp đựng cát của Trương xuân ném xuống sông"
Nguyên An Bình kêu Hoắc Tiểu Tây ngồi xuống, rồi hỏi Trương xuân, "Tại sao đừng đệ của ngươi muốn vứt hộp đựng cát của ngươi?"
Bộ dạng của Trương xuân thực buồn bực, " Nó biết ta được đi học chữ, nương nó thì luyến tiếc lương thực, nên không cho nó đi học. nàng cảm thấy ở nhà đã có ta học rồi, nên bắt ta Phải dạy lại cho nó. Nó không được tự thân đi học chữ, liền trách là do ta làm hại. là do nương nó không nỡ bỏ ra lương thực mới đúng, quan hệ gì tới ta"
Nguyên An Bình nhớ rõ nhàTrương xuân đã Phân gia rồi, "vậy ngươi có đánh nó không?"
Trương xuân lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói," Cha ta nói ta là anh của nó, nên Phải nhường nhịn nó một chút" Sau đó hắn lại cúi đầu, giọng nói nghe ra chút ngượng ngùng nói, "Nhưng mà ta thật sự muốn đánh nó lắm"
Nguyên An Bình, "Tốt lắm, về nhà người cứ việc đánh nó, chờ đánh xong rồi thì tới tìm ta, ta sẽ cho người thêm 1 cơ hội tự viết ra tên của mình"
Trương xuân ngẩn đầu, có chút cẩn thận cùng với một chút mong chờ hỏi lại nguyên An Bình, "ta thật sự có thể đánh nó?"
Nguyên An Bình khẳng định giật đầu, "Ân, Có đánh nó cũng không sao cả, không Phải ta đã từng nói qua ý nghĩa của 2 chữ hiếu kính sao? Ngươi là ca ca của nó, đánh nó chỉ là việc muốn dạy cho nó nên người thôi. Thời đại này còn có người ca ca nào lại không dám đánh đệ đệ của mình sao? Được rồi, Người trở về chỗ ngồi đi"
xử lý xong một đứa, Nguyên An Bình nhìn đến 4 đứa nhỏ còn lại đang âm thầm trao đổi mắt với nhau, hung tợn mà nói, " Các ngươi dám nói dối với ta thử xem, xem ta có đánh chết các ngươi hay không? nói nhanh lên"
Bốn người bọn chúng đành phải nói thật là hôm qua chỉ lo đi chơi, mà không muốn học.
Nguyên An Bình nhìn bọn họ, " vươn tay ra! tay trái" nói xong liền quất lên tay mỗi đứa 10 roi, kèm theo nhắc nhở bọn chúng, "Các ngươi nhớ kỹ cho ta ,lần sau không được tái phạm như vậy nữa, bằng không không cần tham gia cuộc thi nữa, tới lúc đó đều lập tức cút hết cho ta. Còn nữa, nếu trong cuộc thi ai sai từ 10 chữ trở lên, vậy thì các ngươi cũng tự động cầm theo đồ vật cút luôn đi, nhớ rõ chưa"
Mấy tiểu hài tử nức nở điều đồng thanh nói, " Nhớ kỹ"
Nguyên An Bình đợi cho bọn chúng trở về chỗ ngồi, sau đó nhìn xuống những người bên dưới, "Những ai không chịu học bài sẽ bị giống như vậy, cứ Phạm lỗi là đều Phải bị đánh" Hắn khá thích cách trừng Phạt bằng thể xác như thế này, hắn cũng đã từng gặp qua không ít những lão sư như vậy. Nến không làm sao cho đám học sinh để tâm, vậy thì hắn còn dạy cái rắm gì đây.
Khẽ tay xong một lượt đám hài tử Phạm lỗi, Nguyên An Bình nhìn những hài tử khác nói rằng, "Sau này còn ai dám lười biếng như vậy, vậy thì các ngươi ôm theo số lương thực mà cha nương các ngươi đã mang đến đây rồi tự giác điều cút hết cho ta, để xem lúc đó ta có còn dạy cho các ngươi nữa không, còn bây giờ, lên lớp"