593
Giai Ninh ăn trưa ở phủ Lễ Quốc Công rồi mới về phủ, đến Thanh Phong Uyển biết Đường Thư Nghi đã về từ sớm, mà Tiêu Hoài không ở trong phủ, nàng ấy liền đến Thế An Uyển.
Đường Thư Nghi đang nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu, thấy nàng ấy đến, lập tức vẫy tay gọi nàng ấy đến ngồi bên cạnh, mỉm cười nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, ta muốn qua biệt viện ngoại thành để tránh nóng, con có muốn đi cùng không?"
"Đại tẩu, biệt viện bên kia rất vui, có thể lên núi hái quả, còn có thể bắt cá." Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh dụ dỗ.
Dân gian Đại Càn cởi mở, nhưng các quý nữ ở Thượng Kinh gần như đều không lên núi hái quả xuống sông bắt cá. Nhưng Đường Thư Nghi nghe Tiêu Ngọc Châu nói chuyện, trên mặt nở nụ cười, không hề có ý định trách mắng Tiêu Ngọc Châu.
Giai Ninh đột nhiên hiểu ra, người của phủ Định Quốc Công trước giờ đều không đến ánh mắt khác thường của người khác, cũng không để ý người khác nghị luận bọn họ như thế nào. Thượng Kinh vẫn luôn đồn đãi nhà nàng ấy mẹ chồng hay ghen, cha chồng sợ tức phụ, nhưng hai người vẫn giữ vẻ nên làm thế nào thì làm thế đó.
Bây giờ nàng ấy thành thân nửa năm chưa mang thai, chỉ cần cha mẹ chồng, tướng công không nói gì nàng ấy, nàng ấy hà cớ gì để ý đến ánh mắt của người khác? Có những lời chỉ cần không nói trước mặt nàng ấy, nàng ấy liền coi như không biết. Nhưng có người dám nói trước mặt nàng ấy, nàng ấy tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
Sau khi nghĩ thông, cả người nàng ấy nhẹ nhõm hơn, mỉm cười nói: "Được thôi, đến lúc đó ta và muội cùng đi hái quả bắt cá."
Tiêu Ngọc Châu cười gật đầu, Đường Thư Nghi nói: "Con cũng không cần lo lắng cho Ngọc Thần, trong nhà còn nhiều người hầu hạ nó như vậy."
Tiêu Ngọc Thần vẫn phải đến Hàn Lâm viện làm việc, tất nhiên không thể đi theo tránh nóng. Giai Ninh cũng không lo lắng cho hắn, chỉ là hai người thành hôn đến nay chưa từng xa cách một ngày, nghĩ đến việc mấy ngày không gặp mặt, có chút không nỡ mà thôi.
Sau khi Tiêu Ngọc Thần trở về, nghe nói Giai Ninh muốn đi tránh nóng thì cũng có chút luyến tiếc. Chỉ là kể từ khi hai người thành thân, Giai Ninh gần như chưa từng ra ngoài chơi, cho dù có không nỡ hắn cũng đồng ý. Sắp phải xa cách, phu thê tân hôn tất nhiên càng thêm tình nồng ý mật.
Ngày xuất phát đến biệt viện, vừa hay là ngày triều đình được nghỉ, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cùng đưa các nàng đến biệt viện bên kia. Bởi vì bọn họ ở biệt viện kia một tháng, mang theo hơi nhiều đồ vật, đoàn người bọn họ có hơn mười chiếc xe ngựa, trông rất khí thế.
Hàng người xe ngựa ở trên đường, nhìn thấy là xe ngựa của phủ Định Quốc Công, đều rất tự giác nhường đường. Thứ nhất là vì Định Quốc Công bảo vệ bình yên cho quốc gia, được bách tính tôn trọng. Thứ hai là vì địa vị và quyền thế của Định Quốc Công khiến mọi người không thể không né tránh.
Tuy nhiên xe ngựa của phủ Định Quốc Công ở trong nội thành di chuyển rất chậm rãi. Đột nhiên, một chiếc xe ngựa từ chính diện đi đến, hai bên đường còn có các quầy hàng buôn bán, hai chiếc xe ngựa không thể cùng đi ngang qua nhau.
Mã phu dừng xe ngựa lại, Triệu quản gia đi cùng đưa mắt nhìn xem, đối diện là xe ngựa của Minh gia. Dựa theo tôn ti trật tự, đương nhiên là Minh gia nên tránh ra, nhưng đối phương dường như không có ý định né tránh.
Đối với loại chuyện này, Triệu quản gia hoàn toàn không cần nói cho Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài biết, sắp xếp một quản sự đến nói chuyện với Minh gia. Quản sự bước nhanh đi tới, cung kính nói vào xe ngựa: "Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân nhà ta xuất hành, phiền ngài di chuyển xe ngựa một chút."
Minh đại phu nhân đang ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, liếc nhìn quản sự nói: "Hóa ra là xe ngựa của phủ Định Quốc Công, Quốc Công phu nhân và quận chúa ở trong xe sao?"
Quản sự cau mày đáp: "Vâng."
"Vậy ta qua chào hỏi Định Quốc Công phu nhân."
Minh đại phu nhân nói rồi xuống xe, quản sự chỉ có thể đưa nàng ta đến bên xe ngựa của Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nói: "Phu nhân, Minh đại phu nhân đến."
Đường Thư Nghi đang chơi cờ với Tiêu Hoài, tay cầm quân cờ khẽ dừng lại một lát, sau đó vén rèm lên, nhìn thấy một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đang đứng bên ngoài. Đối với loại hành vi này của Minh đại phu nhân, Đường Thư Nghi có chút không vui.
Đừng nói đây là cổ đại lễ giáo nghiêm ngặt, cho dù là thời hiện đại mọi người bình đẳng, một cán bộ cấp bộ phận gặp được cán bộ cấp quốc gia cũng phải cung cung kính kính mà nhường đường.
Mà vị Minh đại phu nhân này không chỉ không nhường, còn chạy tới nói chuyện, cho nên nàng chỉ bình đạm nhìn Minh đại phu nhân mà không nói gì. Minh đại phu nhân thấy thái độ của nàng, vừa lo lắng đồng thời vừa có chút bực bội, nàng ta đã chủ động đi tới nói chuyện với nàng, mà vị Quốc Công phu nhân này lại ngồi trong xe ngựa, cũng không có ý định xuống xe. Nàng ta chính chính là cữu mẫu ruột Hoàng thượng.
Chẳng qua, nàng ta vẫn còn có chút đầu óc, biết Hoàng thượng vẫn còn phải dựa vào phủ Định Quốc Công, nàng ta cho dù có tức giận đến cỡ nào cũng phải chịu đựng, liền mỉm cười nói: "Có thể ở đây gặp mặt Quốc Công phu nhân cũng là duyên phận, ta đến thỉnh an Quốc Công phu nhân."
Nói rồi nàng ta tự làm động tác chúc phúc, Đường Thư Nghi cười nhạt, sau đó nói: "Minh đại phu nhân miễn lễ, hôm nay bận đi đường không tiện nói chuyện nhiều với phu nhân, nếu như không có chuyện liền tới đây thôi."
Minh đại phu nhân nghiêng đầu liếc vào trong xe, nàng ta tới đây là xem, Tiêu Ngọc Châu rốt cuộc trông như thế nào, nhưng thứ nàng ta nhìn thấy lại là khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Hoài. Nàng ta không cam lòng, hơi di chuyển bước chân, muốn xem lại lần nữa, nhưng lại đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hoài, làm nàng ta sợ đến mức lập tức thu hồi ánh mắt.
"Vâng... vâng."
Nàng ta lập tức quay trở lại xe ngựa của mình, lên xe sau đó bảo mã phu di chuyển xe.
594
Xe lại bắt đầu chầm chậm di chuyển, Đường Thư Nghi hạ quân cờ xuống bàn cờ, nói: "Cho dù là Hoàng đế cũng có thân thích kỳ lạ!"
Tiêu Hoài không nhịn được mà cười: "Thân thích của Hoàng thượng cũng là người, tất nhiên sẽ có người kỳ lạ."
...
Minh đại phu nhân lên xe ngựa, thông qua khe hở từ rèm cửa mà nhìn xe ngựa của phủ Định Quốc Công rời đi, nghiến chặt răng cũng không thể bớt giận.
Nữ nhi Minh Vũ của nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Nương, người nhìn thấy đích nữ của Định Quốc Công chưa?"
Kể từ lần trước từ trong cung trở về, hai mẫu nữ Minh đại phu nhân vẫn luôn muốn gặp Tiêu Ngọc Châu, muốn biết Tiêu Ngọc Châu rốt cuộc là thần tiên có dung mạo như thế nào, đồng thời cũng có tâm lý so sánh.
Nhưng cho dù bọn họ là thân thích của Hoàng thượng, cũng không có cách nào dễ dàng tiếp cận vào giới quyền quý tầng đỉnh ở Thượng Kinh. Mặc dù Tiêu Ngọc Châu không phải người không ra cổng lớn chẳng bước cổng nhỏ, nhưng nàng ấy cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài đường lớn đi dạo, cho nên lâu như vậy bọn họ vẫn chưa gặp được Tiêu Ngọc Châu.
Cũng vì vậy, hôm nay đụng phải, Minh đại phu nhân muốn qua xem thử. Nhưng điều nàng ta không ngờ tới chính là, Tiêu Ngọc Châu vốn dĩ không ngồi cùng xe ngựa với Đường Thư Nghi, mà nàng ấy ngồi chen chúc trong một chiếc xe ngựa với Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh.
"Không gặp được." Minh đại phu nhân nói.
Minh Vũ siết chặt khăn tay nói: "Con nghe nói đích nữ của Định Quốc Công vẻ ngoài khuynh thành, ở thành Thượng Kinh hiếm có quý nữ có tướng mạo hơn nàng ấy."
Minh đại phu nhân nghiến chặt răng, "Vậy thì làm sao? Hậu cung của Hoàng thượng lại không chỉ có một mình nàng, con và Hoàng thượng là biểu huynh muội ruột, nếu con vào cung Hoàng thượng vẫn phải chăm sóc con vài phần. Chỉ cần con có vài phần này là đủ rồi, đến lúc đó con lại sinh thêm một hoàng tử, chính là vinh quang cả đời."
Minh Vũ thở dài: "Nhưng Hoàng thượng phải tuyển tú, Hoàng thượng không tuyển tú làm sao con vào cung được."
Vẻ mặt Minh đại phu nhân cũng mang theo vài phần nhụt chí, nhưng qua một lúc nàng ta nói: "Nương sẽ tìm cách."
....
Ra khỏi thành không lâu, liền đến biệt viện của phủ Định Quốc Công. Hai ngày này Tiêu Hoài không có việc gì làm, cho nên ở lại. Nhưng ngày mai Tiêu Ngọc Thần phải đến Hàn Lâm viện làm việc, hắn nhất định phải trở về. Chẳng qua hắn vẫn lân la đến khi sắc trời sẩm tối rồi mới rời đi, Triệu quản gia và một đội thị vệ đi cùng, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Triệu quản gia và thị vệ cưỡi ngựa, Tiêu Ngọc Thần ngồi xe ngựa, một đoàn người nhanh chóng chạy tới kinh thành. Nhưng mới đi được chưa bao lâu, liền thấy có hai người đứng bên đường vẫy tay về phía bọn họ. Đoàn xe dừng lại, liền thấy một nữ tử ăn mặc giống tiểu thư dẫn theo hai nha hoàn và mã phu, vẻ mặt gấp gáp nhìn bọn họ.
"Đi qua xem là chuyện gì?" Tiêu Ngọc Thần nói với Trường Phong.
Trường Phong xuống xe, đi tới hỏi thăm tình hình, sau đó quay lại nói: "Là tiểu thư của nhà Xu Mật Viện - Lam đại nhân, ra ngoài dâng hương xe ngựa bị hỏng."
Tiêu Ngọc Thần thấy sắc trời sắp đã tối sầm lại, hắn nói: "Đưa xe ngựa của ta cho bọn họ mượn, ta cưỡi ngựa trở về."
Nói rồi hắn xuống xe ngựa, Trường Minh lập tức dẫn ngựa qua cho hắn. Lúc này tiểu thư Lam gia đi tới, hành lễ với hắn nói: "Cảm ơn thế tử cứu giúp."
Tiêu Ngọc Thần không để ý xua tay nói: "Tiện tay mà thôi."
Nói xong hắn xoay người lên ngựa, sau đó rời đi, Triệu quản gia và thị vệ đi cùng rời đi. Tiểu thư Lam gia - Lam Thư Ngữ nhìn theo đoàn người đã đi xa, hồi lâu không thể hồi thần lại.
Đại nha hoàn bên người nàng ta thấy sắc trời càng ngày càng tối, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nếu không đi trời sẽ tối."
Lam Thư Ngữ lưu luyến thu hồi ánh mắt, được nha hoàn dìu lên xe ngựa. Trong xe có một chậu băng vô cùng mát mẻ, trong không khí mát mẻ còn mang theo hương trúc nhàn nhạt, giống như Tiêu Ngọc Thần vậy, tinh tế tao nhã.
"Tiêu thế tử thành hôn được nửa năm rồi đúng không?" Lam Thư Ngữ nói.
Nha hoàn suy nghĩ một hồi, "Đã gần nửa năm rồi."
"Hình như chưa nghe thấy tin tức Giai Ninh quận chúa mang thai." Lam Thư Ngữ trầm tư.
Nha hoàn gật đầu: "Giai ninh Giai Ninh hẳn là chưa có thai. Nếu đang mang thai, sẽ ở phủ dưỡng thai, không đến biệt viện."
Lam Thư Ngữ nở nụ cười, "Thành thân nửa năm còn chưa mang thai, nếu thế tử nạp thiếp cũng có thể hiểu được."
Nha hoàn kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm, qua một lúc mới nói, "Tiểu thư, ngài sẽ không muốn… muốn làm thiếp… của Tiêu thế tử đi?"
Lam Thư Ngữ liếc mắt nhìn nàng ta, "Sao không được? Ta là thứ nữ, phu nhân coi ta và di nương như cái gai trong mắt, nhất định sẽ động tay động chân vào hôn sự của ta. Thay vì gả cho tiểu môn tiểu hộ, còn không bằng gả cho Tiêu thế tử."
Nha hoàn sợ hãi đến mức không nói ra lời, một lúc sau nàng ta mới nói: "Tiểu thư, lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý."
Lam Thư Ngữ không cho là đúng, "Phụ thân và tổ mẫu thương ta, nếu như ta lấy cái chết ra ép, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."
Nha hoàn không nói nữa, chỉ là trong lòng thấp thỏm không thôi. Rất nhiều khi, chủ tử làm sai người bị trừng phạt lại là những hạ nhân như các nàng.
Tiêu Ngọc Thần đương nhiên không biết mình lại được người nhớ thương, mỗi ngày đều đến Hàn Lâm viện làm việc, về nhà bắt đầu nhớ tức phụ. Lúc mới bắt đầu vài ngày còn có thể ngăn được nỗi tương tư, qua đến năm sáu ngày liền không nhịn được nữa, hắn bắt đầu mỗi ngày làm việc xong liền trực tiếp xuất thành đến biệt viện, ngày hôm sau lại dậy sớm đi làm. Mặc dù cực khổ một chút, nhưng tốt hơn một mình một phòng trống rất nhiều.