Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 82: Ta là bậc thầy thợ xây

Bề ngoài Ma cung không giống Tiên cung, nhưng lần đầu thấy đều sẽ chấn động. Tiên cung mờ mịt tiên khí, nguy nga lộng lẫy; Ma cung lại âm u đáng sợ, sức ép nặng nề.

Các Tiên quan vừa tới Ma cung, thoáng nhìn qua một cái, cho dù biết có Tiên Hậu và Đế Nữ ở đây, nhưng trong lòng vẫn không kìm được thấp thỏm bất an và sợ hãi.

Suy cho cùng bọn họ có đến trăm người, nhưng nơi này hoàn toàn là địa bàn của Ma giới, một trăm người chỉ tương đương với một cục đá nhỏ rơi xuống biển rộng, không gợn nổi chút sóng gió nào. Họ lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nếu Tiên Hậu và Đế Nữ bị tổn hại hoặc không an toàn thì làm sao trăm người bọn họ đưa hai người đột phá trùng vây đây.

Nhóm Tiên quan lần đầu tới Ma giới, sau khi thật sự nhìn thấy Ma cung, hoàn toàn quên mất bọn họ đã nhận lệnh của Tiên Đế hỗ trợ hợp tác Ma giới, chỉ nhớ tiếng ác và ân oán đối với Ma giới trong quá khứ.

Tạ Vi Ninh chú ý tới sự cảnh giác trong mắt bọn họ, lòng cảm thấy buồn cười, vấn đề sót lại của lịch sử hai giới Tiên Ma thật sự đã ăn sâu vào lòng người, ngoài mặt thì hiền hoà bình tĩnh nói: “Chư vị tiên quan đừng căng thẳng, trước đó bổn tọa và Tiên Đế đã sớm ký kết khế ước hợp tác. Nếu không linh thực yêu thú của Tiên giới cũng sẽ không vận chuyển thẳng đến Ma giới.”

Các Tiên quan sửng sốt, nhớ ra việc này, giờ mới an tâm hơn một chút.

Cũng phải, người các giới khác đều lui tới với Tiên giới, hiện giờ chỉ thêm một Ma giới, không có gì khác biệt, bọn họ cần gì phải căng thẳng như vậy.

Hộ Thiên Vệ tới trước đón tiếp bọn họ từ Ma cung, cảnh tượng vô cùng hoang đường, trước đây có nói cũng không ai dám tin, nhưng trong lúc chờ đợi, chúng tiên quan đã hoàn toàn tiếp thu.

Hai bên gặp mặt, giống như đồng hương gặp mặt nhau ở nước ngoài, cực kỳ thân thương và kích động.

Tạ Vi Ninh thấy bọn họ dường như có chuyện muốn nói, bèn vẫy tay gọi vài Ma tu dẫn đường cho họ đến Ma cung chuẩn bị phòng. Còn nàng sẽ cùng đám người Kiếp Sát đến Đỉnh Vạn Ma.

Nhiệm vụ hàng đầu hôm nay của nàng chính là giám sát đám Ma tu kia, kiểm tra lại các chi tiết bên chợ phía tây, nghiêm khắc kiểm soát chất lượng.

“Đúng rồi.” Tạ Vi Ninh nói, “Bản vẽ miếng đất ngoài Ma giới đã xong chưa?”

Kiếp Sát nói: “Trước mắt vẫn chưa hoàn thành, đã cử người thúc giục rồi.”

“Vẫn phải chú trọng chất lượng, đừng hối gấp quá.” Tạ Vi Ninh nghĩ rồi nói, “Lần này Tiên giới tới quá nhanh, nhưng cũng đừng ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta.”

“Thế này đi. Hôm nay ta cùng… cùng Đế Nữ thương lượng một chút, mời các tiên quan hỗ trợ một vài việc của Đỉnh Vạn Ma.” Tạ Vi Ninh nói, “Lúc bọn họ làm việc, ngươi nói thuộc hạ theo bên cạnh học tập, xem họ làm như thế nào, xây dựng nhà cửa nhanh chóng và hoàn mỹ thế nào.”

Nghĩ đến đây, nàng nâng tay ra hiệu Kiếp Sát chờ một lát, ánh mắt đối phương ẩn chứa sự trêu ghẹo. Nàng đến một góc, lập kết giới cách âm, lấy Thông Lục Nghi đã lâu không dùng ra ngoài.

“Chuyện gì?” Phong Thầm hỏi.

“Tiên quan của Tiên giới hôm nay đã tới rồi.”

Tạ Vi Ninh nói: “Bọn họ tới quá sớm, bản vẽ mảnh đất ngoài Ma giới vẫn chưa hoàn thành. Nên ta nghĩ, tới thì cũng đã tới rồi, không thể lãng phí… thời gian vô ích. Cho nên, ngươi ra mặt nói giúp một chút, để những tiên quan  kia trợ giúp chuyện Đỉnh Vạn Ma.”

Phong Thầm trầm tư một lát rồi nói: “Mảnh đất bên ngoài thì được, nhưng Đỉnh Vạn Ma thì không, nó vốn thuộc về Ma giới, ý nghĩa khác biệt. Nếu nàng thật sự muốn tiên quan hỗ trợ thì bảo các Ma tu đi theo học mấy ngày, học trước làm sau, chúng ta phải tự làm lấy, không phải chuyện gì cũng giao cho người khác.”

Tạ Vi Ninh ngẩn ra, mau chóng nghĩ thông suốt: “Ngươi nói rất có lý. Chung quy ngày sau mọi chuyện của Ma giới không thể đều dựa vào người khác, nên học hỏi những chuyện cần học, ta đã nghĩ quá đơn giản rồi.”

“Ừm.” Phong Thầm chỉ nói: “Vật khó có được, mới càng khiến người ta quý trọng.”

Hai người nói xong, Tạ Vi Ninh ngắt Thông Lục Nghi, cảm thấy suy nghĩ đã rõ ràng hơn, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng là nói những điều rất đơn giản, nhưng nói với hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.

Ở bên ngoài, chúng Ma tu đều nhìn thấy Ma chủ đến một nơi rồi trở về, trong mắt dường như chứa chan ý cười.

Kiếp Sát không nhịn được hỏi: “Chủ thượng, thuộc hạ thấy vừa rồi ngài đi đã cầm theo Thông Lục Nghi, có phải đã bàn xong với Đế Nữ rồi không?”

Tạ Vi Ninh: “Xem như thế.”

Nàng nói: “Ta vừa ngẫm lại, Đỉnh Vạn Ma vẫn nên để chúng ta làm. Có điều sắp tới các ngươi hãy tạm ngừng công việc, theo tiên quan học mấy ngày rồi hẵng khởi công. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, sau khi học xong kỹ thuật và phương pháp, xây dựng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn trước.”

Ma chủ nói gì các Ma tu đều sẽ làm theo cái đó, lập tức lớn tiếng đáp lại.

Tạ Vi Ninh chợt thắc mắc: “Sao ngươi biết ta đi nói chuyện với… Đế Nữ?”

Kiếp Sát không nhịn được cười: “Sau khi ngài trở về liền vui vẻ đến vậy, ngoài Đế Nữ thì còn có ai chứ?”

Ngoài Đế Nữ, không ai có thể tác động đến cảm xúc của Ma chủ, đến Đại trưởng lão, có lẽ nhiều lắm cũng chỉ làm Ma chủ giật giật gân xanh mà thôi.

Tạ Vi Ninh: “……”

Nàng che miệng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh bước tiếp về phía trước.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, có lẽ do xấu hổ hoặc có cảm xúc khác, nàng cảm thấy trên má nóng bừng vô cớ.

Không phải chứ, nói với người ta mấy câu thôi mà.

Trước kia nàng nói chuyện với người khác, cũng có thể rất vui vẻ, đám người này đơn giản là cảm thấy Ma chủ như vậy có vẻ hơi bất thường nên mới trêu chọc, sao nàng lại có chút thẹn thùng nhỉ?

Kiếp Sát thân là Hữu hộ pháp, lá gan thật sự càng lúc càng lớn rồi!

Các tiên quan bên kia, vốn định đến gặp Tiên Hậu và Đế Nữ, nhưng nghe Hộ Thiên Vệ nói Tiên Hậu bảo bọn họ đến nơi ở của mình trước để quen đường, chia phòng xong rồi đến gặp sau, thế là đi theo Ma tu đến nơi ở.

Trước khi bọn họ tới, đã nghe các tiên quan đến Ma cung lần trước kể lại, nghe nói khi đó bọn họ tới bất ngờ nên phải ở chung phòng với đồng liêu.

Nào ngờ tới nơi mới phát hiện hóa ra “phòng thượng hạng” trong lời của Ma chủ là thật!

“Mỗi người một phòng à?” Tiên quan khó tin nhìn quanh phòng một vòng, nam bắc thông nhau, rộng rãi sáng sủa, không khí cũng rất sạch sẽ, trông có vẻ còn tốt hơn phòng của họ ở Chúng Tiên Điện.

“Cứ an tâm mà ở.”

Hộ Thiên Vệ đã quen mà nói: “Thời gian trước, quan hệ của hai giới Tiên Ma không giống hiện tại. Bây giờ đã khác, bằng không Tiên Hậu và Đế Nữ điện hạ cũng sẽ không ở thoải mái đến vậy… Không phải, chủ yếu trước đó bọn họ đối đãi với Tiên Hậu và Đế Nữ điện hạ không tệ, không có sự thất lễ nào.”

“Bọn ta đã tiếp xúc nhiều với Ma chủ, cũng có chút hiểu biết. Hắn nói cái gì sẽ là cái đấy, không phải giả vờ.”

Hộ Thiên Vệ nói: “Huống chi hiện tại hắn và điện hạ chúng ta… Ờm, dù sao ta cũng cảm thấy khá tốt, mấy ngày nữa hẳn các ngươi sẽ buông được khúc mắc trong lòng.”

“Lúc bọn ta ra Bất Ngự môn cũng nhìn thấy bức họa đèn sao kia, còn tưởng rằng đó chỉ là tâm tư của Đế Nữ, không nghĩ quá nhiều.”

Tiên quan cảm thán: “Không nghĩ tới điều này, đến cả các ngươi cũng nói thế.”

Hộ Thiên Vệ cũng nói: “Thực ra sau này bọn ta ngẫm lại, thấy thái độ của Tiên Hậu và Tiên Đế đối với Ma giới, đã phát hiện ra không ít. Ma giới nay so với Ma giới trước kia, xác thật đã khác nhiều.”

Nói xong, trong lòng các tiên quan cũng rất cảm động.

Đến khi bọn họ thấy Tiên Hậu và Đế Nữ, nhận được phân phó từ Đế Nữ, còn có sự khẳng định của Tiên Hậu, càng cảm khái hơn nữa.

Ai mà biết được sau trăm năm, bọn họ lại giao lưu với Ma giới như vậy?



Tạ Vi Ninh nhìn trăm tiên quan tới cùng Tiên Hậu và Đế Nữ, cảm thấy gương mặt tiên quan đã thả lỏng, trong lòng rất vui mừng.

Chẳng qua, trông các tiên quan từ bi hiền lành, nhưng khi Ma tu làm việc, lời nói nháy mắt liền trở nên sắc bén.

“Gì thế này! Thầy của ngươi ở xó nào thế! Năm đó Ma giới cũng có không ít thầy thợ ưu tú, từng tranh luận với bọn ta những ba ngày trời, sao tới lứa các ngươi lại vô dụng như vậy!”

Tạ Vi Ninh: “……”

Nàng liếc mắt sang phải, nét mặt Phong Thầm cũng không tốt lắm.

Tiên Hậu chú ý tới tầm mắt của Ma chủ, hơi mất tự nhiên mà cười một cái.

Cũng may, “Ma chủ” không đổi sắc mặt mà nhanh chóng xoay đầu, đáy lòng Tiên Hậu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn khen phong thái của hắn. Khó trách trăm năm qua chỉ có mỗi hắn thông qua Định Ma Bia!

Ma tu bị mắng một trận có lẽ hơi không phục, khi làm việc càng muốn thể hiện bản thân, không cẩn thận nên quá mạnh tay, càng bị mắng nhiều hơn.

Tiên quan vốn được phân phó, trực tiếp tới đây để xem thử, sau đó thuận tiện chỉ đạo khi cần, đến lúc này không nhịn nổi mà cao giọng nói: “Sao lại thế này! Trong đầu ngươi nghĩ gì vậy, lúc làm việc lại chểnh mảng, chỗ này phẳng rồi sao? Ngươi trát thêm đi!”

“Pháp thuật đâu? Chỗ này nên dùng pháp thuật đấy! Các ngươi là kẻ có tu vi, đâu phải người phàm giới, phải dùng pháp thuật để làm việc! Sao lại làm việc cứng nhắc như người phàm thế kia!”

“Xây tường, xây lên, pháp thuật —— Ê! Nâng lên! Nâng qua đầu rồi, làm lại!”

“Bọn ta đã xem bản vẽ của các ngươi, lúc ấy còn cảm thấy không tệ, sao các ngươi làm việc lại cứng nhắc như vậy?”

“Trăm năm qua các ngươi chỉ lo đánh nhau nhỉ! Chậc, nhưng dù đánh nhau thì các ngươi cũng phải xây nhà, chẳng lẽ vì muốn vội vàng tu sửa nên không màng đến thẩm mỹ sao! Chả trách rất nhiều nơi trong thành các ngươi trông rất tồi tàn!”

Tạ Vi Ninh nghe thế, nhíu mày, dời bước đến bên cạnh Phong Thầm, nói thầm: “Nói thế cũng quá nặng rồi.”

Tuy nàng không cảm thấy những kiến trúc trong thành Ma giới đẹp, nhưng có vài nơi không tệ, ít nhất Ma cung khá đẹp, các phòng còn lại cũng có thể ở, làm gì nghiêm trọng đến mức “tồi tàn” chứ.

Nói xong liền thấy một tiên quan có vẻ như không nhịn nổi nữa, đẩy Ma tu ra, giang rộng hai chân trước mặt bọn họ, vững vàng như ngồi trên lưng ngựa, đôi tay hợp lực ngưng tụ linh lực.

Trong khoảnh khắc, dường như có ngọn gió nổi lên từ mặt đất thổi quanh người hắn, khiến mái tóc vạt áo đong đưa không ngừng.

Linh lực rất mạnh như đang gom lực để bùng nổ, nhưng sắc mặt tiên quan này lại rất bình tĩnh, dáng vẻ rất thành thục.

Không lâu sau, mặt đất hơi rung rung.

Vật liệu xây dựng dưới đất đột nhiên bay lên không trung, từng món bay trên đầu người, xếp thành hàng cột ngay ngắn, các món đều được phân loại.

Ngay sau đó, vật liệu xây dựng rơi xuống theo trình tự đâu vào đấy, rơi rất mạnh và nhanh nhưng không gây ra tổn hại nào. Chẳng lâu sau, từ mặt đất cho đến nóc nhà, ước chừng chỉ nửa canh giờ, đã xây xong một cửa hàng nhỏ.

Cuối cùng nghe thấy tiên quan hít sâu một hơi, những vật liệu dán tường theo linh lực trên hai tay của hắn bay lên không trung rồi trực tiếp gắn lên tường. Trong mắt hắn, cả căn nhà giống như chỉ là một tờ giấy trắng phẳng phiu, bất kể là sơn tường hay hình vẽ đều có vẻ mượt mà tinh xảo, không hề khó khăn.

Tiên quan cả giận: “Hiểu chưa? Không học được thì ta phá bỏ rồi làm lại lần nữa!”

Chúng Ma tu bàng hoàng.

Tạ Vi Ninh cũng bàng hoàng.

Nàng nhìn cảnh trước mắt, cảm thấy tiên quan này đang chơi ghép mô hình khổng lồ, trong mắt hắn như thể đã có sẵn hình mẫu, chỉ cần ghép từng cái một là xong.

Tiên quan này, trên đầu viết đầy chữ “Ta là bậc thầy thợ xây”.

À không đúng, phải là cả trăm tiên quan đều có bộ dạng này.

Phong Thầm trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: “Trên thế gian này có vô số tu sĩ, mỗi người sẽ chuyên tu theo một con đường.”

Nếu bảo bọn họ lên chiến trường chống địch chỉ sợ chịu không nổi, nhưng nếu nói về lĩnh vực xây dựng, không ai bằng bọn họ.

Tạ Vi Ninh lựa chọn thu lại lời nàng muốn nói, khẽ nói: “Ta nhớ thợ xây Ma tu của chúng ta ít nhất cũng đã Tu La, nếu đánh giá dựa trên con đường này, thì được tính là bậc gì?”

Phong Thầm trầm mặc rồi nói: “Chắc cũng là cảnh giới Tu La.”

Tạ Vi Ninh nói: “Vậy còn đám tiên quan này?”

Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Ít nhất là Ma soái.”

Tạ Vi Ninh hít một hơi: “Trời ạ, vậy phải bảo bọn họ học hành chăm chỉ thôi.”

Thấy các Ma tu lập tức bái lạy nhóm tiên quan, thề nhất định sẽ chuyên tâm học tập theo bọn họ. Tiên quan dỡ bỏ cửa hàng đã xây xong ban nãy, sau đó nghiêm khắc chỉ đạo.

Tạ Vi Ninh cũng yên tâm hơn, xoay người theo Phong Thầm chuẩn bị trở về.

Tiên quan thoáng nhìn ở cách đó không xa, Tiên Hậu chỉ nhìn sang chứ không bước tới, cất tiếng hỏi: “Tiên Hậu, không cần gọi Hộ Thiên Vệ đi theo sao?”

Tiên Hậu cười nói: “Bọn họ một Thượng tiên một Ma chủ, với cảnh giới này không cần cẩn thận như trước, đường đi cũng không dài, mặc chúng đi.”

Bên kia, hai người đi thẳng vào viện của Ma chủ.

Phong Thầm nói: “Ngày mai, ta sẽ lấy danh nghĩa Đế Nữ tu luyện, để mời Ma tu của Ma giới đối luyện với ta.”

Tạ Vi Ninh hỏi: “Để dẫn Tam trưởng lão ra sao?”

Phong Thầm gật đầu: “Cho lão ta một cơ hội ra tay.”

Hắn cười giễu một tiếng: “Nếu không thế thì ta luôn ở Tây viện, có cả Tiên Hậu, e là lão ta muốn vào cũng khó.”

Tạ Vi Ninh ngộ ra, có chút tò mò hỏi: “Kể ra trước đó ta còn tưởng rằng theo tính cách của ngươi, khi biết Yêu Chủ ra tay với mình, hẳn sẽ trực tiếp tuyên chiến với Yêu giới.”

Phong Thầm nhìn nàng một cái, cổ quái nói: “Nàng rất hiểu ta.”

Tạ Vi Ninh: “Nói thế nào thì chúng ta cũng quen biết đã lâu! Nhưng ta không nghĩ tới ngươi có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, bởi vì nơi này còn có Thần tộc kia sao? Ngươi cũng muốn tìm ra kẻ đằng sau là ai nhỉ…”

Phong Thầm: “Đúng, nhưng cũng không đúng.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Hiện giờ chuyện này không chỉ là việc của Ma giới, cũng liên quan đến nàng.”

Tạ Vi Ninh ngẩn người.

“Căn bệnh của nàng do Yêu giới gây ra. Việc này, bọn họ có mưu đồ không nhỏ.” Phong Thầm lạnh lùng nói, “Bên ngoài Yêu giới có thanh danh rất tốt, hiện nay bọn chúng lại không để lộ bất kỳ khác thường nào. Nếu Ma giới ra tay, người đời chỉ nghĩ rằng chúng ta cố tình ức hiếp.”

“Hai giới Tiên Ma qua lại với nhau, người ngoài sẽ cho rằng Tiên giới không còn như trước, thông đồng với Ma giới làm chuyện xấu. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, Tiên giới sẽ càng áp lực hơn.”

“Sau này nàng muốn trở thành Tiên Đế, vấn đề này không thể không băn khoăn hay chẳng mảy may đoái hoài.”

Tạ Vi Ninh dừng bước, chần chờ nói: “Ngươi đang… suy xét cho ta?”

Phong Thầm điềm nhiên nói: “Ta đã nói sẽ giúp nàng trở thành Tiên Đế.”

Gió đêm lặng lẽ thổi qua, xung quanh tựa như một khoảng không yên tĩnh.

Tạ Vi Ninh nhìn hắn, hiện tại hắn mang gương mặt của nàng nhưng có khí chất hoàn toàn khác biệt, khiến nàng phân biệt rõ dáng vẻ chân thật của hắn đằng sau vẻ ngoài kia.

Hắn trông rất vô cảm, người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói bừa một chuyện hay căn bản không làm gì cả, nhưng nàng lại cảm nhận được sức nặng bên trong đôi mắt.

Nàng vô thức hãm sâu, nhìn mãi rồi lại không dám nhìn tiếp.

“Đúng rồi, có vật này muốn cho ngươi xem.” Tạ Vi Ninh cúi đầu, lật tay để Lưu Ảnh Thạch hiện ra, hoảng loạn nói sang chuyện khác, “Ngươi nên xem cái này đấy!”

Nàng dường như đang nói, mau nhìn đi!

Đừng tiếp tục nhìn nàng như vậy!

Lưu Ảnh Thạch vừa xuất hiện, Phong Thầm nghe lời nàng, nhìn lên hình ảnh giữa không trung.

Màu sắc trên ảnh phản chiếu vào mắt hắn, như thể không ngừng lấp lánh, sáng rực và lộng lẫy.

Hắn nhìn ảnh, Tạ Vi Ninh lại bất giác nghiêng đầu nhìn hắn, như đang tưởng tượng dáng vẻ ban đầu của hắn từ trên gương mặt hiện tại này.

“Cảm ơn.”

Tạ Vi Ninh bị tiếng này làm cho bừng tỉnh, sau khi hồi thần thì nghe thấy Phong Thầm nói: “Ma giới có nàng là một chuyện rất may mắn.”

Hắn nghiêm túc nói: “Nàng khiến nó trở nên có sức sống hơn.”

Tạ Vi Ninh chậm rãi nói: “Không… Cũng bởi vì ngươi. Nếu có ý tưởng mà không có sức mạnh, các Ma tu cũng sẽ không thần phục. Chẳng lẽ ngươi đã quên Vô Niệm Thành của mình sao? Khi đó không có ta, dưới sự lãnh đạo của ngươi, nó là thành trì đặc biệt nhất ở Ma giới.”

Phong Thầm chợt cười khẽ: “Ta cũng đâu phủ nhận bản thân.”

Tạ Vi Ninh chớp mắt, tức khắc dời mắt xoay đầu.

Thầm nói, nếu ngay lúc này hai người có thể đổi lại thân thể thì tốt rồi, gương mặt của nàng… Nàng cũng cảm thấy mình thật ngầu.

“À mà chuyện kia, chuyện đối luyện để dẫn ra Tam trưởng lão, ngươi đã thương lượng với Tiên Hậu chưa?” Tạ Vi Ninh hắng giọng nói, “Nếu bà ấy không biết, đến lúc đó thấy Đế Nữ xảy ra chuyện, đoán chừng sẽ rất lo lắng.”

Phong Thầm nhíu mày, lúc đầu thế mà hắn không nghĩ tới việc này.

“Nàng nói không sai.” Hắn nói, “Ta nên nói rõ việc này với Tiên Hậu.”

Tạ Vi Ninh thúc giục: “Phải đó, mau đi mau đi. Đừng chậm trễ, tránh xảy ra chuyện. Lỡ như Tiên Hậu không đồng ý thì làm sao đây?”

Phong Thầm nghe lời nàng, cất bước rời đi.

Ra khỏi viện không bao lâu, hắn đi về phía Tây viện. Các Ma tu đang bước tới trước, sau khi nhìn thấy hắn liền cúi người hành lễ: “Đế Nữ điện hạ.”

Hắn gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Đến khi tới cửa Tây viện, Phong Thầm chợt nhận ra không đúng.

Ma tu đi ngang qua vừa rồi… Hình như, là người của Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão?!

Vẻ mặt hắn hiếm khi có sự thay đổi lớn, bỗng chốc xoay người nhún chân bay lên, hướng về phía Tạ Vi Ninh.

Quả nhiên, khi hắn chạy tới nơi và vội vàng đẩy cửa viện ra, nhìn thấy trong tay Tạ Vi Ninh có hộp ngọc hình vuông đang mở ra.

Trong hộp ngọc, đôi khuyên tai hiện ra một cách lộ liễu.

Tạ Vi Ninh nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên, trong mắt còn vương sự kinh ngạc không kịp thu hồi, đúng lúc đối mắt với Phong Thầm vừa chạy tới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Con đường này không phải rất xa, nhưng Phong Thầm như thể chạy đến trối chết, lồ ng ngực liên tục phập phồng.

Tạ Vi Ninh kinh ngạc hỏi: “… Cho ta à?”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất