477
Dương đại gia, Dương nhị gia tên là Dương Minh Đức, Dương Minh Sinh.
Người Lâm gia lại sửng sốt, lần này mọi người trầm mặc một lúc lâu. Sau đó nhị huynh của Dương lão phu nhân nhìn Dương lão phu nhân nói: "Đều lớn tuổi như vậy rồi, muội nháo loạn cái gì? Minh Đức Minh Sinh cũng vậy, các ngươi cũng theo mẫu thân các ngươi náo loạn. Ta nói với các ngươi, có hoà ly Lâm gia cũng ta cũng sẽ không…."
"Phụ thân!"
Nhi tử Lâm tam gia của Lâm nhị lão lớn tiếng quát mắng, Lâm nhị lão không nói nữa, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không đồng ý với quyết định của Dương lão phu nhân.
"Cô mẫu," Lâm tam gia nói, "Tính khí của phụ thân ta như thế nào ngài cũng biết, ngày đừng chấp nhặt với ông ấy."
Lâm tam gia biết rất rõ, nếu không xảy ra chuyện cực kỳ to lớn, Dương lão phu nhân cũng sẽ không đưa ra quyết định này. Cho dù không cân nhắc đến lợi ích của Lâm gia, bà ấy cũng phải cân nhắc lợi ích của con cháu mình.
Mà Dương lão phu nhân đã hoàn toàn lạnh lòng với Lâm gia, bà ấy nhìn vài người Lâm gia có mặt ở đây, nói: "Ta là đích nữ đã gả đi, hoà ly xong có thể tự lập môn hộ, không cần về nhà. Mà con cháu của ta theo họ Lâm của ta, không phải họ Lâm của các ngươi, là Lâm của Lâm Tú Đình ta."
Dương lão phu nhân đứng dậy, nhìn bọn họ nói: "Hôm nay đến đây không phải muốn thương lượng với các ngươi chuyện hoà ly của ta, mà là nói với các ngươi một tiếng, dù sao cũng là chí thân."
Nói rồi, bà ấy chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Minh Đức và Dương Minh Sinh cũng đứng dậy, bọn họ cũng rất thất vọng với Lâm gia.
Mà ba điệt tử của Dương lão phu nhân, vội vàng chặn trước mặt ba người họ, Lâm đại gia cúi sâu người hành lễ với Dương lão phu nhân: "Cô mẫu, tất cả đều là chúng con không đúng, giống như ngài nói, đều là chí thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong cô mẫu cho chúng con biết."
Dương lão phu nhân nhìn hắn, bình đạm nói: "Năm đó Dương Hoa Xán muốn hoà ly với ta, có biết vì sao không?"
Lâm nhị gia nói: "Không phải vì một nữ tử sao?"
Dương lão phu nhân: "Là vì một nữ tử, nữ tử đó chính là Viên phi."
Lại như tiếng sét giữa trời quang, khiến Lâm gia chấn động đến nỗi hồi lâu không hồi được hồn. Đợi đến khi bọn họ hồi hồn lại, Dương lão phu nhân đã dẫn nhi tử rời đi. Vài người vội vã về phòng thảo luận chuyện này phải làm như thế nào.
Bên này, mẫu tử ba người Dương lão phu nhân trở về nhà, bọn họ không ai nhắc đến Lâm gia nữa. Thật đúng là khi gặp phải chuyện mới có thể nhìn rõ phẩm chất của một người.
"Bây giờ liền gọi phụ thân các con đến đây, nói chuyện với ông ấy." Dương lão phu nhân nói.
Hai nhi tử gật đầu, Dương lão phu nhân phái người đến tiền viện mời Dương thái sư qua. Không lâu sau người đến. Thấy mẫu tử ba người đều ở đây, Dương thái sư cau mày: "Lại muốn làm cái gì?"
Dương lão phu nhân cảm thấy buồn cười, nhưng bà ấy không thể cười được. Nhìn khuôn mặt già nua của Dương thái sư, bà ấy nói: "Dương Hoa Xán, ta muốn hòa ly với ngươi."
"Cái gì?" Dương thái sư cảm thấy mình như bị ảo giác.
Năm đó ông ta muốn hoà ly, lý do vô cùng rõ ràng, ông ta muốn lấy nữ tử khác. Nhưng Lâm Tú Đình sống chết không chịu hoà ly, còn uy hiếp nếu hoà ly với bà ấy, bà ấy sẽ đi cáo ngự trạng, muốn quậy đến long trời nở đất.
Bà ấy còn chạy đến Viên gia gây chuyện, cũng vì vậy mà nữ tử hắn yêu nhất phải vào cung, đương nhiên cuối cùng cũng không hoà ly. Mà bây giờ, ông ta và Viên phi không còn chút khả năng nào, ông ta cũng không có nữ tử khác, Lâm Tú Đình thế mà muốn hoà ly, làm sao có thể.
Lúc này, Lâm phu nhân gằn từng câu từng chữ với ông ta: "Dương Hoa Xán, ta muốn hòa ly với ngươi."
"Ta thấy ngươi thật sự điên rồi." Dương thái sư chỉ vào Dương lão phu nhân nói: "Ngươi định gây chuyện đến khi nào? Ta đã nói rồi, mọi chuyện ta làm đều vì gia đình này, tại sao ngươi không hiểu?"
Dương lão phu nhân không muốn nói nhiều với ông ta, trực tiếp nói: "Chuyện hoà ly ngươi nhất định phải đồng ý, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ nói chuyện ngươi và tiện nhân kia ra ngoài. Như vậy sẽ xảy ra kết quả gì, không cần ta nói với ngươi đúng không."
"Ngươi..."
Dương thái sư đột nhiên đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Dương lão phu nhân nói: "Ngươi không nghĩ tới con cháu của ngươi sao?"
"Ngươi không nghĩ cho bọn nó, dựa vào cái gì mà bắt ta trả giá?" Dương lão phu nhân nói.
Dương thái sư chán nản ngồi xuống ghế, qua một lúc lâu, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Được, ngươi muốn hoà ly thì hoà ly."
Dương lão phu nhân cũng cười lạnh: "Sau khi hoà ly, nhi tử tôn tử đều đi theo ta, bọn nó đều đổi sang họ Lâm của ta. Ta sẽ mang của hồi môn của ta đi, đồ vật của ngươi phân một nửa cho hài tử đi, sắp xếp một gia trạch mới cần không ít đồ vật."
"Ngươi...."
Dương thái sư lại đùng một tiếng đứng dậy, chỉ vào Dương lão phu nhân nói: "Lâm Tú Đình, ngươi mơ mộng hão huyền."
Dương lão phu nhân cười lạnh: "Là ngươi vẫn luôn mơ mộng hão huyền."
Dương thái sư cảm thấy bà ấy đang làm càn làm loạn, quay đầu nhìn hai nhi tử, "Các ngươi nói thế nào?"
Dương Minh Đức và Dương Minh Sinh nhìn ông ta, ánh mắt tràn đầy thù hận và chán ghét. Dương Minh Đức nói: "Chúng ta nghe lời mẫu thân, phụ thân, đây có thể là lần cuối cùng ta gọi người là phụ thân, hy vọng ngài tự giải quyết ổn thoả."
Dương Minh Sinh cũng nói: "Phụ thân, ngài tự giải quyết ổn thoả đim."
Dương thái sư giơ tay chỉ vào hai người bọn họ, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng nhưng lại không nói được lời nào, sau đó phụt một tiếng, một ngụm máu từ miệng phun ra, cả người ngã xuống đất.
478
Ngày thứ hai, trên kinh thành truyền đến một tin tức cực kỳ chấn động, phu thê Dương thái sư hòa ly, hơn nữa con cháu nhà Dương thái sư đều phải đổi họ, theo họ của Dương lão phu nhân.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán xôn xao, tất cả đều tự hỏi không biết rốt cuộc Dương thái sư đã làm ra chuyện gì mà khiến cho cả thê tử lẫn con cái phải quyết liệt như vậy. Không phải chờ quá lâu, lại tiếp tục có tin tức truyền ra, nguyên nhân Dương lão phu nhân nhất quyết phải hòa ly với Dương thái sư là vì Dương thái sư vẫn còn qua lại vấn vương không dứt với một nữ tử được vài chục năm rồi, bây giờ còn thừa nhận đứa con mà nữ tử kia sinh ra là con của mình. Vậy nên một nhà Dương lão phu nhân mới quyết định dẫn theo con cháu đi, hòa ly với Dương thái sư.
Đối với lời đồn đãi này, hầu hết mọi người đều tin tưởng. Nhiều năm trước cũng từng ầm ĩ chuyện Dương thái sư đòi hòa ly, tuy rằng việc làm trong âm thầm nhưng vẫn có rất nhiều người biết. Hiện tại nói rằng ông ta vẫn còn qua lại với nữ tử kia, hẳn là chuyện có thể.
Năm đó ông ta còn có thể muốn hòa ly với thê tử chỉ vì nữ tử đó, sao có thể không có chuyện còn vương vấn không dứt được? Vả lại, nói không chừng đứa nhỏ của nàng ta quả thực là con của Dương thái sư.
Sau khi Đường Thư Nghi nghe thấy tin tức này, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi ở bên cạnh: "Dương lão phu nhân cũng coi như là một người quyết đoán, những thứ như thanh danh hay bị người khác bàn tán làm sao quan trọng bằng tính mạng. Còn sống thì còn có cơ hội trở mình, chết rồi thì cái gì cũng không có."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong gật đầu: "Nương nói xem, tiếp theo Dương thái sư sẽ làm thế nào?"
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn con bé, hỏi: "Nếu là con thì con sẽ làm thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu nghĩ ngợi: "Nhân dịp tất cả mọi người còn chưa biết nữ tử kia là Viên phi, phải lập tức từ quan, sau đó... sau đó lập tức giả chết."
Đường Thư Nghi nghe thấy lời này của con bé, nàng lập tức bật cười. Tiêu Ngọc Châu nghĩ thấy chủ ý này của mình cũng hay lắm, lại nói: "Sau khi ông ta giả chết thì có thể cao chạy xa bay, tìm một nơi không ai biết mình để ẩn cư, không phải là tốt lắm sao?"
"Đúng là rất tốt." Đường Thư Nghi cười nói: "Nhưng không biết Dương thái sư sẽ làm như thế nào."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Nếu ông ta làm như lời con nói, nhanh chóng bỏ chạy, bằng không chuyện tình nhốn nháo hơn nữa thì sẽ không chạy kịp."
"Phải, nhưng không biết nếu Hoàng thượng biết chuyện Dương thái sư có một chân với Viên phi thì sẽ có phản ứng như thế nào." Đường Thư Nghi nói.
Y đang bị đội nón xanh đấy!
Mà giờ phút này, Hoàng đế đang nghe Tiêu Khang Thịnh bẩm báo lại chuyện nhà Dương thái sư: "... Nói là phải kiên quyết hòa ly, thư hòa ly đã ký xong hết, Dương lão phu nhân... Không, phải nói là Lâm lão phu nhân và con cháu bà ấy đã dọn ra khỏi phủ thái sư rồi."
Hoàng đế khẽ nhíu mày, Dương thái sư còn có tác dụng với y, y tuyệt đối không muốn thấy Dương thái sư gặp chuyện không may lúc này: "Hiện tại Dương thái sư thế nào?"
Hòa ly, sống một mình cũng chẳng có việc gì, chỉ cần có thể làm việc cho y là được.
Tiêu Khang Thịnh: "Nghe nói là đổ bệnh, đang ở nhà tĩnh dưỡng."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Để người mang qua đó ít dược liệu đi, nói rằng trẫm đã biết chuyện của hắn rồi, để hắn yên lòng một chút, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
Tiêu Khang Thịnh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã quay về thông báo đã phái người đi. Hoàng đế cúi đầu nhìn sổ con, khẽ ừ một tiếng, một lát sau, y hỏi: "Gián điệp phái đi tra xét phủ Định Quốc Công không truyền về tin tức nào ư?"
Tiêu Khang Thịnh lắc đầu: "Mấy ngày trước có truyền tin về, nhưng sau đó không thấy có nữa."
Hoàng đế cũng không để ý chuyện này lắm, y phái hai gián điệp đi nhưng đều không thể tiếp xúc được trung tâm phủ Định Quốc Công. Nhưng khi nghĩ đến tin tức lần trước gián điệp truyền về, y nở nụ cười: "Ngươi nói sau khi Tiêu Hoài trở về, tại sao lại không ở cùng phòng với phu nhân của hắn? Chuyện này thật khó hiểu, ngoại trừ phu nhân của hắn, hắn cũng không có nữ tử khác mà!"
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu không nói, hắn đã sớm phát hiện, vị Hoàng thượng này của bọn họ đặc biệt để bụng mấy loại chuyện nhỏ nhặt này.
"Chẳng lẽ Tiêu Hoài có bệnh không tiện nói ra? Hay là bên ngoài biên cương đã nuôi dưỡng ngoại thất, bị phu nhân hắn biết được, hai người ầm ĩ với nhau?" Một lát sau, Hoàng đế lại nói.
Tiêu Khang Thịnh tiếp tục giữ im lặng, Hoàng đế cũng không đợi câu trả lời của hắn. Trầm tư trong chốc lát, y lại nói: "Nếu Tiêu ái khanh và phu nhân bất hòa, trẫm sẽ thay hắn sắp xếp một mối nhân duyên khác vậy."
Tiêu Khang Thịnh: "........."
Tại sao ngay cả loại chuyện này mà ngài cũng quan tâm vậy?
"Tiêu ái khanh là công thần của Đại Càn chúng ta, cho dù nạp thiếp cũng không thể là người có xuất thân tầm thường." Hoàng đế nhìn Tiêu Khang Thịnh, nói. "Ngươi liệt kê gia cảnh tất cả các nữ tử đã đến tuổi cập kê trong kinh thành cho trẫm, để trẫm đưa Tiêu ái khanh lựa chọn."
Tiêu Khang Thịnh: "Vâng."
Nhà Đường Thư Nghi không biết Hoàng đế lại đang có ý nghĩ khiến người ta chán ghét như thế. Hai ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới, triều đình cũng miễn thượng triều, Tiêu Hoài thanh nhàn hơn so với ngày xưa rất nhiều, mỗi ngày đến đại doanh ở bên ngoài kinh thành một chuyến, nếu không có chuyện gì thì lại trở về phủ. Hầu hết thời gian ở trong phủ, hắn đều ngây ngốc ở Thế An Uyển.