Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 325-326

325

Đường tam công tử cuối cùng cũng giúp Đường An Lạc thắng cuộc thi ném bình, sau đó cùng Tiêu Dịch Nguyên rời đi, dẫn hắn đến chỗ mấy công tử mình quen biết. Khoảnh khắc Đường tam công tử quay người đi về phía hắn, Tiêu Dịch Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn về Đường An Lạc, sau đó cùng Đường tam công tử rời đi.

Đến bây giờ, cho dù hắn có đần độn đến đâu cũng hiểu rõ tâm tư của chính mình. Nhưng khoảng cách quá lớn, hắn một chút cũng không dám lộ ra.

Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ở bên ngoài thừa nhận hắn, nhưng hắn cũng không tự coi mình là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, nhiều nhất chỉ là thân thích của phủ Vĩnh Ninh hầu mà thôi. Mà Đường An Lạc lại là đích nữ hàng thật giá thật của phủ Quốc Công, còn là đích nữ được sủng ái.

Lòng hắn loạn như cỏ dại vừa mọc lên khỏi mặt đất vào mùa xuân, hoảng loạn, đè nén lại không biết phải làm sao.

Bên này, Đường An Lạc chơi ném bình xong, đi tìm Tiêu Ngọc Châu. Tiêu Ngọc Châu đang ở đình viện chơi giấu móc với Hướng Ngũ và một vài vị tiểu thư công tử. Vài người vây quanh nhau, hoặc là không cảm xúc, hoặc là một mặt cao thâm khó dò, hoặc là lơ là bình thường.... Dù sao, không thể đoán được móc trong tay của ai.

Có vài người nhìn mặt của bọn họ, đoán xem móc ở trong tay ai. Còn có người không tham gia đứng ở bên cạnh xem, vài người này, có người đứng ở bên ngoài vòng, có người ngồi trên lan can của đình.

Tiêu Ngọc Châu và hai vị tiểu thư phụ trách đoán, ba người bọn họ cẩn thận quan sát biểu cảm của vài người bọn họ, nhưng đối phương che giấu quá kỹ, nhất không đoán được móc ở trong tay ai.

Lúc này, Tiết tam cô nương Tiết Oánh hơi cử động một chút, không lâu sau Tiêu Ngọc Châu chỉ vào một vị tiểu thư nói: "Trong tay Bùi tỷ tỷ."

Bùi tiểu thư nghe thấy vậy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu cảm sụp đổ, sau đó duỗi tay ra, nhìn thấy một cái móc bạc nhỏ nằm trong lòng bàn tay của nàng ấy.

"Tiêu Ngọc Châu, ngươi gian lận." Lúc này, tiểu thư của Chỉ huy sử tiền điện Nguyễn đại nhân đứng dậy, chỉ vào Tiết Oánh và nói: "Là biểu tỷ Tiết Oánh của ngươi ám chỉ cho ngươi."

Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt không thể giải thích được, "Rõ ràng là ta tự đoán được, mặc dù trên mặt Bùi tỷ tỷ không có biểu cảm gì, nhưng tư thế ngồi của tỷ ấy quá cứng đờ, rõ ràng là đang lo lắng, cho nên ta đoán là tỷ ấy."

"Ta nhìn thấy, Tiết Oánh động một chút, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi." Nguyễn tiểu thư chỉ vào Tiết Oánh nói.

Giọng điệu của nàng ta hùng hổ doạ người, bộ dáng thề sẽ không từ bỏ, Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh đều tức giận. Tiết Oánh đứng dậy nói: "Ta là ngồi lâu rồi, mới động đậy một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao. Vừa nãy ngươi cũng động đậy vài lần."

Nguyễn tiểu thư là người háo thắng, nhưng lại không giỏi ăn nói, nhất thời bị Tiết Oánh chặn miệng không nói được gì. Lúc này, những người khác bắt đầu khuyên ngăn, nói ban đầu vốn dĩ là một trò chơi, thắng thua gì đó đều không quan trọng.

Mọi người nói như vậy, Nguyễn tiểu thư càng tức giận hơn, nàng cảm thấy mọi người đang bắt nạt nàng. Nàng nhấc chân lên đi về phía Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh, muốn đến gần lý luận với bọn, nhưng những người khác cho rằng nàng ta muốn động tay, vội vàng kéo nàng ta lại. Nguyễn tiểu thư thấy vậy vùng vằng muốn thoát ra, vung tay một cái, vừa hay đánh trúng Đồng công tử đang ngồi trên lan can, còn đang ăn dưa xem kịch.

Vì Đồng công tử này thấy một cánh tay vung về phía mình, trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng hắn đang ngồi trên lan can, vừa nghiêng người né tránh liền mất trọng lực, mắt thấy sắp ngã xuống dưới dưới.

Hướng Ngũ thấy vậy vội vàng duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn, nàng ấy tập võ sức lực lớn, dùng sức kéo Đồng công tử ra khỏi lan can. Đồng công tử không đứng vững, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng Hướng Ngũ lại đỡ lấy hắn.

Sau khi đứng vững, hắn đỏ mặt chắp tay hành lễ với Hướng Ngũ: "Cảm ơn Hướng tiểu thư ra tay giúp đỡ."

Hướng Ngũ không để ý xua tay: "Không có gì."

Đồng công tử đỏ mặt, lén lút liếc nhìn Hướng Ngũ, chỉ thấy nữ hài tử trước mặt, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to, làn da mặc dù không trắng lắm nhưng trông khỏe mạnh tràn đầy sức sống. Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc mai của nàng ấy khẽ bay lượn theo gió, khiến cả người nàng ấy linh động hơn.

Mẹ ơi, tim đập nhanh quá.

Tim hắn điên cuồng đập thình thịch thình thịch, Nguyễn tiểu thư cũng không hùng hổ doạ người nữa, hừ một tiếng quay người rời đi. Tiêu Ngọc Châu, Tiết Oánh và Đường An Lạc trong lòng vô cùng phiền muộn. Đang chơi vui vẻ, kết quả lại thành như thế này.

Lúc này Hướng Ngũ đi tới, nói: "Đi thôi, dẫn các ngươi đi đá bóng."

Nàng ấy nói như vậy, mấy người hào hứng nói: "Được, chúng ta chơi với nhau."

Một đám người lại đi đá bóng, Đồng công tử cũng vội vàng đi theo, không xa không gần đi bên người Hướng Ngũ. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy, mím chặt môi ngăn mình phát ra tiếng cười.

........

326

Bên này, Đường Thư Nghi đang vừa nói chuyện vừa đánh mã điếu với vài vị phu nhân, mục đích của buổi tụ tập ngày hôm nay mọi người đều biết, mà có rất nhiều phu nhân đều nhắm vào ba hài tử của phủ Vĩnh Ninh hầu.

"Năm đồng." Tả phu nhân nhân nhà Xu mật sứ ném một tấm bài vào trong, mắt Đường Thư Nghi sáng lên, sau đó đẩy tấm bài trước mặt xuống, "Hồ rồi!"

Triệu phu nhân ai da một tiếng, bộ dáng chán nản. Một vị phu nhân ngồi bên cạnh âm thầm trợn mắt, đều coi người khác là kẻ ngốc sao, không biết nàng ta cố ý cho Vĩnh Ninh Hầu thắng sao? Nghe nói nữ nhi của nàng ta si mê thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu nhiều năm.

Đường Thư Nghi hiểu những tâm tư vòng quanh của những vị phu nhân này, ai bảo nàng có một trưởng tử tướng mạo nhất đẳng, hơn nữa còn có chí tiến thủ chứ? Trong lòng nàng nhịn không được cảm thấy tự hào một hồi. Chỉ là, cho dù phu nhân nào đến thăm dò, nàng đều nói Tiêu Ngọc Thần không ở nhà, hơn nữa phải đợi thi xuân xong mới suy nghĩ đến chuyện hôn sự của hắn.

Đương nhiên cũng có người hỏi Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, Đường Thư Nghi đều lấy cớ tuổi còn nhỏ.

Sau vài ván, bốn người đều không còn hứng thú, đứng dậy qua bên cạnh uống trà nghỉ ngơi. Đường Thư Nghi ứng phó với vài vị phu nhân này có chút mệt mỏi, tìm cớ về "phòng làm việc", ngồi trước cửa sổ lớn để nhắm mắt dưỡng thần.

Căn phòng sáng sủa yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng gió thổi lá cây bên ngoài truyền đến từng đợt xào xạc. Nhưng cũng không phá vỡ sự bình yên nơi đây, mà là như một bản nhạc nhẹ nhàng, khẽ chuyển động trong không khí.

Đường Thư Nghi nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này.

Sau một lúc lâu, Thuý Trúc nhẹ nhàng bước vào, đến bên cạnh nàng, cúi xuống thì thầm: "Phu nhân, Tạ phu nhân đến rồi."

Đường Thư Nghi mở mắt ra, đứng dậy đến cửa nghênh đón. Tạ phu nhân là phu nhân làm chủ Tạ gia, Tạ gia ở Thượng Kinh là một sự tồn tại đặc biệt, đặc biệt ở chỗ hoàng thất phải nhường bọn họ ba phần. Bởi vì, Tạ gia là một đại gia tộc truyền thừa hơn hai trăm năm, mà Hoàng thất cũng chỉ mới vài chục năm mà thôi.

Trong mắt một đại gia tộc như vậy, Hoàng thất Lý gia bây giờ chỉ như là một ngôi sao mới nổi. Tất nhiên, nhà bọn họ ở bên ngoài nói chuyện hành sự đều tỏ ra vô cùng tôn trọng Hoàng thất.

Mà vị Tạ phu nhân này là một trong những người nàng không mời đến, chủ động nói muốn đến tham gia. Chỉ là, không biết vị phu nhân làm chủ Tạ gia này chuyên môn tới tìm nàng là vì nguyên cớ gì.

Đường Thư Nghi mỉm cười đi ra cửa, Tạ phu nhân cũng đi vào. Gặp mặt tất nhiên phải hàn huyên một hồi, Đường Thư Nghi mỉm cười mời người vào, sau đó gọi mọi người phục vụ trà.

Tạ phu nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, mặt mày dịu dàng, ánh mắt đầu tiên thấy, hình tượng này thoạt nhìn không quá giống chủ mẫu của một đại gia tộc. Nhưng khi bắt đầu nói chuyện, mới phát hiện vị phu nhân này nói chuyện hào phóng ổn thoả, lại trôi chảy cẩn thận.

Cho nên nói, người không thể chỉ nhìn mặt.

"Sớm nghe nói hội quán của Hầu phu nhân vô cùng thú vị, muốn tới xem thử, nhưng trong nhà chuyện nhiều không rút thân ra được. May thay, mấy ngày nay rảnh được một chút, lại nghe nói ngài hẹn vài vị phu nhân tới đây chơi, ta cũng tới tham gia náo nhiệt.” Trên mặt Tạ phu nhân treo nụ cười, khiến cả người trông có vẻ hòa nhã hơn rất nhiều.

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười: "Trách ta, lúc đầu không gửi thiếp thư cho ngài."

Tạ phu nhân xua tay: "Cũng là ta không thân với Hầu phu nhân."

Đường Thư Nghi: "Sau này liền thân."

Tạ phu nhân cười hai tiếng, "Đúng vậy, sau này liền thân, chúng ta qua lại nhiều là được."

Đường Thư Nghi cúi đầu, cầm chén trà lên, hạ mắt xuống uống trà, trong lòng lại đang suy nghĩ mục đích thật sự Tạ phu nhân đến đây là gì.

Lúc này lại nghe Tạ phu nhân nói: "Tiểu thúc nhà ta thời niên thiếu có quen biết với Hầu gia, lúc đầu bọn nó còn nói đùa, đợi con cháu lớn liền tạo lương duyên Tần Tấn."

Lời này, Đường Thư Nghi không có cách nào trả lời. Gia thế Tạ gia rất tốt, nhưng nàng không muốn hài tử của mình trở thành công cụ để kết hôn.

Hơn nữa, tiểu thúc trong miệng Tạ phu nhân là ai?

Đường Thư Nghi trong đầu suy nghĩ đến tình hình của Tạ gia, Tạ lão thái gia vẫn còn sống, chỉ là đã từ quan về nhà tận hưởng tuổi già. Lão thái gia có sáu nhi tử, ba đích tử ba thứ tử, nhưng sáu vị lão gia của Tạ gia đều không vào triều làm quan mà hết lòng nghiên cứu kiến thức, hơn nữa thành tựu nổi bật. Cho dù là Phương đại nho, ở trước mặt mấy vị lão gia Tạ gia cũng không dám nói mình tài năng đến mức nào.

Thư tích của thế gia trăm năm và văn hoá tích luỹ được không phải là thứ người bình thường có thể so sánh.

Đường Thư Nghi cảm thấy, sáu vị lão gia của Tạ gia không vào triều làm quan, có thể là con đường tồn tại của bọn họ. Đối với một đại gia tộc như bọn họ, quyền lực từ lâu đã đan xen khó gỡ, quyền lực của triều đình đối với bọn họ mà nói, cũng không có nhiều tác dụng.

Tuy nhiên, họ cũng không thể rời khỏi triều đình, cho nên một thời đại bắt đầu, bọn họ sẽ cho con cháu vào triều làm quan, cũng sẽ liên lạc cảm tình với Hoàng tộc, đợi đến khi triều đình ổn định, bọn họ cũng sẽ thể hiện thực lực của mình trong triều đại mới, sau đó sẽ không quá tận tâm với triều đình nữa.

Sáu vị lão gia của Tạ gia này, bình thường hoặc là ở nhà nghiên cứu kiến thức, hoặc là ra ngoài du lịch, tình huống cụ thể của bọn họ, người bình thường thật sự không thể biết rõ. Cho nên, Đường Thư Nghi không biết, tiểu thúc trong miệng Tạ phu nhân là ai?

Tạ phu nhân thấy Đường Thư Nghi không tiếp lời, trong lòng khẽ sững sờ, nhưng trên mặt nàng ấy không lộ ra chút biểu hiện nào, lại mỉm cười nói: "Mấy ngày trước, Lục đệ nhà ta du ngoạn trở về, lại nói đến chuyện này. Đệ ấy nói, mặc dù Hầu gia đã hy sinh vì nước, nhưng ước định giữa đệ ấy và Hầu gia không thể hủy bỏ, lão thái gia nhà ta cũng có ý tứ này."

Nàng ấy nói rõ ràng như vậy, Đường Thư Nghi lại không thể giả vờ như không hiểu nữa, "Trước đây Hầu gia không nói với ta chuyện này, cho nên ta cũng không biết."

Tạ phu nhân lại mỉm cười nói: "Bây giờ mới biết cũng không muộn."

Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, cảm thấy nói trực tiếp thì tốt hơn. Đều là người thông minh, lòng vòng quanh co quá lại có vẻ hẹp hòi ích kỷ.

Nàng nói: "Có thể kết hôn với quý phủ, quả thật là chúng ta trèo cao."

Tạ phu nhân xua tay: "Ngươi khách khí rồi."
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất