213
Cổ đại coi trọng thần hôn định tỉnh [1], hôm nay Tề Lương Sinh không có nhiều chuyện cần làm, về phòng Tề lão phu nhân cùng nhau ăn bữa tối. Tề gia coi trọng thực bất ngôn tẩm bất ngữ, yên lặng ăn cơm xong, Tề lão phu nhân bảo Tề Lương Sinh ở lại, nói chuyện hôm nay đến phủ Vĩnh Ninh hầu với hắn.
[1] Sớm tối thăm hỏi cha mẹ
Sau khi nói chuyện Đường Thư Nghi muốn mở một hội quán xong, bà ấy nói: "Lúc mới bắt đầu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, muốn Tiểu Nhị nhà chúng ta chạy việc vặt cho nàng ấy, ta vừa nghe liền không vui, xụ mặt nhìn nàng, nàng ấy lập tức sửa miệng, nói muốn để Tiểu Nhị nhà chúng ta làm quản sự."
Tề Lương Thịnh: "..." Người ta chỉ nói uyển chuyển một chút.
Tề lão phu nhân lại nói: "Lúc sau ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện nàng ấy tốt thì cũng tốt, Tiểu Nhị nhà chúng ta nếu như mở hội quán với nàng ấy, cũng coi như có việc đàng hoàng để làm. Nhưng mà, nói đến nói đi, vẫn là Tiểu Nhị nhà chúng ta chạy vặt cho nàng ấy. Như vậy không được, sau này ta phải bàn bạc chuyện đầu tư nàng ấy. Chúng ta có một phần, Tiểu Nhị nhà chúng ta cũng coi như là lão bản, không cần phải nhìn sắc mặt người khác."
Bà ấy nói xong, nhìn Tề Lương Sinh, chờ đợi lời nói của hắn. Nhưng Tề Lương Sinh lại chỉ uống trà chậm rãi uống trà, cũng không có ý định nói gì.
Tề lão phu nhân tính tính nóng vội, bà ấy nói: "Con nói cái gì đi! Con thấy thế nào?"
Tề Lương Sinh đặt chén trong tay lên trên bàn nhỏ, nói: "Chuyện này để con suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ? Chuyện này có gì hay mà suy nghĩ? Ta thấy con chính là không muốn Tiểu Nhị của ta sống tốt." Tề lão phu nhân nói.
Tề Lương Sinh bất lực thở dài: "Nó là thân nhi tử của con, làm sao con có thể không muốn cho nó sống tốt? Chỉ là mọi thứ vẫn chưa được quyết định, con nên nói cái gì?"
Thật ra, với sự hiểu biết của hắn với Đường Thư Nghi bây giờ, nàng không thể vô duyên vô cớ nói những lời này với mẫu thân của hắn, nàng chắc hẳn là có mục đích, nhưng mục đích này là gì, hắn nghĩ không ra.
Chỉ là, nếu Tề Hoà Quang có thể đi theo nàng làm hội quán gì đó, vẫn có thể xem là một nơi tốt để đi. Ít nhất có chuyện để làm, sẽ không mỗi ngày đều đi gây chuyện nữa.
Lúc này, Tề phu nhân hừ một tiếng nói: "Ta chính là thấy phiền cái kiểu này của con, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, làm gì có nhiều thứ quanh co lòng vòng như vậy?"
Tề Lương Sinh lần nữa thấy bất lực, hắn nói: "Mẫu thân, chuyện này con biết rồi, sau này sẽ thương lượng chuyện này với Vĩnh Nĩnh hầu phu nhân."
Lúc này, Tề phu nhân mới yên tâm, thúc giục nói: "Con để tâm một chút, ta thấy hội sở mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói rất tốt, đừng bị người khác cướp phần đầu tư trước."
Tề Lương Sinh gật đầu: "Nhi tử biết rồi."
Nói rồi hắn đứng dậy, "Nhi tử còn có chuyện, con đi trước."
Tề lão phu nhân vốn muốn với hắn chuyện cưới tức phụ về, nhưng tiêu chuẩn trong lòng bà ấy bây giờ, là người giống như Đường Thư Nghi, những người trước đây bà ấy nhìn trúng bây giờ dường như thấy cũng không hợp lắm.
Đợi Tề Lương Sinh rời đi, bà ấy nói với ma ma bên người: "Mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ, tiểu cô nương trẻ tuổi chưa thành hôn, hành sự không ổn thủ đoạn không cao. Nhưng những người như Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại đã thành hôn rồi."
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng từ một tiểu cô nương, từng chút từng chút một biến thành bộ dáng như giờ." Ma ma nói.
Tề lão phu nhân: "Nhưng ta không có tinh lực đợi tiểu cô nương lớn lên!"
Ma ma bất lực, Tề lão phu nhân thở dài một hơi, lại nói: "Cho dù chúng ta nguyện ý, người ta cũng chưa chắc sẽ đồng ý."
Ma ma bị lời nói không đầu không đuôi của bà ấy làm cho ngơ người, sau đó suy nghĩ lại, biết bà ấy nói đến việc cưới Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vào cửa.
"Đó là đương nhiên." Ma ma phụ hoạ.
Ai lại ngu xuẩn đến mức Hầu phu nhân không yên lại không làm, chạy tới làm kế mẫu cho người ta, còn phải hầu hạ mẹ chồng, duy trì quan hệ với kế tử nữ.
Tề Lương Sinh quay trở lại thư phòng, cầm bản tấu trắng lên chuẩn bị viết, nhưng sau khi viết được vài chữ, phát hiện viết sai rồi. Ném sang một bên, cầm một cái trống lên viết lại, sau đó lại viết sai, lặp đi lặp lại mấy lần, hắn dứt khoát vứt bút đi, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Khi chú ý đến một người, sẽ luôn nghe thấy chuyện liên quan đến người đó, sau đó nhịn không được ở đặt vào trong lòng. Tề Lương Sinh cảm thấy bây giờ chính mình bị ma dựa, hắn là một người lãnh tình, nhưng trong đầu bây giờ luôn nhảy ra ba chữ Đường Thư Nghi. Cho dù khi hắn còn trẻ, cũng chưa từng như thế này.
Đứng dậy rót cho mình một chén trà thảo dược, mạnh mẽ nuốt xuống, chất lỏng lạnh lẽo chui vào cổ họng, hắn mới cảm thấy bình tĩnh hơn. Nhưng sau khi ngồi xuống, hắn lại nghĩ lại, hôm nay Đường Thư Nghi nói những lời đó với mẫu thân của hắn là có ý gì?
Mặc dù hắn có chút ý tứ với Đường Thư Nghi, nhưng hắn cũng không mất lý trí, biết Đường Thư Nghi làm những việc này, bao gồm cả việc dạy Tề Nam Sanh mấy ngày nay, đều có mục đích cả, vậy thì mục đích của nàng là gì? Tề Lương Sinh không cảm thấy, mình và Tề gia có gì đáng để Đường Thư Nghi lấy.
Suy nghĩ một lúc, nghĩ không ra nguyên cớ, hắn dứt khoát không nghĩ nữa, quyết định tìm một cơ hội để hỏi trực tiếp.
Bên phía Đường Thư Nghi, nàng thả lưỡi câu ra, Tề Lương Sinh sẽ làm như thế nào, chỉ có thể chờ. Những nàng không cảm thấy chút tính toán nhỏ này của mình mà Tề Lương Sinh lại không nhìn ra, nhưng cho dù hắn nhìn ra cũng chẳng sao, chuyện này hai bên đều có lợi không phải sao?
Nhưng nàng vừa đợi liền đợi mấy ngày liền, cũng không đợi được tin tức của Tề phủ, nghe ngóng một hồi mới biết, chuẩn bị qua năm mới, triều đình cũng sắp nghỉ lễ, mỗi một bộ phận đều phải tổng kết cuối năm, Tề Lương Sinh làm Hộ bộ Thượng Thư, tất nhiên vô cùng bận rộn.
Nếu đã như vậy Đường Thư Nghi cũng không vội, dù sao năm sau Tiêu Ngọc Thần sẽ ra ngoài ngao du, phải một năm nữa Tề Lương Sinh mới có thể chỉ dạy cho hắn.
214
Cuối năm, trong phủ cũng bận, bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho năm mới, lễ vật tặng đầu năm cho thân thích bằng hữu cũng phải chuẩn bị. Mấy ngày qua, Đường Thư Nghi chải vuốt lại mạng lưới quan hệ của phủ Vĩnh Ninh hầu.
Lúc này, Triệu quản gia đưa một tấm bái thiếp tới, Đường Thư Nghi mở ra nhìn, thấy phần ký tên là Vũ Uy tướng quân phu nhân. Đường Thư Nghi cau mày, tìm kiếm người này trong trí nhớ, nhưng suy nghĩ nữa ngày cũng không thể nhớ ra người này là ai.
Triệu quản gia thấy vậy, giải thích với nàng: "Vũ Uy tướng quân quanh năm trấn thủ biên cương ở tây bắc, gia quyến của hắn cũng sống ở tây bắc cùng hắn. Nghe nói thân thể của phụ thân Vũ Uy tướng quân những ngày này không tốt, có lẽ nàng ấy đi từ Tây Bắc đến đây để thăm người thân."
Đường Thư Nghi nghe xong trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Uy danh của Vũ Uy tướng quân ở Tây Bắc quân thế nào?"
Triệu quản gia từng là bộ hạ của lão Hầu gia, cũng biết một chút về Tây Bắc quân, nói: "Vũ Uy tướng quân xuất thân từ bần dân, năm đó thi được bảng nhãn võ cử, sau đó gia nhập Tây Bắc quân. Hắn anh dũng thiện chiến, tạo được không ít quân công, năm đó cũng là trở thủ đắc lực của Hầu gia. Bây giờ tình hình cụ thể của hắn ở Tây Bắc quân thế nào, lão nô cũng không biết."
Đường Thư Nghi nghe xong ừm một tiếng, lại nói: "Ngươi đi thăm dò, phụ thân của Vũ Uy tướng quân mắc phải bệnh gì, tình hình thế nào."
Triệu quản gia đáp lại một tiếng rồi rời đi, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, suy nghĩ sau này nên mở đường cho Tiêu Ngọc Minh ở Tây Bắc quân như thế nào.
Mặc dù uy vọng của lão Hầu gia và Tiêu Hoài vẫn còn trong Tây Bắc quan, nhưng quan binh ở đó có lẽ chưa chắc đã công nhận Tiêu Ngọc Minh. Cho nên, phải thông qua những nhân vật chủ chốt. Vũ Uy tướng quân, mặc dù xuất thân bần bân, nhưng có leo lên vị trí tướng quân, chắc chắn phải có thế lực nhất định trong Tây Bắc quân.
Nếu đã vậy, phu nhân của Vũ Uy tướng quân nếu như đã đến thăm hỏi, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hiệu suất hành sự trước giờ của Triệu quản gia vẫn luôn rất cao, Đường Thư Nghi nhờ điều tra tình hình của phụ thân tướng quân, trước bữa tối liền nhận được bẩm báo: "Phụ thân của Vũ Uy tướng quân, vừa vào đông liền bị phong hàn, sau đó vẫn không khá hơn chút nào, đến bây giờ đã nằm liệt giường."
Đường Thư Nghi nghe xong thì cau mày, nàng không phải đại phu, loại chuyện này thực sự không thể giúp được gì. Trầm mặc một chút, nàng hỏi: "Có thiếu loại thuốc gì không?"
"Ai, đại phu xem bệnh cho phụ thân của Vũ Uy tướng quân đó nói, bởi vì thiếu một vị thuốc mà thành, phủ tướng quân không có, phụ thân của Vũ Uy tướng quân lại tiếc tiền mua, cuối cùng mới thành ra như vậy." Triệu quản gia thở dài: "Nhưng vị thuốc đó muốn mua cũng không dễ dàng."
"Thuốc gì?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: "Nhân sâm hơn trăm năm tuổi, loại nhân sâm này, trong y quán bình thường đều không có, cho dù trong nhà người khác có cũng không dễ dàng lấy ra, suy cho cùng cũng là thứ bảo mệnh."
Đường Thư Nghi nghe xong liền cau mày suy nghĩ một lúc nói: "Trong nhà kho của chúng ta còn một gốc nhân sâm hơn trăm tuổi đúng không?"
Quản lý Triệu nghe xong thì sửng sốt: "Phu nhân, không thử được! Phủ chúng ta chỉ có một gốc như vậy, cho người ta rồi về sau lỡ như có lúc cần đến thì sao? Vị Vũ Uy tướng quân này và Hầu phủ của chúng ta quan hệ cũng không thân thiết là bao."
Đường Thư Nghi biết hắn vì nghĩ tốt cho phủ Vĩnh Ninh hầu, chậm rãi giải thích với hắn: "Nhân sâm hơn trăm năm tuổi tuy rằng rất quan trọng nhưng chỉ là vật chết, so với tương lai của Ngọc Minh thì không tính là gì."
Vẻ mặt Triệu quản gia hiện ý hiểu rõ, Đường Thư Nghi lại nói: "Đều nói thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó, ân tình đưa than ngày tuyết mới đáng quý. Ta muốn Vũ Uy tướng quân nợ chúng ta nhân tình này."
Triệu quản gia gật đầu: "Lão nô biết, chỉ là, phụ thân của Vũ Uy tướng quân cũng không dùng hết cả gốc, cắt cho bọn họ một ít là được rồi."
"Được." Đường Thư Nghi nói.
Đồ vật có thể cứu mạng, tất nhiên phải giữ một ít trong tay.
"Bây giờ liền lấy ra mang qua đó," Suy nghĩ một chút, Đường Thư Nghi lại phân phó: "Gọi Ngọc Minh đi cùng."
Vào thời điểm này, đương nhiên nên để Tiêu Ngọc Minh lộ mặt trong phủ Vũ Uy tướng quân. Hơn nữa, dùng sớm một chút, nói không chừng vị lão gia tử kia có thể sớm khỏi bệnh. Mặc dù nói hành động tặng nhân sâm này có chút tính toán nhưng nàng thật sự hy vọng lão gia tử có thể khoẻ lên.
Triệu quản gia nhận được mệnh lệnh, bước nhanh đến nhà kho, cầm nhân sâm mà Hầu phủ đã trân quý nhiều năm ra. Cẩn thận từng ly từng tí mở chiếc hộp sắt chứa nhân sâm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng thịt đau như cắt cầm lấy dao, cắt một phần nhỏ ở cuống đuôi, sau đó lập tức đóng hộp sắt lại cẩn thận cất đi.
Gói miếng nhân sâm nhỏ đã vừa mới cắt xong kia lại, đi đến viện của Tiêu Ngọc Minh tìm người. Cũng may, hôm nay Tiêu Ngọc Minh ở nhà, Triệu quản gia nói chuyện tặng nhân sâm cho nhà Vũ Uy tướng quân cho hắn nghe một lần, lại nói: "Nhị công tử, phu nhân vì ba huynh muội ngài, thật sự lao tâm khổ tứ!"
Trên mặt Tiêu Ngọc Minh mang theo vài phần động dung, hắn nói: "Ta hiểu, chúng ta đi thôi."
Triệu quản gia thấy hắn mặc một thân võ phục, bèn nói: "Nhị công tử, ngài đi thay y phục đi."
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn xuống y phục trên người mình, thật sự không thích hợp đi ra ngoài bái phỏng, liền trở về phòng ngủ, thay một trường bào ám văn màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm một chiếc đấu bồng thêu vàng màu đen, cả người trông vừa uy vũ lại có tinh thần.
Triệu quản gia nhìn một hồi rồi mỉm cười: "Cái này đẹp."