191
Tuy nhiên, sau khi trò chuyện vài câu, Đường Thư Nghi bắt đầu khâm phục vị mẹ chồng đã mất của nàng. Nuôi dạy Tiêu Kính thành người nhát như thỏ đế, nhưng lại cưới cho hắn ta một tức phụ hào phóng lanh lợi, có thể phân biệt đúng sai, như vậy người nói không nói gì được, mà cho dù đã phân gia, Tiêu Kính cũng có thể sống tốt.
"... Cái tính khí kia của lão gia nhà ta, ta cũng không có cách nào khác, chỉ là khiến Ngọc Châu chịu oan ức rồi." Tiêu nhị phu nhân nói đến chuyện Tiêu Kính tìm Tiêu Ngọc Châu, hôm nay nàng ấy đến đây là để dọn dẹp đống lộn xộn cho Tiêu Kính.
Nếu như nàng ấy đã nói như vậy, Đường Thư Nghi tự nhiên sẽ không nói gì, mỉm cười nói: "Tính khí của nhị đệ như thế nào ta cũng biết, Ngọc Châu cũng biết, sẽ không để trong lòng. Vừa nãy Ngọc Thần còn nói muốn tìm hắn để nói về chuyện đó, nhưng ta ngăn nó lại."
"Không được, cứ để Ngọc Thần dạy dỗ hắn một trận." Tiêu nhị phu nhân vội vàng nói: "Lần này dạy cho hắn một bài học, lần sau hắn sẽ không dám nữa."
Đường Thư Nghi: "..."
"Cũng đừng bảo Ngọc Thần xem hắn là trưởng bối, có một số lời ta cũng ngại nói," Tiêu nhị phu nhân lại nói: "Ngọc Thần sau này sẽ làm chủ cả gia tộc chúng ta, tự nhiên có tư cách khiển trách hắn."
Nói rồi, nàng ấy lại thở dài: "Chỉ là sau này phải khiến Ngọc Thần bận tâm rồi."
Đường Thư Nghi không thể không khen ngợi Tiêu nhị phu nhân thông minh, buông tha Tiêu Kính, đổi lấy sự bảo vệ của Hầu phủ. Để Tiêu Ngọc Thần khiển trách Tiêu Kính, còn nói sau này phải Tiêu Ngọc Thần bận tâm, tất cả đều muốn nói, nhị phòng bọn họ vẫn luôn nghe theo quản giáo của Hầu phủ, đương nhiên Hầu phủ cũng phải che chở cho bọn họ.
Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi không phản đối, sự cường đại của một gia tộc, không phải do một hai người chống đỡ, mà cần tất cả tử đệ của gia tộc cùng nhau chống đỡ. Tiêu nhị phu nhân là một người thông minh, hài tử mà nàng ấy dạy dỗ, chắc chắn cũng sẽ không tồi.
"Đều là người một nhà, người cũng đừng nói chuyện xa cách như vậy." Đường Thư Nghi nói: "Trở về ta sẽ bảo Ngọc Thần nghiêm túc nói chuyện với nhị thúc của nó, đây cũng là trách nhiệm của nó."
"Miêu di nương kia, lúc trước là nô tỳ thiếp thân của lão gia nhà ta, sau này mới bới đầu thành di nương." Tiêu nhị phu nhân nói đến di nương của Tiêu Thanh Vũ, "Nàng ta ở bên cạnh lão gia ta lâu rồi, tình cảm tự nhiên sâu đậm hơn, lão gia nhà ta cũng sủng ái hơn vài phân, không nghĩ tới nàng ta không biết chút chừng mực nào. Ta đã hạ lệnh cấm túc hai mẫu nữ nàng ta, sau này Tiêu Thanh Vũ không cần đến gia thục học nữa, ở nhà học lại quy tắc rồi nói tiếp."
Đường Thư Nghi không bình luận gì về chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện nhà của nhị phòng, chỉ cần Tiêu Thanh Vũ ngừng gây rắc rối ở trước mặt Tiêu Ngọc Châu nữa là được. Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Tiêu phu nhân rời đi, Đường Thư Nghi nghĩ trong lòng, sau này bảo Tiêu Ngọc Thần để ý đến mấy nam đinh bên nhị phòng hơn, nếu như có hạt giống tốt, nên bồi dưỡng thì phải bồi dưỡng cho tốt.
Đang nghĩ về chuyện này, Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu đã đi tới, Đường An Lạc chuẩn bị cáo từ về nhà. Đường Thư Nghi nói ra ý định muốn giữ nàng ấy ở lại Hầu phủ thêm vài ngày nữa, nhưng Đường An Lạc nói còn phải về nhà học nữ hồng, từ chối lời mời.
Còn Tiêu Ngọc Châu nghe Đường An Lạc nói về nhà học nữ hồng, muốn trợn mắt nhìn nàng ấy, nàng ấy mà cũng đòi học nữ hồng, không chọc đầu ngón tay thành cái sàng đã là không tồi rồi. Nhưng là khuê mật thân nhất, con bé liền không vạch trần.
Đường An Lạc vui vẻ rời đi, nói mấy ngày nữa lại tới. Sau khi nàng ấy rời đi, Đường Thư Nghi kể chuyện Tiêu nhị phu nhân vừa đến cho Tiêu Ngọc Châu một lần, còn phân tích sự thông minh của Tiêu nhị phu nhân cho con bé nghe, có một số chỗ Tiêu Ngọc Châu không hiểu, Đường Thư Nghi nói với con bé: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ là được rồi, sau này con sẽ từ từ hiểu được."
Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi mỉm cười hỏi con bé: "Chơi với An Lạc có vui không?"
Tiêu Ngọc Châu lại gật đầu, còn nói: "Chơi với biểu tỷ Lạc Nhi rất an tâm, không giống như khi đối mặt với Tiêu Thanh Vũ, phải đề phòng khắp nơi."
"Ừm, An Lạc tính cách hoạt bát, không có ý xấu với người khác, rất tốt." Đường Thư Nghi nắm lấy tay con bé nói: "Nên kết giao với những bằng hữu như vậy, cùng chí hướng, sẽ không lợi dụng lẫn nhau, cũng không cần nghi ngờ lẫn nhau. Sau này nương dẫn con ra ngoài làm quen với nhiều người, con có có thể kết giao với nhiều bằng hữu cùng chí hướng hơn."
"Vâng." Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nói: "Lạc Nhi biểu tỷ nói, trời ấm sẽ học cưỡi ngựa với con, nương người biết cưỡi ngựa không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu, nhưng nàng cảm thấy mình có thể học được, liền nói: "Sau này nương học với các con."
"Vậy thì quá tốt rồi." Tiêu Ngọc Châu vỗ tay nói: "Chúng ta có nên đi mua ngựa trước không? Con muốn một con bạch mã, loại trắng như tuyết."
Đường Thư Nghi không hiểu sao lại nghĩ tới bạch mã hoàng tử, mỉm cười nói: "Được, ngày mai nương sẽ cho người tìm một con ngựa trắng như tuyết cho con."
Tiêu Ngọc Châu vui vẻ nép vào vòng tay nàng, Đường Thư Nghi ôm lấy con bé cũng mỉm cười.
Ngày thứ hai, nàng thật sự phân phó Triệu quản gia tìm một con ngựa ôn thuận trắng như tuyết. Triệu quản gia vừa nghe thấy yêu cầu này, liền biết không dễ tìm, nhưng vẫn dụng tâm bảo người đi nghe ngóng, đúng thật còn đừng nói, mười ngày sau, thật sự tìm thấy một con ngựa ôn thuận trắng như tuyết.
Tiêu Ngọc Châu thấy nó thì vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, ngay tại chỗ đặt tên cho nó là Đạp Tuyết.
Mà tại lúc này, cuộc đấu tranh giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng đi đến hồi kết. Không ngoài dự liệu kết thúc trong sự thất bại Nhị hoàng tử. Giờ khắc này, bên ngoài ngự thư phòng, Lương quý phi mặc thường phục, mặt mày hốc hác quỳ gối, cầu xin hoàng thượng tha cho Lương Kiện An một mạng.
Phe phái của Đại hoàng tử, vạch trần việc Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi của tội thần chỉ là khởi đầu, và sau đó liệt kê một loạt bằng chứng về tội ác của hắn ta, chẳng hạn như coi mạng người như cỏ rác, cướp đoạt dân nữ và nhiều tội trạng khác, tất cả đều có bằng chứng xác thực.
Hoàng thượng lúc đầu chỉ nhìn hai hoàng tử đánh nhau, nhưng sau khi nhìn thấy tội ác của Lương Kiện An, y thực sự tức giận. Y biết Lương Kiện An dựa vào thế lực của Lương quý phi, ở Thượng Kinh vô cùng bừa bãi, nhưng y lại không ngờ lại làm ra nhiều tội ác như vậy, đó đồi là những sinh mệnh đang sống sờ sờ!
192
Mùa đông ở Thượng Kinh lạnh đến thấu xương, Lương quý phi mặc thường phục quỳ trên mặt đất đá xanh lạnh lẽo, cái lạnh từ đầu gối xâm nhập vào cơ thể nàng ta, khiến cơ thể nàng ta không ngừng run rẩy. Gương mặt đã không còn hồng hào như trước nữa, mà trở nên tím tái, nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù có như vậy, cũng không làm giảm đi tư dung của nàng ta.
".... Thần thiếp xuất thân hàn vi, thời thơ ấu, phụ thân đọc sách gần như phải dùng hết tiền trong nhà, thần thiếp và đệ dệ mỗi ngày chỉ có thể ăn vài ba rau dại để lót bụng. Lúc đó đệ đệ mặc dù còn nhỏ, nhưng luôn bảo vệ thần thiếp, có lần thần thiếp mắc bệnh, đệ đệ ba ngày không ăn một chút đồ ăn, đưa hết rau dại của hắn cho thần thiếp. Thần thiếp mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng hắn không thôi. Bệ hạ, là thần thiếp quản giáo hắn không tốt, cầu bệ hạ tha cho hắn một mạng..."
Lương quý phi chắp hai tay xuống đất, đầu đập xuống đất quỳ lạy, không lâu sau trên trán tím một mảnh.
Hoàng đế trong ngự thư phòng, cầm bút son phê duyệt sổ con, nghe tiếng khóc cầu xin bên ngoài của Lương quý phi, cau mày lại, đặt bút son xuống nói với Tiêu Khang Thịnh, cho nàng ta vào.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, đích thân duỗi tay đỡ Lương quý phi dậy, thấp giọng nói: "Quý Phi, hoàng đế bảo ngài vào."
Lương quý phi đứng dậy, lau nước mắt nói: "Cảm ơn Tiêu công công."
"Không dám." Tiêu Khang Thịnh vội vàng nói.
Lương quý phi đi theo Tiêu Khang Thịnh vào ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng đế nàng ta lập tức muốn quỳ xuống, nhưng còn chưa kịp quỳ đã được Hoàng đế đỡ lấy, nghe thấy y thở dài nói: "Sao hà cớ gì phải làm vậy."
Lương quý phi vẫn quỳ xuống, sau đó dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn Hoàng đế nói: "Ngài cứ để thần thiếp quỳ đi, thần thiếp không quản giáo được đệ đệ, khiến hắn phạm nhiều tội lỗi như vậy, thần thiếp có tội."
Hoàng đế thấy vậy cũng không bảo nàng ta đứng dậy nữa, đi đến bên cạnh ngồi xuống, khẽ cúi đầu nhìn Lương quý phi rồi nói: "Quý Phi, ngươi có biết trên tay đệ đệ ngoan của ngươi có bao nhiêu mạng người không?"
Lương quý phi quỳ trên mặt đất, đầu dán xuống mặt đất rơi lệ không nói.
Hoàng đế lại nói: "Mười hai mạng, trọn vẹn mười hai mạng người."
Những lời phía sau, giọng điệu của Hoàng đế đã tràn ngập sự phẫn nộ, y tiếp tục nói: "Bởi vì phát sinh tranh chấp mua bán đất đai với người khác, sau đó hắn ta liền lệnh người sát hại. Nhìn trúng một nữ tử, nữ tử đó có vị hôn phu, hắn ta liền sai người gi ết chết vị hôn phu kia, còn có tiểu ăn xin, chỉ vì đưa một bức thư, sống sờ sờ bị đánh chết.. Người như vậy nếu như không giết, giữ lại để khơi dậy lòng dân phẫn nộ sao?"
"Bệ hạ, là thần thiếp quản giáo không nghiêm." Lương quý phi ngã xuống đất khóc lóc nói, cho dù nàng ta có thông minh đến đâu, cũng không thể chối cãi với những tội ác mà Lương Kiện An đã gây ra.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng ta, thấy nàng ta y sam đơn bạc, đầu tóc lộn xộn, mặt cũng bị lạnh đến tím tái, tâm vẫn mềm xuống, dù sao cũng là nữ nhân được sủng ái nhiều năm. Y nói: "Quý Phi, ngươi là một người thông minh, nên biết đánh đổi. Đệ đệ ngươi quan trọng, hay là Nhị hoàng tử của chúng ta quan trọng?"
Lương quý phi nghe y nói như vậy, biết tính mạng của Lương Kiện An thật sự không thể cứu được nữa. Nhớ lại quá khứ khi còn nhỏ của hai người bọn họ, nàng ta khóc không thành tiếng, cuối cùng quỳ gối dưới chân hoàng đế, nắm lấy góc áo choàng của y mà khóc: "Thần thiếp biết hắn ta nghiệp chướng nặng nề, nhưng khẩn cầu bệ hạ tha cho hài tử và người nhà của hắn ta."
"Tội ác của hắn ta có tịch gia diệt tộc cũng không ngoa, nhưng nể tình ngươi và Cảnh Minh, chỉ xử tội một mình hắn ta. Nhưng thê nữ của hắn ta, đều không thể ở lại Thượng Kinh." Hoàng đế nói.
Tên của Nhị hoàng tử là Lý Cảnh Minh.
Lương quý phi lại lần nữa tạ chủ long ân, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
"Ngươi trở về đi, sau này khuyên bảo Cảnh Minh nhiều hơn." Hoàng đế lại nói.
Lương quý phi đứng dậy, được tiểu thái giám đỡ ra khỏi ngự thư phòng, ma ma và cung nữ thiếp thân ở bên ngoài lập tức bước lên phía trước, khoác áo choàng lên người nàng ta, lại nhét lò sưởi vào tay nàng. Hơi ấm từ từ trở lại cơ thể nàng ta, nhưng nước mắt nàng ta lại rơi đầy mặt.
Về đến tẩm cung, vừa ngồi xuống, Nhị hoàng tử đã đến. Lương phi nhìn thấy hắn ta liền nói: "Hoàng thượng không lượng thứ cho cữu cữu ngươi, phải xử tử."
Nhị hoàng tử vẻ mặt mang theo ưu buồn, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Vị cữu cữu luôn gây rắc rối kia của hắn ta đã chết, hắn ta ít vướng vào rắc rối. Đương nhiên, loại suy nghĩ này, hắn ta không dám để Lương quý phi biết.
"Mấy mày nay ta luôn nghĩ, thật ra nguồn gốc của mọi phiền toái này đều do Mạnh Thị kia mà ra, nếu nàng ta không xúi giục cữu cữu ngươi đối đầu với phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu không phải vì tính khí kiêu ngạo của cô ta, cữu cữu ngươi cũng không rơi vào bước đường phải chịu chết này."
Lương quý phi càng nói càng hận, cuối cùng nói: "Ngươi đến đại lao nói với cữu cữu ngươi, bảo hắn viết hưu thư cho Mạnh Thị, cứ nói..."
"Nương nương!" Ma ma thiếp thân bên người nàng ta thấp giọng gọi một tiếng, bộ dạng như có chuyện muốn nói.
"Ngươi nói đi." Lương quý phi bị ngắt lời thì vô cùng tức giận, trong giọng nói mang theo sát ý.
Ma ma kia vội vàng quỳ xuống nói: "Nương nương, nô tỳ muốn nói không thể hưu Mạnh Thị."
"Tại sao? Nàng hại chết đệ đệ ta, vì sao không thể hưu nàng ta?"Lương quý cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí.
Ma ma kia đã sợ hãi đến phát run, nhưng bà ta vẫn nói: "Mạnh thị đó đáng chết, nhưng ngài nghĩ đến Đại tiểu thư và Lục tiểu thư đi! Phụ thân của bọn họ đã như vậy, nếu như mẫu thân bị hưu, sau này bọn họ làm sao gả cho người ta, làm sao có thể sống tiếp được!"
Nước mắt Lương quý phi lại bắt đầu ào ạt rơi, nàng ta cũng rất đau lòng hai điệt nữ đích xuất này. Khóc một hồi, nàng ta nghiến răng nói: "Vậy thì để nàng ta đi chết đi."
Lần này ma ma kia không nói thêm gì nữa, khiến một nữ nhân trong nội trạch chết là chuyện quá dễ dàng.