519
Sự tình đã làm được một nửa, nàng ta có muốn quay đầu cũng không thể nữa rồi.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần mọi chuyện thành công, trẫm sẽ lập tức lập lão Tứ làm thái tử." Hoàng đế cam đoan nói. "Trẫm chỉ còn lại hai đứa con là lão Tam và lão Tứ, con người lão Tam thế nào, ngươi cũng biết rõ, hắn kém lão Tứ nhiều lắm."
Viên phi gật đầu, đồng thời trong lòng đang suy tính, đến lúc đó, không cần biết chuyện bức vua thoái vị là thật hay giả, chỉ cần Hoàng đế chết, con của nàng ta có cơ hội đoạt được Hoàng vị rất lớn. Khi đó phải xem cuối cùng giữa nàng ta và Hoàng hậu, ai sẽ là người chiến thắng.
Hoàng đế ngồi trong tẩm điện của Viên phi một hồi rồi lập tức rời đi. Y đi rồi, Viên phi lập tức sai người truyền tin cho thái sư và Tứ hoàng tử.
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, một cung nữ đang cung kính bẩm báo với Hoàng hậu: "Sau khi Hoàng thượng nghe nói Định Quốc Công phủ và Tạ gia kết thân, Hoàng Thượng lập tức nổi giận, sau đó đi tới chỗ Viên phi, ngồi khoảng một khắc rồi mới trở về Ngự Thư Phòng."
Hoàng hậu tựa người lên ghế quý phi, ừ một tiếng, sau đó nói: "Hoàng thượng và Viên phi đang có kế hoạch gì vậy chứ?"
Cung nữ đứng ở bên cạnh không nói lời nào, nàng ta cũng không nghĩ ra.
Một lúc sau, Hoàng hậu lại nói: "Truyền tin tức ra đi, nói cha ta bọn họ chú ý đến động tĩnh của phủ thái sư và Tứ hoàng tử."
Cung nữ lên tiếng rồi đi ra ngoài, Hoàng hậu nhắm hai mắt lại, cho dù như thế nào cũng không thể để Tứ hoàng tử lên ngôi Hoàng đế.
Mà giờ phút này, Lương quý phi cũng nhận được tin tức. Nàng ta cất giọng cười lớn: "Tốt! Loạn lên hết đi! Cuối cùng ta sắp báo thù được rồi!"
Ngày mười tháng giêng, triều đình bắt đầu lâm triều trở lại. Vừa mới canh năm, Tiêu Hoài đã phải rời khỏi ổ chăn để vào triều, Đường Thư Nghi cũng không giống như phu nhân những nhà khác, rời giường hầu hạ phu quân rửa mặt thay quần áo.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt rồi nói: "Trước khi ra cửa thì nhớ ăn điểm tâm nhé."
"Được, ta biết rồi, nàng ngủ đi." Tiêu Hoài nhẹ nhàng thay xong y phục rồi đi ra ngoài, hai gã hầu cận đã sớm đứng chờ ở bên ngoài. Hắn rửa mặt qua loa rồi đi ăn điểm tâm, sau đó cưỡi ngựa vào triều.
Lúc hắn đến, cửa cung còn chưa mở, nhưng đã có rất nhiều quan viên đứng chờ ở bên ngoài. Hắn xuống ngựa đi qua, không ít quan viên tươi cười chào hỏi với hắn, Tiêu Hoài cũng hàn huyên với đối phương mấy câu, cuối cùng đứng ở bên cạnh Đường Thư Bạch, còn Tề Lương Sinh thì đứng ở phía còn lại của Đường Thư Bạch.
"Lát nữa nói Thư Nghi về nhà một chuyến, lão gia tử có chuyện muốn nói." Đường Thư Bạch nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài vuốt cằm: "Hạ triều ta sẽ đi cùng nàng ấy qua đó."
Chắc chắn là Đường Quốc Công có lời muốn nói với bọn họ.
Đưa mắt nhìn Tề Lương Sinh, Tiêu Hoài lại nói: "Sắp tới sẽ tới kỳ thi mùa xuân, chuyện của Ngọc Thần còn phải làm phiền Tề đại nhân."
Tề Lương Sinh ừ một tiếng, không có vẻ mặt lạnh như ngày xưa. Qua một thời gian dài như vậy, tâm tình của hắn cũng đã điều chỉnh khá tốt, chuyện đã định trước sẽ không có kết quả thì cho dù nội tâm hắn có rối rắm cỡ nào cũng vô dụng. Hơn nữa, Tiêu Hoài đối xử với nàng ấy quả thật rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, cửa cung đã mở, triều thần lục tục đi vào, dựa theo chức quan mà lựa chọn chỗ đứng. Lại thêm một lát sau, Hoàng đế đã tới, chúng quan viên hành lễ, bắt đầu buổi nghị triều.
Hiện tại Đại Kiền đã thu phục Nhu Lợi quốc, biên cương đã vững chắc, việc bây giờ cần làm là phát triển đời sống của nhân dân. Hiển nhiên đám triều thần cũng biết được điểm này, cho nên những tấu chương dâng lên cơ bản đều là về vấn đề dân sinh.
Nhưng dường như Hoàng đế không quá quan tâm đ ến chuyện này, khi quan viên đưa ra một số đề nghị để phát triển dân sinh, y đều nói để sau lại nói. Một câu để sau rồi nói, cũng không biết phải để đến khi nào. Rất nhiều triều thần thấy ớn lạnh cả người.
Chấm dứt lân triều, nhóm triều thần lục tục ra ngoài. Lúc này, một thái giám đi đến trước mặt Tiêu Hoài, khom lưng cười nói: "Định Quốc Công, Hoàng thượng mời ngài tới thư phòng."
Cước bộ Tiêu Hoài thoáng dừng lại, sau đó đi theo thái giám đến Ngự Thư Phòng. Nhóm triều thần thấy thế, rất nhiều người tâm trạng nảy lên một cái. Tất cả mọi người đều hiểu, sớm muộn gì giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế sẽ nổ ra một trận đấu, thậm chí bọn họ còn muốn hai người này nhanh chóng khởi động cuộc đấu tranh, cho bọn họ một kết quả đi, nói không chừng lúc đó có thể thanh tẩy cả triều đình.
Tiêu Hoài cũng chẳng bận tâm đám đại thần này nghĩ cái gì, hiện tại hắn cũng không đoán ra tâm tư của Hoàng đế, nhưng hắn đã chuẩn bị đầy đủ, binh đến nước ngăn. Nhưng mà hẳn vẫn phải nhanh chóng đưa phu nhân và ba đứa nhỏ rời khỏi kinh thành thôi.
Trong lòng hắn vừa suy nghĩ vừa đi theo tiểu thái giám đến Ngự Thư Phòng. Hoàng đế không phải đang duyệt tấu chương mà đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ. Tiêu Hoài cung kính hành lễ với y, Hoàng đế cười ngoắc tay gọi hắn: "Tiêu ái khanh chơi với trẫm một ván cờ đi."
"Vâng."
Tiêu Hoài đi qua ngồi xuống đối diện y, Hoàng đế đã cầm cờ trắng, Tiêu hoài cầm lấy quân cờ đen. Chờ sau khi Hoàng đế đánh một nước cờ trắng, Tiêu Hoài tùy ý đặt cờ đen lên một chỗ. Hoàng đế nhìn chỗ quân cờ đen, hắn hơi nhíu mày, sau đó lại hạ một nước cờ trắng.
"Tiêu ái khanh tính khi nào thì quay về Tây Bắc?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Hoài lại đi một nước cờ trên bàn cờ, nói: "Tất nhiên là thần nghe Hoàng thượng rồi."
Hoàng đế nhíu mày nhìn các quân cờ rải rác trên bàn cờ, miệng nói: "Nếu Tây Bắc đã ổn định, ái khanh có thể ở kinh thành lâu hơn một chút."
"Thần tuân mệnh." Tiêu Hoài nói.
520
Hoàng đế nhìn vào thế cục trên bàn cờ, mày nhăn ngày càng sâu. Thủ pháp chơi cờ của Tiêu Hoài quả thật rất giống với lục đệ của y.
Tiêu Hoài làm như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hai người kẻ tới người đi, cuối cùng hắn hạ một nước cờ trên bàn, nói: "Hoàng thượng, thần thắng."
Hai chữ "thần thắng" có thể nói là đánh thẳng vào trái tim của Hoàng đế. Y híp mắt nhìn Tiêu Hoài, không hề che dấu sát ý bên trong. Tiêu Hoài thản nhiên nhìn y, không một chút sợ hãi.
Hai người quân thần cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt giao phong trong chớp mắt, Hoàng đế là người thu hồi ánh mắt trước, khóe miệng hắn khẽ cười nói: "Kỳ nghệ của ái khanh ngày càng tinh tiến."
"Ngày thường không có chuyện gì làm, nên để tâm nghiên cứu nhiều thôi." Tiêu Hoài nói xong đứng dậy. " Nếu Hoàng thượng không còn chuyện gì, thần xin phép cáo lui."
Hoàng thượng không nói cho ngươi đi, nhưng ngươi lại dám mở miệng nói đi, đây đúng là chuyện đại bất kính với Hoàng đế. Nhưng loại tội này không đủ để lấy đầu Tiêu Hoài, Hoàng đế chỉ có thể chịu đựng. Y xua tay cười bảo: "Được, ái khanh trở về đi."
Tiêu Hoài lại cung kính hành lễ với y: "Thần cáo lui."
Sau khi bước ra ngoài, vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng, chợt nghe thấy âm thanh thanh thúy của chén đập trên mặt đất truyền ra từ Ngự Thư Phòng. Hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng ra khỏi cung. Mà lúc này, trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế đang đỡ lấy cạnh bàn ho khan, đầu óc có chút hỗn loạn. Mấy ngày gần đây, y càng cảm thấy tinh thần của mình không được tốt lắm.
Tiêu Khang Thịnh tiến vào, thấy gương mặt Hoàng đế trắng bệch, trên đầu còn đang đổ mồ hôi lạnh, hắn lập tức hô to: "Thái y, mau truyền thái y!"
Sau đó lại là một trận rối loạn, các thái y bảo rằng là do Hoàng đế suy nghĩ quá nhiều nên dẫn tới suy sụp tinh thần, sau đó sắc thuốc rồi cho Hoàng đế uống.
Tiêu Hoài về đến phủ, mấy người Đường Thư Nghi đã sớm dùng xong cơm trưa, nhưng thức ăn của hắn đã được phòng bếp chuẩn bị xong. Thấy người đã trở về, Đường Thư Nghi lập tức sai người lấy cơm cho hắn.
"Hoàng đế giữ chàng lại để nói gì vậy?" Đường Thư Nghi vừa xới cơm vừa hỏi hắn.
"Nói ta không cần vội trở về Tây Bắc." Tiêu Hoài nhận lấy chén cơm từ nàng, lại nói. "Ta cố ý dùng thủ pháp chơi cờ lúc trước của mình để chơi cùng hắn."
"Hắn có phát hiện không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài cười lạnh: "Phát hiện, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ thôi."
Ai có thể nghĩ rằng hắn lại lấy thân phận Tiêu Hoài để tiếp tục sống đây?
"Về sau chàng có tính nói với hắn không?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Hoài: "Dù sao vẫn nên cho hắn được chết nhắm mắt."
Đường Thư Nghi cười, đến lúc đó đoán chừng không phải là được thanh thản nhắm mắt chết, mà là bị dọa sợ đến mức chết đứng.
Ăn cơm xong, Tiêu Hoài lại nói: "Nhạc phụ nói chúng ta về nhà một chuyến, ta đoán là hỏi ta chuẩn bị thế nào rồi."
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, rồi qua phòng ngủ thu thập đồ qua loa một chút. Sau đó hai người tới Đường Quốc Công phủ. Đường Quốc Công nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây, ông ấy cười nói bọn họ ngồi xuống, hỏi thẳng: "Ta thấy vị trên kia có vẻ không nhẫn nại được nữa rồi. Đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tất nhiên Tiêu Hoài sẽ không dấu giếm Đường Quốc Công, hắn nói: "Đại doanh bên ngoài kinh thành có sáu ngàn binh lính, con còn ẩn giấu gần một vạn người ở núi Bát Giác.”
Đường Quốc Công nghe nói hắn còn ẩn giấu nhiều người như vậy ở núi Bát Giác, đầu liên là sửng sốt, sau đó nói: "Tốt."
Tiêu Hoài lại nói: "Hắn thu mua thủ hạ Đoạn Anh Hoành của con, con đã phái người chú ý hắn ngày đêm. Còn có Dung thân vương của Nhu Lợi quốc trước kia, chỉ cần ở bên này con gửi thư tín sang, hắn bên kia sẽ lập tức xuất binh."
Đương nhiên nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn dùng đến Dung thân vương.
Đường Quốc Công vừa lòng gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nếu có thể không phát động chiến tranh thì đừng phát động chiến tranh, đến lúc đó người khổ nhất chỉ có dân chúng."
"Vâng." Tất nhiên Tiêu Hoài hiểu đạo lý này.
"Con thật sự muốn nâng đỡ cho Khang thân vương lên Hoàng vị sao?" Đường Quốc Công lại hỏi.
Tiêu Hoài dứt khoát gật đầu: "Con chưa bao giờ nghĩ đến việc soán vị."
Đường Quốc Công thở dại một tiếng: "Coi như có thể cho tiên hoàng một lời giải thích."
Tiêu Hoài nghe ông ấy nhắc đến tiên hoàng, hắn nắm tay lại, đúng vậy! Xem như có thể cho tiên hoàng một lời giải thích.
Từ Đường Quốc Công phủ về nhà, Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi: "Hai ngày nữa nàng lén mang theo ba đứa nhỏ rời đi đi."
Hắn sợ Hoàng đế sẽ ra tay, nhưng Đường Thư Nghi cực kỳ kiên trì: "Để cho ba đứa nhỏ đi, ta ở lại. Lễ mừng năm mới còn chưa xong, còn phải tống cựu nghênh tân. Nếu ta không ở đây chắc chắn sẽ khiến cho người khác sinh nghi."
Tiêu Hoài nhìn nàng một cái thật sâu, một hồi lâu sau mới nói: "Được, ngày mai sắp xếp cho ba đứa nhỏ đi trước."
Đường Thư Nghi cười gật đầu: "Chàng yên tâm, ta vẫn có thủ đoạn chạy trốn mà."
Tiêu Hoài ôm nàng vào lồ ng ngực: "Ta sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm."
Hai người bàn bàn xong xuôi, sau bữa tối lập tức nói cho ba huynh đệ bọn họ biết để chuẩn bị ngày mai rời đi. Ba người bọn họ nghe xong đều vô cùng sửng sốt, sau đó Tiêu Ngọc Minh nói: "Con không đi, con cũng là binh sĩ của Tây Bắc quân, con không đi!"
Tiêu Hoài nghiêm túc nhìn hắn: "Nói con đi cũng là có nhiệm vụ cho con, nhiệm vụ chính là bảo vệ tốt cho ca ca và muội muội con."
Tiêu Ngọc Minh không nói gì, nhưng một thân vẫn quật cường cố chấp đứng đấy. Lúc này Tiêu Ngọc Thần đứng dậy nói: "Phụ thân, mẫu thân, con cũng không đi. Con là trưởng tử, hẳn là nên gánh vác trách nhiệm của một trưởng tử."
"Con cũng không đi." Tiêu Ngọc Châu nói.
Thấy ba người bọn họ như thế, mặt Tiêu Hoài sắp đen như đáy nồi. Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần, hỏi: "Nếu phát sinh cung biến, hai người các con có thể làm cái gì?"
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần lặng im không nói lời nào, ngữ khí của Đường Thư Nghi trở nên nghiêm túc: "Các con chỉ có thể ở đó làm bia ngắm, để bọn chúng bắt các con làm con tin, uy hiếp đến phụ thân các con mà thôi. Nếu các con không ở trong thành, phụ thân các con sẽ an tâm làm việc hơn."
Nàng lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh: "Con đúng là binh sĩ Tây Bắc quân, nhưng con ở lại thì có thể làm cái gì? Anh dũng đấu tranh sao?"
"Đúng." Tiêu Ngọc Minh nói.