639
Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ, hai người bọn họ đều tên là Đường Thư Nghi, biết đâu Đường Thư Nghi ở đây sẽ đi đến Đại Càn thì sao? Nếu như cô không quay về được, đây là kết quả tốt nhất. Ít nhất “cô” ở Đại Càn vẫn còn sống, bọn trẻ không đến nỗi sau khi mất đi cha, lại mất đi mẹ.
Đến tầng phụ, cô nghiên cứu chìa khóa xe một lúc, sau đó nhấn xuống xe, tiếng tích tích truyền đến, cô nhìn thấy một chiếc xe Mercedes màu đen sáng đèn. Cô bước tới, mở cửa xe ngồi vào trong. Dựa theo trí nhớ làm quen với các nút bấm của xe, sau đó khởi động xe, tay giữ chặt vô lăng, nhấn nhẹ chân ga.
Có ký ức và thực hành thực tế vẫn rất khác nhau, giờ phút này cô căng thẳng tới mức trái tim như muốn nắm chặt vào nhau. Nhưng mà còn may cô không phải là người quá ngu ngốc, làm quen một lúc, cô lái xe ra khỏi bãi đậu xe, sau đó từ từ chạy trên đường. Thật sự là chạy từ từ, bởi vì có rất nhiều xe điện chạy lướt qua xe của cô.
Làm quen việc lái xe cả một buổi chiều, kỹ năng lái xe của cô mặc dù không thể nói tốt đến đâu, nhưng lái xe đến ngôi chùa gần đây hẳn là không có vấn đề gì. Khi về đến nhà, cô cầm điện thoại đặt một phần thức ăn ngoài, sau đó dựa vào ghế sô pha chơi điện thoại.
Không thể không nói, xã hội này thật sự rất thuận tiện, nếu như không phải còn người thân ở Đại Càn, cô không muốn về một chút nào. Nghịch điện thoại mở một app nào đó, cô mở phần mềm đọc tiểu thuyết, liền nhìn thấy cuốn sách đầu tiên trên giá sách có tên “Trùng sinh chi đích nữ mưu lược".
Cô tiện tay nhấn vào, lại tuỳ tiện đọc xem, nhưng càng đọc càng thấy kinh người, nhân vật ở bên trong cô gần như đều quen cả, nhưng chuyện xảy ra lại hoàn toàn không giống. Mà cô và ba đứa con ở trong tiểu thuyết đều không phải người tốt.
Đôi tay cô run rẩy, cô kéo lên chương đầu tiên của tiểu thuyết rồi cẩn thận đọc kỹ. Mà nội dung chương một chính là, Ngô Tĩnh Vân - vợ chưa cưới con trai cả của cô trùng sinh rồi, chuyện đầu tiên sau khi trung sinh, chính là cử báo Tiêu Ngọc Thần chứa chấp con gái tội thần.....
Cô càng đọc càng tức giận, cuối cùng tức giận bốp một tiếng, ném điện thoại xuống đất.
Ngọc Thần nhà cô làm chuyện hồ đồ một chút, chứa chấp Liễu Bích Cầm là nó không đúng, nhưng xử phạt hoàn toàn không đến nỗi làm phủ Vĩnh Ninh hầu của bọn họ lụi bại. Mà Ngô Tĩnh Vân hận Ngọc Thần yêu Liễu Bích Cầm không yêu nàng ta, nhưng là hôn nhân của thế gia đại tộc, có bao nhiêu đôi phu thê thật sự yêu nhau? Vợ chồng có thể tôn trọng nhau là đã rất tốt rồi.
Tức giận một lúc, cô lại cảm thấy sợ hãi. Cô sợ rằng tất cả những gì được viết trong cuốn sách này là sự thật, tước vị phủ Vĩnh Ninh hầu bị lấy đi, ba đứa con của cô có kết cục thê thảm.
Chuông cửa reo lên, cô ra mở cửa, là đồ ăn ngoài đến. Bây giờ nào còn khẩu vị mà ăn, cô tuỳ ý để đồ ăn lên bàn, lại cầm điện thoại trên mặt đất lên, đọc các chương trong tiểu thuyết, cô sợ biết những chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng lại muốn biết những chuyện sau này. Cuối cùng cắn răng, tiếp tục đọc.
Đọc lướt nhanh đến nửa cuốn tiểu thuyết, cái kết của phủ Vĩnh Ninh hầu và ba đứa con của cô xuất hiện. Cô đau lòng đến mức như muốn khóc cạn như mắt, cô cảm thấy chuyện trong tiểu thuyết rất có khả năng sẽ xảy ra. Nhưng mà, bây giờ cô không ở Đại Càn, căn bản không thể thay đổi được gì, cũng không cứu được ba đứa con của cô.
Nước mắt cứ tuôn rơi, khóc đến mệt, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau đó cô liền nhìn thấy chính cô phái người gọi Tiêu Ngọc Thần từ ngõ Mai Hoa trở về, ở từ đường khiển trách nó một trận, lại dẫn người đưa Liễu Bích Cầm đi.......
Cô biết đó không phải là bản thân mình, cô làm việc chưa từng quả quyết như vậy. Người đó Đường Thư Nghi ở đây sao? Hẳn là vậy đi. Mơ đến Liễu Bích Cầm được đưa đến thôn trang Tây Sơn liền kết thúc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
........
Lý Thừa Duẫn làm việc xong liền lái xe về nhà, đến nhà, khách cũng đã đến. Mẹ của anh Châu Thiên Lan giới thiệu với anh: "Đây là bác Trương, đây là Trương Dĩnh, mới về nước, bọn con đều lớn lên ở nước ngoài, có nhiều chủ đề chung."
Nói rồi để hai người qua một bên tán gẫu, hai người ngồi xuống đối diện nhau, đều lúng túng nở nụ cười, rất rõ ràng đối phương cũng bị ép đến xem mắt. Giả vờ giả lãng, không mặn không nhạt mà nói chuyện đến khi ăn cơm, ăn cơm xong lại nghe lời mẹ tiễn người đến cửa nhà, Lý Thừa Duẫn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi trở lại phòng khách, liền thấy ánh mắt háo hức của mẹ nhìn về mình, giọng nói Lý Thừa Duẫn mệt mỏi nói với bà ấy: "Mẹ, hôm nay con mệt, muốn nghỉ ngơi."
Trải qua việc con trai làm người thực vật ba năm, Châu Thiên Lan sợ nhất là nghe thấy con trai nói mệt mỏi, bà ấy lập tức nói: "Vậy con mau đi lên nghỉ ngơi đi."
Đồng thời bà ấy quay đầu lại nói với Lý Tề Chi: "Chuyện công ty ông gánh vác nhiều thêm vài phần, đừng lúc nào cũng giao việc cho Thừa Duẫn, thân thể nó mới khoẻ không lâu!"
Lý Tề Chi: "......."
Lý Thừa Duẫn bước nhanh lên lầu, dưới lầu Châu Thiên Lan lại nói với Lý Tề Chi: "Ông thấy Thừa Duẫn với Trương Dĩnh thế nào?"
Lý Tề Chi cầm tờ báo lên đọc, miệng nói: "Tạm thời cũng chưa nhìn ra được."
Châu Thiên Lan nghiêng người lại gần Lý Tề Chi, sau đó hạ thấp giọng nói: "Nó sắp ba mươi tuổi rồi, vừa nói bảo nó tìm bạn gái nó liền từ chối, sau này sẽ không mang một con dâu nam về cho chúng ta đấy chứ?"
Lý Tề Chi sững sờ, sau đó nói: "Không đâu, đừng nghĩ vớ vẩn nữa."
Châu Thiên Lan thở dài: "Bây giờ tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần nó không mang đàn ông về nhà là được rồi."
640
Lý Thừa Duẫn đi lên lầu, trực tiếp đi vào phòng làm việc, mở máy tính bắt đầu xử lý công việc, hơn mười giờ trở về phòng ngủ tắm rửa nghỉ ngơi. Khi nằm xuống giường, anh lại đột nhiên nhớ đến cảm giác tim đập thình thịch lúc ở trong bệnh viện ngày hôm nay. Cho dù đến bây giờ loại cảm đó dường như vẫn còn vấn vương nơi đầu tim.
Tại sao lại như vậy? Có liên quan gì đến người phụ nữ mà anh đi ngang qua không?
Anh suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ có thể nhắm mắt lại đi ngủ. Vừa nhắm mắt anh liền bắt đầu mơ, mơ thấy anh bị đâm một nhát từ phía sau, sau đó ngã xuống vách núi, rơi vào trong sông. Anh thấy chính mình trôi trên sông rất lâu, sau đó được người cứu lên, sau đó nữa anh dưỡng thương trong nhà người dân đó....
Anh biết, người đó không phải là anh, mà là Tiêu Dao Vương.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ rõ mồn một cảnh tượng trong mơ. Anh cảm thấy vô cùng may mắn, Tiêu Dao Vương thay anh sống tiếp. Tiêu Dao Vương người kia anh đã từng tiếp xúc, là một quân tử, hẳn là sẽ đối xử tốt với con cái của anh.
Nghĩ đến đây anh đột nhiên sững người, Tiêu Dao Vương đã trở thành anh, vậy Thư Nghi của anh thì làm sao?
Trái tim trướng đến đau nhói.
Anh lạnh mặt rửa mặt rồi đi xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Châu Thiên Lan và Lý Tề Chi đã ngồi sẵn trong phòng ăn. Thấy anh xuống lầu, Châu Thiên Lan lập tức bảo bảo mẫu dọn bữa sáng.
"Con để lại thông tin liên lạc với Trương Dĩnh rồi đúng không?" Châu Thiên Lan hỏi.
Lý Thừa Duẫn vâng một tiếng, Chu Thiên Lan lại nói: "Đã là đàn ông thì phải biết chủ động một chút, hẹn con gái nhà người ta uống cà phê ăn bữa cơm."
Lần này Lý Thừa Duẫn không lên tiếng, Châu Thiên Lan dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Tề Chi, bảo ông ấy nói chuyện. Lý Tề Chi đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lý Thừa Duẫn nói: "Bất hiếu có ba điều, không có con cái là tội lớn, con đến tuổi này nên kết hôn rồi."
Chu Thiên Lan: "......" Ai bảo ông nói như vậy?
Trừng mắt nhìn Lý Tề Chi, bà ấy lại nói: "Hôn nhân không phải trò chơi của trẻ con, vẫn phải tìm một người phù hợp, người mà con thích."
Lý Thừa Duẫn vâng một tiếng cho có lệ, sau đó đứng dậy nói: "Con ăn xong rồi, con đi làm đây."
Nói xong anh sải bước đi ra ngoài, Châu Thiên Lan quay đầu nhìn Lý Tề Chi trách móc: "Ông xem ông nói cái gì, cưới vợ có thể tuỳ tiện cưới được sao?"
Vẻ mặt Lý Tề Chi hiện đầy ý bất lực, nhưng ông ấy không nói gì cả, đặt đũa xuống rồi đi lên lầu, không lâu sau cầm một chiếc hộp tinh xảo xuống lầu.
Châu Thiên Lan nhìn thấy liền hỏi: "Ông lại mua cái gì?"
"Kiếm được một ly rượu, tìm người đi kiểm định một chút."
Lý Tề Chi nói rồi đi ra ngoài, Châu Thiên Lan thấp giọng lẩm bẩm: "Mỗi lần đều như cầm được bảo bối mang về nhà, kết quả lần nào cũng là đồ giả."
......
Sau khi Đường Thư Nghi tỉnh lại, mọi thứ trong giấc mơ đều sống động như thật, nhưng tâm trạng cô lại rất tốt. Trong giấc mơ, "Đường Thư Nghi" đã giải quyết được nguy cơ lớn nhất của phủ Vĩnh Ninh hầu, còn bắt đầu dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần.
Mặc dù đau lòng khi nhìn thấy con trai cả quỳ ở từ đường, nhưng cô biết "Đường Thư Nghi" làm rất đúng, nếu như là cô khả năng sẽ không nhẫn tâm được như vậy. Cô chính là điển hình cho mẹ hiền không nỡ dạy con.
Nở nụ cười rời giường đánh răng rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi ra khỏi cửa. "Đường Thư Nghi" đã làm nhiều chuyện cho bọn họ như vậy, cô chắc chắn phải cảm ơn nàng cho tốt. Chỉ tiếc là, "Đường Thư Nghi" ở đây không có chuyện gì cần cô giúp. Cô bây giờ chỉ có thể lên chùa cầu phúc, mong ông trời phù hộ cho nàng sống lâu trăm tuổi, mọi chuyện an khang thuận lợi.
Kỹ năng lái xe của cô không tốt lắm, lộ trình đáng lẽ chỉ mất hơn một giờ, cô lại lái hơn ba giờ, đến sân chùa, cô quỳ trước tượng phật thành tâm bái lạy, "Tôi không biết tại sao tôi lại thành cô, cô trở thành tôi. Nhưng thật sự rất cảm ơn tất cả những chuyện cô đã làm cho phủ Vĩnh Ninh hầu, cho đám trẻ. Tôi không biết nên báo đáp cô như thế nào, chỉ có thể chúc phúc cô khoẻ mạnh vui vẻ hạnh phúc."
Nói xong, cô lại thành kính dập đầu, hoà thượng canh ở sảnh lớn thấy cô thành kính như vậy, liền nói: "Nữ thí chủ đang cầu phúc cho người thân của mình sao?"
Đường Thư Nghi gật đầu, hoà thượng cười nói: “Nữ thí chủ có thể thắp một ngọn đèn trường minh cho người nhà.”
Đường Thư Nghi nghe xong lập tức đồng ý, sau đó đi theo hoà thượng đến điện Trường Minh, chọn đèn trường minh to nhất rồi tự tay thắp đèn lên, sau đó lại cúng rất nhiều tiền hương nhang.
Làm xong tất cả, cô yên tâm hơn rất nhiều.
Ở lại chùa ăn một bữa cơm đơn giản, cô liền lái xe về thành phố. Lần này tốc độ của cô nhanh hơn không ít, khi đến khu nội thành mới hơn bốn giờ. Cô không định về nhà, nên lái xe đến trong nội thành đi dạo.
Đi ngang qua một con phố cổ cô cảm thấy thích thú, liền dừng xe ở bên đường, bắt đầu đi dạo con phố này. Bởi vì giấc mơ đêm qua, cô cảm thấy mình không thể trở về Đại Càn nữa. Nếu như phải ở lại đây, cô không thể tiếp tục đi làm ở công ty kia của "Đường Thư Nghi" nữa.
Thứ nhất công việc kia cô không biết làm, thứ hai là quá mệt, cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ như vậy, cho nên bây giờ cũng không thể bạt mạng làm việc cho người khác.
Nếu đã vậy, cô phải tìm kế sinh nhai để tiếp tục sống. Nhưng cầm kỳ thi hoạ thêu thùa cô đều không biết, kiếm tiền nuôi sống chính mình là vấn đề nan giải nhất bây giờ của cô.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, cô đi đến một cửa hàng, cửa hàng này khá to, kệ gỗ dựa vào tượng đặt đầy đủ loại đồ cổ. Chỉ là, lúc này người trong cửa hàng đều đang tiếp khách, quay quanh một người đàn ông nho nhã, trong tay người đàn ông kia cầm một thứ, nói gì đó.