551
Xung quanh là một mảnh im lặng, sau đó Nghiêm Ngũ nói: "Má ơi! Thật quá kích thích không phải sao?"
Vẻ mặt của Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị đều mang theo vẻ hăng hái nhiều chuyện, Tề Nhị nhấc chân đá gã sai vặt kia: "Nói tiếp."
Gã sai vặt run rẩy: "Lục... Lục công tử ở bên ngoài thiếu năm vạn lượng bạc."
"Tiếp tục." Nghiêm Ngũ nói.
Gã sai vặt: "Tam lão gia nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài."
Tiêu Ngọc Minh: "Nói hết những thứ ngươi biết cho ta!"
Vẻ mặt gã sai vặt đau khổ, nhưng vẫn nói hết những chuyện mà gã ta biết, cho đến chuyện buổi sáng hôm nay Ngô Tiểu Lục nhéo mông nha hoàn cũng nói ra, lúc này ba người Tiêu Ngọc Minh mới buông tha cho gã ta.
Đúng lúc này, Ngô Tiểu Lục cũng tỉnh lại, Tiêu Ngọc Minh đi qua đá hắn ta một cước, nói: "Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi một lần, lần sau thấy ta thì đi đường vòng, nếu không nếu gặp ngươi một lần, lão tử lại đánh ngươi một lần."
Nói xong, ba người bọn họ tiêu sái rời đi. Gã sai vặt vội vàng đi qua đỡ Ngô Tiểu Lục dậy, Ngô Tiểu Lục nhìn theo hướng ba người bọn họ vừa mới rời đi, hỏi gã sai vặt: "Bọn chúng làm gì ta?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Không làm gì cả."
"Vậy bọn chúng làm gì ngươi?" Ngô Tiểu Lục lại hỏi.
Gã sai vặt cúi đầu đáp: "Bọn họ đánh tiểu nhân vài cái."
Ngô Tiểu Lục nghi ngờ nhìn hắn, gã sai vặt lại nói: "Thật sự bọn họ chỉ đánh tiểu nhân vài cái, sau đó Tề Nhị công tử nói trời sắp tối rồi, nên nhanh chóng quay về, nếu không sẽ bị phạt. Sau đó bọn họ liền vội vã rời đi."
Ngô Tiểu Lục tin lời gã nói, được gã dìu đi về nhà.
Khi Tiêu Ngọc Minh trở về nhà, trời đã tối hẳn. Hắn đến Thế An Uyển muốn báo lại tình hình với Đường Thư Nghi. Nhưng vừa bước vào liền bị Thuý Trúc ngăn lại: "Nhị công tử, Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đã nghỉ ngơi rồi."
Tiêu Ngọc Minh nhìn bầu trời, "Bây giờ mới giờ nào, sao đã ngủ rồi?"
Thuý Trúc: Ngài thành hôn liền biết.
Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn về hướng tẩm thất của Đường Thư Nghi, thấy bên trong vẫn còn ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn xoay người rời đi. Thuý Trúc nhìn bóng lưng hắn, thở phào một hơi, chỉ sợ Nhị công tử không quan tâm đ ến gì mà xông vào trong.
Ngày hôm sau, trước khi ăn sáng Tiêu Ngọc Minh kể lại cho Đường Thư Nghi nghe về tin tức mà hắn lấy được từ chỗ Ngô tiểu lục. Ví dụ như Ngô đại lão gia có tư tình với Ngô nhị phu nhân, Ngô tam lão gia bên ngoài có ngoại thất vân vân. Đường Thư Nghi nghe xong không biết nói cái gì mới hay, Ngô gia này đúng là không phải loạn bình thường!
"Ta tìm một tiên sinh kể chuyện, nói ra chuyện của Ngô gia, nói hết tất cả những chuyện này ra ngoài." Tiêu Ngọc Minh nghiến răng nói.
Ngô gia này cả một viện nam nữ đều cùng một lũ mèo mả gà đồng, còn ở bên ngoài nói người khác không tốt.
Đường Thư Nghi nghe xong gật đầu, sau đó nói: "Nếu con thật sự tức giận, cứ từ từ tra tấn bọn họ."
Tiêu Ngọc Minh cau mày suy nghĩ một hồi: "Làm sao từ từ tra tấn bọn họ?"
Đường Thư Nghi: "Các con tự suy nghĩ đi."
Nói xong nàng đứng dậy đi đến phòng ăn dùng cơm, Tiêu Hoài đi cùng nàng, ba huynh muội ở phía sau vừa đi vừa bàn bạc. Ăn sáng xong lại thảo luận một hồi, ba người họ trước mặt Đường Thư Nghi nói ra kết quả thảo luận.
"Ngô gia kia có nhiều chuyện không thể cho người khác biết như vậy, không thể ngay lập tức bại lộ, mà từ từ nói ra bên ngoài." Tiêu Ngọc Minh nói: "Để cho người Ngô gia mỗi ngày đều sợ hãi."
Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu: "Có thể, chỉ là không cần giấu giấu diếm diếm, cứ trắng trợn nói với bọn họ, chuyện này là do chúng ta truyền ra."
Ngô gia đã là nỏ mạnh hết đà, không có gì đáng sợ. Đồng thời cũng là giết gà doạ khỉ, cho một số người biết, Tiêu Hoài không khống chế triều chính, phủ Định Quốc Công bọn họ cũng không diễu võ dương oai ở thành Thượng Kinh, là vì bọn họ không muốn chứ không phải không thể.
"Vâng, con phái người viết cáo thị chuyện Ngô tiểu lục là ma bài bạc, dán ở phố đông người." Tiêu Ngọc Minh nói: "Ngày mai dán Ngô tam lão gia nuôi ngoại thất."
Sau đó một ngày tiết lộ một chuyện xấu ra ngoài.
"Được." Đường Thư Nghi quay đầu nói với Tiêu Hoài: "Cũng cho Quốc Công gia thời gian tìm chứng cứ tội phạm của Ngô gia."
Những chuyện mèo mả gà đồng này chỉ có thể huỷ hoại danh tiếng của Ngô gia, nhưng không thể khiến bọn họ rút khỏi triều đình.
"Được." Tiêu Hoài nói.
Vốn dĩ hắn muốn dùng Ngô gia làm đá mài đao cho Lý Cảnh Tập, bây giờ xem ra vẫn nên động thủ trước.
Nói xong mọi chuyện, Tiêu Ngọc Minh sải bước đi ra ngoài. Đầu tiên phái người viết vài tờ cáo thị, sau đó cưỡi ngựa đến các các đường phố náo nhiệt ở Thượng Kinh, tận mắt chứng kiến Nghiễn Đài và Thạch Mặc dán cáo thị, làm xong chuyện còn phái người canh dưới cáo thị.
Công tử bột Tiêu Nhị đã lâu chưa gây chuyện ở Thượng Kinh, bây giờ trắng trợn táo bạo, hùng hồn dán cáo thị về Ngô tiểu lục, rất nhiều người đều đợi xem náo nhiệt.
Ngô gia.
Ngô đại lão gia đang ở thư phòng thương nghị chuyện với phụ tá, tranh Hoàng vị thất bại, Hoàng hậu cũng sắp dọn ra khỏi Hoàng cung, Ngô gia mắt thấy sắp lụi bại, Ngô đại lão gia mấy ngày nay đều sứt đầu mẻ trán.
"Nếu không, bảo Hoàng hậu nhận sai với Hoàng thượng hiện tại." Một vị phụ tá đề nghị.
Ngô đại lão gia xua tay: "Không được, tiểu Hoàng đế nghe lời Tiêu Hoài."
"Vậy thì bảo ngài ấy nhận sai với Định Quốc Công." Phụ tá lại nói.
552
Ngô đại lão gia căng chặt mặt không lên tiếng, thật ra bây giờ hắn ta có chút hối hận, lúc trước đã tung tin đồn về Tiêu Ngọc Minh. Chỉ có điều, hắn ta làm chuyện đó rất bí mật, hơn nữa tú bà ở Thanh lâu đã chết, Tiêu Hoài cho dù có điều tra cũng không dính lên người hắn ta.
Lúc này, phụ tá kia lại nói: "Oan gia thà giải quyết còn hơn kết thù, hơn nữa ngài và Hoàng hậu nương nương cũng không có thâm thù đại hận với Đường Quốc Công."
Ngô đại lão gia cau mày không nói, bọn họ thật sự không có thâm thù đại hận với phủ Định Quốc Công, nhưng có không ít chuyện không vui. Ví dụ như, lúc trước ý đồ muốn để Tam hoàng tử cưới bảo bối của Định Quốc Công. Tuy nhiên, nói ra thì cũng không phải là chuyện hay, không phải chuyện cũng không thành sao?
"Nói ra cũng...” đúng.
Nhưng lời của hắn ta còn chưa nói xong, cửa bị gõ. Ngô đại lão gia cau mày nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, tùy tùng của hắn ta bước vào, sau đó nói bên tai hắn ta: "Tiêu nhị công tử phái người dán cáo thị ở đường phố náo nhiệt, nói Lục công tử là ma bài bạc."
Hai tay Ngô đại lão gia nắm chặt thành nắm đấm, "Tin tức này tại sao lại bị lộ ra ngoài?"
Tin tức này đương nhiên ám chỉ chuyện hắn ta phái người tung tin tức về Tiêu Ngọc Minh, phủ Định Quốc Công chắc chắn đã biết chuyện này là do bọn họ làm, nếu không sẽ không lấy kế của người dùng lên người ngươi.
"Bây giờ vẫn chưa rõ." Tuỳ tùng lắc đầu.
Ngô đại lão gia cau mày suy nghĩ một hồi: "Đừng quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."
Chuyện Ngô tiểu lục thích bài bạc thật ra rất có nhiều người biết.
"Vâng."
Tuỳ tùng đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Ngô đại lão gia gõ ngón tay lên bàn suy nghĩ, lúc này một phụ tá khác nói: "Thật ra đại nhân ngài có thể lợi dụng chuyện này đi xin lỗi Định Quốc Công, nhân tiện hòa giải."
"Đúng vậy," Lại có một phụ tá khác nói, "Tốt nhất là để Hoàng hậu nương nương nói lời xin lỗi, càng có trọng lượng hơn."
Ngô đại lão gia cau mày không nói, khả năng Hoàng hậu đi xin lỗi Định Quốc Công phu nhân không lớn. Tính cách của Hoàng hậu thế nào hắn ta rõ ràng nhất, háo thắng ghi hận lâu. Nàng ta bây giờ nhất định hận phu thê Đinh Quốc Công đến tận xương tủy, nếu không cũng sẽ không bảo hắn ta lan truyền tin đồn về Tiêu Ngọc Minh.
"Lát nữa, để phu nhân đi nói chuyện với Định Quốc Công phu nhân trước." Ngô đại lão gia nói.
Vài vị phụ tá cảm thấy, Ngô đại phu nhân phỏng chừng không được. Bọn họ đều hiểu Định Quốc Công phu nhân, từ mỗi một chuyện mà nàng đã làm có thể nhìn ra, đó là một nữ tử không thua kém gì nam tử, Hoàng hậu nương nương hẳn là còn không bằng chứ đừng nói đến Ngô đại phu nhân.
Nhưng Ngô đại lão gia đã quyết định, bọn họ là phụ tá, tất nhiên sẽ không phản bác.
Buổi tối, Ngô đại lão gia xưa nay chưa thấy lại đến viện của Ngô đại phu nhân, trực tiếp ra lệnh cho Ngô đại phu nhân ngày mai đi xin lỗi Định Quốc Công phu nhân. Ngô đại phu nhân cười lạnh: "Để Nhị phu nhân đi đi, ta không có bản lĩnh đó."
Ngô đại lão gia vẻ mặt tức giận nói với nàng ấy: "Ngươi phải đi, không muốn đi cũng phải đi."
Nói xong hắn ta phất tay áo rời đi, Ngô đại phu nhân siết chặt nắm đấm ngồi đó. Đại nha hoàn bên người nàng ấy chứa đầy đau khổ, nhỏ giọng khuyên, "Phu nhân, ngài phải nghĩ đến công tử tiểu thư."
Ngô đại phu nhân lau nước mắt, "Nếu không phải vì bọn họ, ta cần gì phải nhịn đôi cẩu nam nữ đó!"
"Làm ra chuyện ác, sớm muộn gì cũng gặp phải ác báo, phu nhân ngài đợi đi." Nha hoàn nhỏ giọng nói.
Ngô đại phu nhân hừ một tiếng, "Ta thậm chí còn hy vọng, có một ngày chuyện của đôi cẩu nam nữ đó bị thế nhân biết được."
Nha hoàn thở dài, chuyện Đại lão gia và Nhị phu nhân, nếu như bị người biết được, công tử tiểu thư nhà nàng ấy cũng phải chịu liên luỵ!
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Ngô đại lão gia lại đến viện Ngô đại phu nhân, nói với nàng ấy: "Ta phái người gửi thiếp thư cho phủ Định Quốc Công, khi nào có hồi âm, ngươi đến phủ Định Quốc Công."
Ngô đại phu nhân không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh. Ngô đại lão gia thấy vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, "Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, thứ đám hài tử nên có, ta sẽ không thiếu bọn nó một chút nào."
Ngô đại phu nhân nhìn hắn ta, mỉm cười: "Lão gia ngươi cũng có thể đưa thứ bọn họ nên có cho nhị phòng, xem đến lúc đó ta có cá chết lưới rách vời ngài không."
Ngô đại lão gia nghe nàng ấy nói vậy, rầm một tiếng đứng dậy, "Ta thấy ngươi đúng là ngu muội vô tri."
Ngô đại phu nhân cười lạnh: "Ta sao linh hoạt bằng lão gia ngài."
Ngô đại lão gia nghe ra nàng ấy đang mỉa mai hắn ta, hừ một tiếng muốn rời đi, lúc này tuỳ tùng của hắn ta vẻ mặt cấp thiết đứng ở bên ngoài, Ngô đại lão gia cau mày bảo hắn ta tiến vào.
Tuỳ tùng nhìn Ngô đại phu nhân, sau đó nói: "Lão gia, Tiêu nhị công tử lại dám cáo thị ở đường phố náo nhiệt, lần này cáo thị viết Tam lão gia nuôi ngoại thất."
Ngô đại lão gia sắc mặt xanh mét, "Tiêu Ngọc Minh lấy tin tức từ đâu ra? Hắn còn biết cái gì nữa?"
Tuỳ tùng nghe lời hắn ta nói, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Ngô đại lão gia thấy vậy liền nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói trực tiếp."
Tuỳ tùng: "Tiêu nhị công tử nói... nói trong tay hắn còn có tin tức trong phủ chúng ta."
Trái tim Ngô đại lão gia thắt lại, "Hắn còn biết cái gì nữa?"