Editor: quế quế
Sau khi ăn cơm trưa, Nguyên An Bình từ đấy nồi lấy ra hai củ khoai lang, thời điểm nấu cơm đã bỏ vào, dựa vào tro lửa rơi xuống nướng chín.
Có chút nóng, Nguyên An Bình nhéo một đầu khoai lang nhấc ra ngoài, hỏi mấy người ở trong viện, "Các ngươi có ai muốn ăn không? Ta chia một củ cho các ngươi"
Ba người đều là lắc đầu, bọn họ sớm đều đã ăn khoai lang đến ngán, căn bản không hiếm lạ, huống chi bọn họ mới ăn cơm xong không bao lâu. Nhưng thật ra Nguyên An Bình rất thích khoai nướng, chính là thời điểm ăn sẽ lộng ra một tay tro đen, dù sao cũng là ở đế bếp nướng, nhưng bất đồng với lúc trước kia là ở trên đường cái mua những cái đó.
Nguyên An Bình cắn khoai lang, sau đó cảm thấy hương vị khá tốt, nhịn không được kiến nghị, "Tiểu Hàn, nếu không buổi chiều chọn chút khoai lang nhỏ nấu cháo ăn?"
"Hảo a" Nguyên An Bình kiến nghị, Hoăc Tiểu Hàn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Một lát ở trong nồi bỏ nhiều bột khoai, cái loại da này đều sẽ có trình độ dính, ngọt nhất"
Trọng Tôn Liên Giác nói với hắn, "Đừng nghĩ nhiều đến ăn, mau chóng đem văn chương đọc hảo, đừng quên hôm nay ta cần phải khảo đọc"
Nguyên An Bình vừa gặm khoai lang vừa nói, "Yên tâm đi, ta sao có thể đã quên" Hắn lại không nghĩ bị đánh.
Sau khi ăn xong khoai lang, Nguyên An Bình cầm giấy bút ra tới, "Ngày mai chúng ta đi huyện thành mua đồ tết, tất cả mọi người đều ngẫm lại muốn mua cái gì, ta viết xuống trước, miễn cho đến lúc đó mua thiếu, còn phải lại đi một chuyến"
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ nói, "Còn mua nến thơm, bái thần, hiến tế, tế tổ lại dùng. Còn có giấy hồng, tranh tết, pháo"
Trọng Tôn Thụy nghĩ đến tiểu đồng bọn đề cập đến các loại thứ tốt có thể ăn tết, nhịn không được mở miệng hỏi, "An Bình ca, có mua đường không?"
Nguyên An Bình thực sảng khoái đáp một chữ, "mua"
Hoắc Tiểu Hàn nghĩ nghĩ, "Gia vị trong nhà mau hết, còn có muối"
Nguyên An Bình nghi nhớ, "Mua, còn mua nhiều chút"
Trọng Tôn Liên Giác tỏ vẻ, "Mua thêm chút giấy"
"Hảo"
"Còn có cá, trên bàn cơm tất niên phải có cá"
"Hiểu rõ, hàng năm đều như vậy. Ân, ta nhớ rồi" Ăn tết đều dùng thịt gà, cá, trứng, cái khác đều có thể ở trong thôn mua, chỉ có cá là phải đi đến huyện thành.
Mấy người lại sôi nổi nghĩ nghĩ, sau đó ghi lại muốn mua đồ vật gì.
Nhìn đồ vật nghi trên giấy, Nguyên An Bình đếm đếm, phát hiện kỳ thật cũng không nhiều. Liền vung bút lên lại thêm chút điểm tâm, ăn tết là có tiểu hài tử đến nhà, đến lúc đó chiêu đãi cái gì.
Sáng sớm hôm sau người lớn đều rời giường, rất sớm trong thôn liền có động tĩnh, ăn cơm sáng ở nhà, liền miễn cho ở huyện thành tiêu tiền.
Như thường lui tới giống nhau, những người đó hẹn hảo ở cửa thôn gặp mặc. Nguyên An Bình đỡ Trọng Tôn Liên Gia đang dùng quải trượng có thể đi rất nhanh nhẹn, hôm nay lão gia tử cũng đi theo cùng nhau ra cửa, cũng nên đi đến chổ Hồng đại phu để tái khám. Còn Trọng Tôn Liên Giác nhìn thấy người quen, nên như thế nào để đối mặt, không ở trong phạm vi suy xét của Nguyên An Bình. Ở hắn xem ra, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nên thấy chung quy cũng nhìn thấy, bởi vậy, Nguyên An Bình cũng chưa nhắc nhở riêng đối phương là Hồng đại phu nhận thức ông. Còn trong đó bao hàm có bao nhiêu ý xấu, hiền nghi có hay không trả thù Trọng Tôn Liên Giác đánh bàn tay hắn, chỉ có Nguyên An Bình chính mình rõ ràng nhất.
Hoắc Tiểu Hàn đi theo bên người Nguyên An Bình, y vẫn là lần đầu tiên cùng người trong thôn đi huyện thành. Dựa theo cái nhìn của người hiện đại tới nói, đối với người trong thôn mà nói, cùng đi huyện thành mua đồ tết, chính là cái hoạt động lớn.
Nguyên An Bình không nghĩ tới sẽ tình cờ như vậy, nghênh diện từ lối rẽ đụng phải người nhà họ Hoắc đi tới. Hắn theo bản năng hướng Hoắc Tiểu Hàn bên cạnh nhìn lại.
Hoắc Tiểu Hàn biết chính mình sẽ đụng phải bọn họ, chỉ là, gần như vậy .... Từ sau khi trở lại thôn, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nương y, không cảm thấy có thương tổn cùng khổ sở, có nhiều nhất chính là xấu hổ, quan hệ hiện giờ, y cũng không biết trước mắt nên xưng hô như thể nào với mấy người này.
Lưu thị nhìn lướt qua Hoắc Tiểu Hàn, cũng không bày cái gì sắc mặt, giống như là dường như không thấy, nhấc chân rời đi. Hoắc Hạ Sinh đi theo sau trừng mắt liếc nhìn Hoắc Tiểu Hàn một cái.
Thấy những người này đi rồi, Nguyên An Bình quan tâm hỏi, "Ngươi không sao chứ?"
Hoắc Tiểu Hàn phục hồi tinh thần lại, cười có chút miễn cưỡng, "không có việc gì"
Trọng Tôn Liên Giác nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, "Có một số người, là chú định không có duyên phận, ngươi không cần quá mức đau buồn. Ngươi chỉ cần sống không thẹn với lương tâm, liền không cần quá để ý ánh mắt của người khác" Ông nói lời này là thập phần cảm khái.
Hoắc Tiểu Hàn gật gật đầu, "Trọng Tôn tiên sinh, ta hiểu được" Nhìn về phía những bóng dáng đó rời đi, "Ta chỉ là có chút không biết như thế nào để đối mặt với bọn họ"
Nguyên An Bình nghe vậy liền thực nhẹ nhành nói, "Không biết đối mặt như thế nào liền không cần đối mặt, tuy rằng thôn không lớn, nhưng muốn tránh gặp bọn họ cũng không phải làm không được"
Hoắc Tiểu Hàn biết, cũng chỉ có thể như vậy.
"Chúng ta đi mau chút thôi, miễn cho người khác đều tới rồi, để cho bọn họ chờ không tốt"
"Hảo" Hoắc Tiểu Hàn không thèm nghĩ đến những việc đó nữa, cùng những người khác đi huyện thành y vẫn là thực chờ mong.
Thấy Hoắc Tiểu Hàn khôi phục bình thường, Nguyên An Bình cũng yên tâm. Kỳ thật hắn cũng có thể rời thôn đi nơi khác sinh sống, tốn chút tiền mua nhà cửa thôi, hắn cũng không dựa vào trồng trọt mà sống. Chẳng qua, hắn không thể bỏ xuống những hài tử muốn học tập như vậy.
Đi tới cửa thôn, thấy Chu Hương Chi đang nói chuyện cùng mấy người phụ nhân có quan hệ không tồi, nhìn đến mấy người Nguyên An Bình, liền tiến lên tiếp đón Hoắc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn, đến bên này"
Hoắc Tiểu Hàn mắt nhìn Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình gật đầu, " Đi thôi, ngươi đi theo đại nương bọn họ đi" Hoắc Tiểu Hàn nên cùng người trong thôn tiếp xúc nhiều một chút, có thể kết giao bằng hữu càng tốt, có tâm sự gì còn có thể cùng người khác chia sẻ một chút.
Chu Hương Chi cũng là cảm thấy tính cách của Hoắc Tiểu Hàn quá yên tĩnh, không thích nói chuyện, thời điểm ở trong thôn sinh hoạt đều hảo chút yêu cầu người hỗ trợ, cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, không cùng người kết giao sao được. Cho nên, có cơ hội, Chu Hương Chi liền đem Hoắc Tiểu Hàn kéo đến trong đám người, cùng người khác tiếp xúc.
Chu Hương Chi cười cùng y nói, "Tiểu Hàn a, sau khi vào thành ngươi đi theo chúng ta mua đồ tết đi"
Có người phụ nhân cười nói, "Đúng vậy, tuổi ngươi còn nhỏ không có kinh nghiệm, đi theo mấy người chúng ta còn có thể bớt chút tiền"
Một người phụ nhân cười nói, "Anh tỷ tỷ trả giá là nhất, chúng ta đi theo cũng thơm lây"
Phụ nhân bị gọi là Anh tỷ tỷ cười mắng, "Xem ngươi nói, ai không biết mồm mép ngươi là nhanh nhẹn nhất"
Hoắc Tiểu Hàn không có bản lĩnh biết ăn nói, người khác nói chuyện y không tiếp lời, chỉ có thể mang theo gương mặt tươi cười mà nghe. Chu Hương Chi cũng không nhất định phải để y nói vài câu trước mắt cùng mấy người đó, Kỳ thật chỉ cần ai đến trong đám người, liền sẽ không bị những người đó cảm thấy hắn không hợp đàn, nhiều nhất bị người khác cảm thấy là ăn nói vụng về.
Có người phụ nhân thấy trên mặt Hoắc Tiểu Hàn mang theo tươi cười không nói một lời chỉ đứng đó, cẩn thận nhìn liền phát hiện y còn rất tuấn tú, cười cùng y hàn huyên, "Tiểu Hàn, như thế nào không thấy ngươi ra cửa a?" kỳ thật cũng là không tìm thấy đề tài để nói nên nói lời này.
"Ta...." Hoắc Tiểu Hàn cũng không biết nên nói như thế nào mới tương đối thích hợp, y không ra cửa, chủ yếu là vì tránh né người nhà họ Hoắc.
Chu Hương Chi cười giúp y trả lời, "Chân tiên sinh của An Bình bị thương, cần y phải chiếu cố nhiều, liền không thể ra cửa. Về sau ta mang theo y tìm các ngươi hàn huyên, da mặt y mỏng, ngoài miệng các ngươi nhưng đến lưu chút tình a"
Nhóm phụ nhân đều cười tỏ vẻ, cũng không thể đem các nàng nói lợi hại như vậy.
Mấy người đó cũng từ thái độ của Chu Hương Chi nhìn ra, đây là Nguyên An Bình muốn cưới Hoắc Tiểu Hàn, bằng không Chu Hương Chi sao có thể lấy bộ dáng dường như là mang người trong nhà mang theo Hoắc Tiểu Hàn.
Hoắc Tiểu Hàn liền như vậy đứng ở trong đám người, đề tài ngẫu nhiên hỏi đến y, y liền trả lời một câu, đa số thời gian là nghe những phụ nhân đó nói việc nhà. Mắt y nhìn Nguyên Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh.
Nguyên Tiểu Vũ thấy y nhìn qua, đối y cười cười, sau đó nhẹ giọng nói với y, "Chúng ta đi bên cạnh xe đi" Có người bắt đầu nói việc hôn nhân của nàng, nàng ngượng ngùng tiếp tục ở đó. Thấy Hoắc Tiểu Hàn cũng không phải thực tự tại, cảm thấy cùng nhau rời đi cũng tốt. Dưới loại tình huống né tránh này, những người đó cũng chỉ sẽ cảm nàng đang thẹn thùng.
"Hảo" Hoắc Tiểu Hàn vẫn là có chút không quen, nghe Nguyên Tiểu Vũ kiến nghị như vậy, liền cùng nàng tránh ra.
Hai người đi vào bên xe, cùng những người khác đứng có chút khoảng cách. Nguyên Tiểu Vũ cùng Hoắc Tiểu Hàn cũng không qen thuộc, bởi vì quan hệ với Nguyên An Bình, các nàng muốn chiếu cố Hoắc Tiểu Hàn nhiều chút.
Nguyên Tiểu Vũ chủ động nói, "Tiểu Hàn, đồ vật ngươi muốn mua đều nhớ kỹ sao?"
"Không có, bất quá ta có cầm tờ giấy" Nói xong liền móc ra trang giấy mở ra, thời điểm Nguyên An Bình cùng Trọng Tôn Liên Giác có rảnh sẽ dạy y biết chữ, chữ trên mặt giấy này phần lớn y đều nhận biết.
Nguyên Tiểu Vũ nhìn trên giấy viết đồ vật cười nói, "Thật là nhờ có An Bình, nếu là ở dĩ vãng, chữ trên giấy này chính ta một cái cũng xem không hiểu" Nàng đi theo đệ đệ cũng học không ít chữ, mỗi lần phát hiện chính mình đã muốn nhận biết không ít chữ, nàng liền có loại cảm giác không thể miêu tả nổi vui sướng này.
Hoắc Tiểu Hàn cũng thực cảm khái, "Biết chữ thật tốt, cũng không cần nhớ kỹ sợ đã quên"
Nguyên Tiểu Vũ thấy thế cười cùng Hoắc Tiểu Hàn, ngược lại cũng không cần lo lắng đối phương không tiếp trên lời nói.
Bên này Nguyên An Bình cùng mấy tiểu hài từ hội hợp, hàn huyên trong chốc lát. Còn những người trong thôn tuổi tác xấp xỉ cùng hắn, tự giác không có đề tài gì để nói, cũng đều sẽ không chủ đông đi tìm Nguyên An Bình nói chuyện.
Sau khi vào thành, cùng những hài từ đó hẹn hảo địa điểm chờ lát nữa tụ tập, dặn dò bọn chúng nhất định phải làm bạn mà đi, cũng hù dọa bọn chúng, nếu như bị bọn buôn người bắt đi, cũng đừng nghĩ trở về.
"An Bình ca, ngươi yên tâm đi, chúng ta đã hiểu" Mỗi năm không biết sẽ bị cha mẹ nhắc mãi bao nhiêu lần, lỗ tai đều mộc kén.
Phát hiện chính mình bị nói là dong dài, Nguyên An Bình quyết đoán rời đi.
Trọng Tôn Liên Giác nhìn y quán gần ngay trước mắt, thời điểm phát hiện đại phu ngồi ở bên trong y quán là người phương nào, đầy mặt kinh ngạc.
Hồng đại phu nhìn đến bọn họ một hàng, cười đứng dậy. Thấy Trọng Tôn Liên Giác giống như thực ngoài ý muốn chính mình lại ở chỗ này, liền cười cùng ông chào hỏi, "Trọng Tôn công tử, đã lâu không gặp"
Nguyên An Bình tuy rằng mỗi ngày kêu Trọng Tôn Liên Giác là lão gia tử, trên thực tế đối phương cũng bất quá mới 40 tuổi, chẳng qua là một đại thúc.
Trọng Tôn Liên Giác rất là ngoài ý muốn, "Không nghĩ tới Hồng ... Đại phu, sẽ ở địa phương như vậy"
Hồng đại phu chỉ là cười cười, trước công chúng, có chút lời nói cũng khó mà nói ra.
Nguyên An Bình rất là hiển ý người, sau đó thấy Hồng Dịch cao hứng chạy như bay lại đây, hắn liền kiến nghị nói, "Hai người các ngươi nếu là lâu ngày không gặp như vậy, không bằng đi ra phía sau hảo hảo tâm sự. Ta liền mang theo mấy đứa nhỏ đi chơi trước, việc bắt mạch, chờ chúng ta trở về lại nói"
Bên trong thành thập phần náo nhiệt, quầy hàn hai bên đường là một cái dựa gần một cái. Tiểu hài tử cũng không có tiền tiêu vặt gì, xem qua nghiện liền rất cao hứng. Nguyên An Bình mua chút đậu phộng xào thục phân cho bọn chúng, thỉnh thoảng dặn dò bọn chúng theo sát chính mình, cũng thường thường mà kiểm tra một chút nhân số, miễn cho có đứa không nghe lời chạy loạn. Tâm mệt, nhịn không được theo chân bọn chúng oán giận, "Các ngươi đều nghe lời một chút cho ta, sớm biết rằng như vậy liền không cùng các ngươi một chổ, quá lo lắng"
"Ha ha, An Bình ca, ngươi cũng quá cẩn thận rồi"
Nguyên An Bình trừng mắt, "Tâm nhỏ không thể nhìn xa, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, xem ngươi ăn tết như thế nào! Thành thật theo sát cho ta!"
"Hì hì ..." Trong bọn chúng lén lút cũng không như thế nào sợ hắn.
Hoắc Tiểu Hàn so với Nguyên An Bình thì khá hơn nhiều, cùng Nguyên Tiểu Vũ cùng nhau đi theo bên cạnh Chu Hương chi, nghe nàng cùng hai người nói, nhà ai đồ tiện nghi lại hảo, chưởng quầy nhà ai cấp giá công đạo nhất, rất là có kiến thức, đồng dạng cũng rất hữu dụng.
Chu Hương Chi dặn dò bọn họ, "Các ngươi sinh hoạt về sau, những việc đó đều là phải chú ý. Tiền này là có thể tiết kiệm một văn đở một văn, phải cần kiệm quản gia. Tiểu Hàn, ngươi cùng An Bình không có trưởng bối nhìn chằm chằm, ngươi nha, phải tốn tâm tư nhiều chút. Này sinh hoạt, nên tiêu tại chổ nào thì tiêu, nhưng nên tiết kiệm chổ nào thì tiết kiệm"
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng gật đầu.
Mua đồ tết xong lại trở về trong thôn, mọi người đều rất thích thú, Nguyên An Bình lại mệt đến quá sức.
Hoắc Tiểu Hàn đơn giản làm cơm chiều, bảo Trọng Tôn Thụy đi kêu gia gia hắn, kết quả Trọng Tôn Thụy trở về nói, "Gia gia nói, ông không ăn cơm chiều"
Hoắc Tiểu Hàn có chút lo lắng, "Tiên sinh làm sao vậy? Có phải hay không không thoải mái a"
Nguyên An Bình nghĩ thầm, 'Đây là chịu cái gì kích thích?'
"Ta nên đi xem ông đi" Hoắc Tiểu Hàn có chút không yên tâm.
Nguyên An Bình giữ chặt y, "Đừng đi, để ông một mình yên tĩnh cũng tốt" Dù sao trong quá khứ khẳng định cũng là cùng đối phương có quan hệ, mà những việc đó, bọn họ muốn giúp cũng không giúp được gì.
Nguyên An Bình trấn an Trọng Tôn Thụy, "Tiểu Thụy, ngươi cũng đừng lo lắng, chờ lát nữa lưu lại chút cơm cho gia gia ngươi, ông đói bụng cũng có ăn"
Trọng Tôn Thụy cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nghe Nguyên An Bình nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe hắn.
Cũng may Trọng Tôn Liên Giác cũng không dị thường bao lâu, buổi sáng ngày hôm sau cùng dĩ vãng giống nhau. Nguyên An Bình cùng Hoắc Tiểu Hàn còn chưa kiệp bát quái rốt cuộc sao lại thế này, đều cảm thấy không đề cập tới tốt hơn.