Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 215-216

215

Tiêu Ngọc Minh lại không quan tâm lắm, sải bước đi ra ngoài, miệng nói: "Đi nhanh thôi, còn phải trở về ăn tối."

Triệu quản gia ai một tiếng, nhanh chóng đi theo phía sau hắn.

Tiêu Ngọc Minh khi ra ngoài bình thường đều không ngồi xe ngựa, đều là cưỡi ngựa. Đi cùng Triệu quản gia, hai người mỗi người một ngựa, lộc cộc đi đến phủ Vũ Uy tướng quân. Sau khi đến nơi, Triệu quản gia đưa danh thiếp của phủ Vĩnh Ninh hầu ra, người gác cổng của phủ Vũ Uy tướng quân lập tức vào trong báo cáo, đồng thời mời hai người đến sảnh đường.

Một lúc sau, huynh đệ của Vũ Uy tướng quân Vũ Khang sải bước đi đến, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh thì ngẩn người. Danh tiếng của vị Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu này, hắn ta đã nghe qua, không chí tiến thủ, ăn chơi thành tính. Nhưng bây giờ nhìn thấy, lời đồn hình như có chút không đúng lắm!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hành lễ xong, trên mặt Vũ Khang mang theo nụ cười: "Không biết Nhị công tử hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"

Mặc dù nói, ở Tây Bắc quan hệ giữa Vũ Uy tướng quân với Tiêu Hoài không tồi, nhưng ở Thượng Kinh, hai nhà không qua lại nhiều. Hắn ta đoán không ra, vị Nhị công tử ăn chơi của phủ Vĩnh Ninh hầu đến nhà bọn họ để làm gì.

"Hôm nay mẫu thân nhận được thiếp thư đưa đến phủ, mới biết Vũ Uy tướng quân phu đã về Kinh." Tiêu Ngọc Minh nói: "Mẫu thân ta hỏi thăm mới biết, lão thái gia trong phủ sinh bệnh. Ngày trước, phụ thân ta luôn nhắc Vũ Uy tướng quân với mẫu thân ta, nói ý khí tương đầu với Vũ Uy tướng quân, mẫu thân ta biết lão thái gia bị bệnh, cũng rất lo lắng, liền bảo ta đưa một chút nhân sâm hơn trăm tuổi trân quý trong phủ tới, hy vọng có thể dùng được."

"Thật sao, nhân sâm hơn trăm năm tuổi?" Vũ Khang ngạc nhiên đứng bật dậy hỏi.

"Đúng vậy." Tiêu Ngọc Minh cầm miếng nhân sâm ra, Vũ Khang nhận lấy, bàn tay hơi run rẩy.

Hắn ta như vậy cũng không có gì lạ, Vũ Uy tướng quân xuất thân bình dân, trước khi tham gia võ cử, người một nhà đều là nông dân làm ruộng, thậm chí gặp phải năm mùa màng không tốt, đều phải chịu đói.

Về sau quan vị của Vũ Uy tướng quân càng ngày càng lớn, cuộc sống của Vũ gia cũng càng ngày càng tốt, nhưng có một số chuyện đã ngấm sâu trong xương cốt vẫn không thể thay đổi. Ví dụ, tiết kiệm, nhìn thấy quyền quý trong lòng liền sợ hãi, vân vân.

Lần này, phụ thân của Vũ Uy tướng quân bị bệnh, cũng từ bệnh nhẹ tích thành bệnh nặng. Lúc đầu chỉ là bị phong hàn, cảm thấy không cần gặp đại phu, uống thêm chút nước nóng, đắp thêm chút chăn, ngủ một giấc là khoẻ, ngủ một giấc không khoẻ, vậy ngủ nhiều thêm vài giấc.

Nhưng ông ấy đắp chăn ngủ ba bốn ngày cũng không khỏe lên, chỉ có thể mời đại phụ, lúc này bệnh tình đã có chút nghiêm trọng. Đại phu bắt mạch kê đơn thuốc, nhưng phụ thân của Vũ Uy tướng quân khăng khăng muốn kê đơn thuốc rẻ tiền, nói năm đó ông ấy làm ruộng bị bệnh chưa bao giờ uống thuốc, bây giờ uống chút thuốc rẻ tiền là có thể khỏi.

Kết quả, uống thuốc gần nửa tháng bệnh tình cũng không khá hơn, bệnh càng ngày càng nặng, cuối cùng nằm liệt giường. Tuổi tác của ông ấy đã cao, một hồi như vậy, làm không tốt nói không chừng liền mất mạng. Lần này cũng không dám bảo đại phu kê thuốc rẻ tiền nữa, nhưng đơn thuốc đại phu kê lần này, bọn họ muốn mua cũng không mua được nhân sâm trăm tuổi.

Chuyện này khiến Vũ gia lo muốn chết, trong y quán cũng không có, đại phu nói Thượng Kinh có không ít người nhà cất trữ, bảo bọn họ đi hỏi thăm một chút. Chỉ là, những nhà có thể cất nhân sâm ngàn năm đều có bối cảnh không đơn giản. Nhà bọn họ ở Thượng Kinh, mặc dù ở trong phủ tướng quân nhưng cơ bản không qua lại với người bên ngoài, hơn nữa bọn họ cảm thấy, những quyền quý kia đều không dễ chung sống cho nên cũng không biết vay mượn ở đâu.

Vũ Khang ngược lại nhắc đến phủ Vĩnh Ninh hầu nhưng lão thái gia nói, mạng của ông ấy không đáng giá một gốc nhân sâm đắt tiền như vậy, đánh chết cũng không cho Vũ Khang đi. Cuối cùng, bệnh này đến bây giờ gần như đến mức thuốc thang vô hiệu.

Lúc này, Vũ Khang thấy nhân sâm trăm nhân có thể không kích động sao?

Vũ Khang cầm lấy nhân sâm, lập tức phái người gọi đại phu đến, để đại phu nhìn xem. Đối với chuyện này, Triệu quản gia có chút không vui, bọn họ đã tặng đồ cứu mạng qua, Vũ gia này thế mà còn gọi đại phu đến hiện trường kiểm tra.

Nhưng nghĩ đến tình hình của Ngô gia, trong lòng hắn hừ một tiếng, không thèm để ý nhiều. Người Ngô gia từ nông thôn đến Thượng Kinh chưa được bao nhiêu năm, Vũ Uy tướng quân lại quanh năm ở Tây Bắc, ở Thượng Kinh căn bản không có ai dạy bọn họ cách hành sự. Không cần phải so đo chuyện này với bọn họ.

Tiêu Ngọc Minh ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, muốn để đại phu xem thì cứ xem đi, dù sao cũng không phải giả.

Đại phu đang ở trong phòng của lão thái gia, không lâu sau liền đến, sau khi thấy thực sự là nhân sâm trăm năm tuổi, mỉm cười nói: "Mạng của lão thái gia được cứu rồi."

Vũ Khang vừa nghe vậy, nước mắt suýt nữa chảy ra. Hắn ta đứng dậy cúi sâu người hành lễ với Tiêu Ngọc Minh: "Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."

Tiêu Ngọc Minh tuỳ ý xua tay, "Dùng được là được, chúng ta trở về phủ."

Nói xong liền đi ra ngoài, Vũ Khang vội vàng tiễn người, tiễn đến tận cửa lớn mới quay về. Quay vào phòng lão thái gia, thấy thuốc đang sắc, tức phụ hắn đang ngồi ở bên cạnh đích thân canh giữ. Bước vào phòng trong, liền thấy đại tẩu của hắn Vũ Uy phu nhân đang canh bên giường, thấy hắn ta trở lại, Vũ Uy phu nhân hỏi: "Người của phủ Vĩnh Ninh hầu đi rồi?"

Vũ Khang gật đầu, Vũ Uy phu nhân thở dài: "Hầu phu nhân là người tốt, nhưng mệnh không tốt, Hầu gia còn trẻ đã..."

"Nàng ấy có ba hài tử, lại là cáo mệnh phu nhân, còn có nương gia là phủ Quốc Công, cuộc sống sẽ không quá tệ." Vũ thái phu nhân ở bên cạnh nói.

Lúc này Vũ Khang ngồi xuống nói: "Nhị công tử nhà nàng ấy, nghe nói là người ăn chơi, nhưng ta thấy nó là một tiểu tử khá tốt, lớn lên hoạt bát, nói chuyện làm việc cũng có chừng mực."

"Nói không chừng chỉ là tin đồn vớ vẩn của người ngoài." Vũ Uy tướng quân phu nhân nói, ấn tượng của nàng ấy với phủ Vĩnh Ninh hầu rất tốt, tự nhiên cảm thấy người của phủ Vĩnh Ninh hầu đều tốt.

216

Bên này, Tiêu Ngọc Minh về phủ, đi thẳng đến Thế An Uyển. Đồ ăn vừa được dọn lên, hắn vào nhà ăn, rửa tay xong liền ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa kể chuyện xảy ra ở phủ Vũ Uy tướng quân. Đường Thư Nghi nghe xong liền cười, "Nhị công tử nhà ta làm chuyện này không tồi."

Giọng điệu của nàng mang theo ý đùa giỡn, Tiêu Ngọc Minh có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

Ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, Đường Thư Nghi không để Tiêu Ngọc Châu đến gia thục học, mà bảo con bé đi theo bên người, cùng đón Vũ Uy tướng quân phu nhân. Giáo dục của nàng dành cho Tiêu Ngọc Châu chính là mưa dầm thấm lâu. Lúc làm việc, nàng để Tiêu Ngọc Châu đi theo bên cạnh, dần dần con bé hiểu ra rất nhiều chuyện.

Không lâu sau, Vũ Uy tướng quân phu nhân đến. Vị phu nhân này có khuôn mặt thanh tú, nước da hơi ngăm đen, dáng người cũng hơi phát tướng, nhưng đôi mắt rất sáng, cử chỉ mang theo sự nhanh nhẹn.

Hành lễ xong liền ngồi xuống, Vũ Uy tướng quân phu nhân cảm tạ Đường Thư Nghi: "Tối hôm qua, cha chồng ta uống thuốc xong, hôm nay đã khỏe hơn không ít, thật sự cảm ơn phu nhân rất nhiều."

Đường Thư Nghi Nhi xua tay: "Hầu gia nhà chúng ta sinh thời là đồng đội trên chiến trường với Vũ Uy tướng quân, mối quan hệ này người khác tự nhiên không thể so sánh được. Ngươi cũng đừng nói mấy lời khách khí này nữa."

"Ngài đúng là người tốt." Vũ Uy tướng quân phu nhân mỉm cười nói.

Nàng ấy chưa từng đọc sách, lúc trước ở trong thôn cũng không có kiến thức gì, hơn nữa mấy năm qua ở biên cương Tây Bắc, qua lại với những gia quyến tùy quân, học được chút lễ nghi. Nhưng vẫn cảm thấy không biết nên nói gì với người xuất thân cao môn quý nữ như Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi cũng nhìn ra, mỉm cười nói chuyện ở biên cảnh Tây Bắc với nàng ấy, dần dần cuộc trò chuyện của hai người cũng coi như vui vẻ. Nói đến Tây Bắc quân, không thể tránh khỏi nhắc đến Tiêu Hoài, Vũ Uy tướng quân phu nhân nhìn Đường Thư Nghi, trên mặt mang theo ý đồng tình, nàng ấy nói:

"Hầu gia thực sự là một người tốt, lúc đầu giúp đỡ tướng quân nhà ta rất nhiều. Ta về đây, tướng quân nhà ta liền căn dặn ta, nhất định phải đến thăm ngài."

Sắc mặt Đường Thư Nghi mang theo vài phần động dung, phu thê Vũ Uy tướng quân đều là người thật lòng.

"Ngươi cũng nhìn thấy, ta rất tốt. Lúc trước trong lòng luôn nhớ đến hắn, còn bị bệnh một hồi, bây giờ nghĩ thông rồi, tương lai ta chỉ muốn nuôi dạy ba hài tử cho tốt." Nàng nói.

Vũ Uy tướng quân phu nhân vỗ tay nói: "Đúng vậy, nghĩ như vậy mới đúng."

Nói đến đây, nàng ấy dừng một chút rồi hỏi: "Hai thiếp thất từ Tây Bắc đưa về đây có an phận hay không?"

Đường Thư Nghi sững sờ một lát, "Còn tốt, mỗi ngày đều ở trong viện, căn bản không ra ngoài."

Vũ Uy tướng quân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Lúc đầu Tô Bính Thương muốn đưa bọn họ trở về, tướng quân nhà ta không đồng ý, đưa bọn họ trở về không phải là khiến ngài thêm ấm ức sao? Nhưng cuối cùng, Tô Bính Thương kia lại bí mật đưa bọn họ trở về."

Khi Đường Thư nghe đến đây, trong lòng thầm niệm cái tên Tô Bính Thương, nghĩ rằng người này không có ý tốt với Tiêu Hoài, với Hầu phủ bọn họ.

Lúc này lại nghe thấy Vũ Uy tướng quân phu nhân nói: "Nhưng ngài cũng đừng để tâm đ ến bọn họ, tình nghĩa của Hầu gia dành cho ngài, toàn bộ Tây Bắc quân bọn ta đều biết, hầu gia khi ở Tây Bắc, trước giờ chưa từng phát sinh chuyện gì với nữ nhân khác, chuyện này ta có thể bảo đảm, đệ đệ nương gia của ta là thân tuỳ của Hầu gia khi ở Tây Bắc, cơ hồ ở bên Hầu gia như hình với bóng."

"Hai nữ nhân kia là Trình Ngọc Tuyền nhìn trúng một con ngựa của Hầu gia, Hầu gia thưởng con ngựa đó cho hắn ta, Trình Ngọc Tuyền kia nhất quyết tặng hai vị cơ thiếp cho Hầu gia nói là đổi ngựa. Hầu gia không còn cách nào khác phải nhận lấy, nhưng sau khi nhận xong vẫn luôn để bọn họ sống trong một tiểu viện, trước giờ không hề qua đó, mà phái người mỗi ngày nhìn chằm chằm, không cho bọn họ bước ra khỏi tiểu viện đó nửa bước."

Như thể sợ Đường Thư Nghi không tin, nàng ấy nói: "Những gì ta nói đều là sự thật, người phụ trách bảo vệ trông coi hai nữ nhân đó là đệ đệ nương gia nhà ta, chính miệng hắn nói cho ta nghe."

Đường Thư Nghi ngây người, thật sự ngây người, nàng không ngờ tới hai vị thiếp thất của Tiêu Hoài kia còn có căn nguyên như vậy.

Vũ Uy tướng quân phu nhân thấy nàng sững sờ không lên tiếng, lo lắng, áy náy nói: "Tại ta, nhắc đến bọn họ với ngài làm gì, cái miệng này của ta thật sự là..."

Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng hồi thần nói: "Không sao, ta còn phải cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết. Không sợ ngươi chê cười, vì bọn họ mà ta đã buồn bã mất mấy ngày."

Vũ Uy tướng quân phu nhân thở dài: "Những chuyện trước đó đã qua, những ngày tốt đẹp của ngài đang ở phía trước."

Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nếu Tiêu Hoài không muốn chạm vào hai nữ nhân đó, ném họ vào trong viện không quan tâm là được rồi, nhưng hắn lại sai người nhìn chằm chằm, còn là thân tuỳ nhìn chằm chằm. Tại vì sao?

"Đệ đệ nương gia của ngươi bây giờ thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi Vũ Uy tướng quân phu nhân.

Liền thấy nàng ấy nặng nề thở dài một hơi: "Trận chiến đó, hắn ở bên người Hầu lão, cùng Hầu gia..."

Ánh mắt nàng ấy ươn ướt, Đường Thư Nghi cũng thở dài an ủi vài câu, sau đó hỏi về Tây Bắc quân và trận chiến mà Tiêu Hoài chết. Hai người trò chuyện một buổi sáng, Vũ Uy tướng quân phu nhân ở lại ăn trưa rồi mới rời đi.

Sau khi nàng ấy rời đi, Đường Thư Nghi đi tới đi lui trong sảnh đường. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy hỏi: "Nương, nương lại nghĩ đến hai thiếp thất của cha sao?"

Đường Thư Nghi gật đầu hỏi con bé: "Lời của Vũ Uy tướng quân phu nhân con cũng nghe thấy rồi, có thấy chỗ nào không ổn không?"

"Con thấy cha phái người nhìn chằm chằm bọn họ rất kỳ quái." Tiêu Ngọc Châu nói.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Đúng vậy, điểm này rất kỳ lạ."
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất