193
"An bài cho tốt ngoại tổ mẫu và những hài tử của cữu cữu ngươi, cho dù rời khỏi Thượng Kinh, cũng không thể để bọn họ sống trong gian khổ." Lương quý phi an bài cho nhị hoàng tử nói.
Nhị hoàng tử gật đầu đồng ý, Lương quý phi phất tay bảo hắn ta ra ngoài, nàng ta đứng dậy đi vào phòng trong, nằm trên giường lại bắt đầu rơi lệ.
...
Lương nhị phu nhân rất nhanh biết được tin, Lương Kiện An bị xử tử, người Lương gia đều phải rời Thượng Kinh về lão gia ở huyện Xuân Vinh. Phản ứng đầu tiên của nàng ta là không thể theo bọn họ quay về đó, nàng ta từ nhỏ đã sống ở Thượng Kinh, làm sao có thể đi tới nơi xa xôi cùng cốc đó?
Nàng ta lập tức quay trở lại Mạnh Phủ, thương lượng với phụ mẫu huynh đệ, nàng ta muốn hoà ly, muốn hoà ly với Lương Kiện An, nàng ta sẽ không đến huyện Xuân Vinh đáng ghét kia.
Nhưng đại tẩu của nàng ta lại nói: "Không phải chúng tôi không chứa chấp được ngươi, ngươi hoà ly xong về nhà tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng ngươi phải nghĩ cho hai nữ nhi của ngươi, phụ thân của bọn chúng bị xử tử, nếu như mẫu thân muốn hoà ly, bọn chúng sau này làm sao gả cho người khác, làm sao có thể sống được chứ?"
Mạnh nhị tẩu cũng nói: "Chúng ta đều là người làm phụ mẫu, không thể không sống vì hài tử. Lại nói Lương Kiện An mặc dù bị xử tử, nhưng Lương quý phi và Nhị hoàng tử không chịu chút trừng phạt nào, có bọn họ ở đó, cuộc sống ở Lương gia tất nhiên không thể tệ được, chỉ là không sống ở Thượng Kinh mà thôi, nhưng hài tử ở đâu, ở đó chính là nhà của chúng ta, không phải sao?"
Mạnh đại phu nhân: "Nhị cẩu ngươi nói đúng, hai hài tử rất nhanh liền đến tuổi nói chuyện hôn sự rồi, không có mẫu thân ở bên người trông nom, làm sao có thể làm người ta an tâm được?"
Mạnh nhị phu nhân: "Đúng là như vậy."
.........
Lương nhị phu nhân không phải kẻ ngốc, nàng ta tự nhiên biết hai tẩu tử này nói lời hay ý đẹp, nhưng mục đích thật sự chính là, không muốn để nàng ta hoà ly về nhà. Gia tộc có nữ nhi hoà ly, sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của toàn bộ nữ hài tử trong gia tộc.
Nhưng mà, bọn họ chỉ nghĩ về nữ nhi của chính mình, tại sao lại không suy nghĩ cho nàng ta? Huyện Xuân Vinh một là nơi hẻo lánh đến như vậy, bảo nàng ta phải sống làm sao.
Hơn nữa, nàng ta không có nhi tử, quan hệ với mẹ chồng cũng không tốt, đến nơi đó một thân một mình, không có gia tộc để dựa vào, nói không chừng không qua bao lâu, nàng ta liền bị người sát hại.
Cho nên, nàng ta phải hoà ly với Lương Kiện An, nhất định phải ở lại Thượng Kinh. Nàng ta cũng đau lòng nữ nhi, nhưng đến Dung huyện đó, bọn họ không có tổ mẫu bảo hộ, có nàng ta hay không cũng như nhau.
"Ta nhất định phải hoà ly, hoà ly xong ta cũng không về nhà ở." Lương nhị phu nhân lúc trước đã nghĩ xong đường lui cho chính mình, nàng ta nói: "Sau khi hoà ly, ta sẽ mang theo của hồi môn sống một mình."
Nàng ta có của hồi môn, còn có không ít, nếu như kinh doanh tốt có thể khiến nàng ta sống phú quý hết phần đời còn lại.
Nhưng mà, Mạnh đại phu nhân và Mạnh nhị phu nhân nghe nàng ta nói xong liền thay đổi sắc mặt. Cả hai người đồng thời quay lại nhìn trượng phu của mình, ý bảo bọn hắn nói chuyện. Mạnh gia cột chặt với Lương Kiện An và Nhị hoàng tử, bây giờ Lương Kiện An sắp bị xử tử, uy tín của nhà bọn họ ở Thượng Kinh cũng giảm đi rất nhiều, nếu Lương nhị phu nhân lại hoà ky, sẽ càng ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi bọn họ.
Sắc mặt Mạnh đại ca và Mạnh nhị ca đều mang theo khó sử, dù sao cũng là thân muội muội, phải đi đến nơi thâm sơn cùng cốc để sống, bọn họ cũng không nỡ. Nhưng nếu nàng ta hoà ly, quả thật cũng ảnh hưởng rất lớn đến trong nhà.
Hai người bối rối một hồi, Mạnh đại ca lên tiếng trước: "Tú Trân, ta thấy chuyện hoà ly này, ngươi vẫn nhân cân nhắc lại một chút, trước không nói đến ảnh hưởng của chuyện này tới hai ngoại sinh nữ của ngươi, cũng không nói đến nữ quyến của nhà thông gia ngươi muốn hoà ly, chỉ nói đến chính ngươi, ngươi ra ngoài sống liệu có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu không?"
Tên của Lương nhị phu nhân là Mạnh Tú Trân.
"Ta thấy Mạnh đại ca nói đúng." Mạnh nhị ca cũng nói: "Ngươi từ nhỏ đã hiếu thắng, đến lúc nghe được những lời đàm tiếu của người ngoài, ngươi chắc chắn chịu không nổi."
Lương nhị phu nhân, cũng là Mạnh Tú Trân bắt đầu rưng rưng nước mắt, nàng ta không nghĩ tới hai vị ca ca của mình, cũng ích kỷ tư lợi như vậy, chỉ nghĩ cho bọn họ, không nghĩ đến chút khó khăn của nàng ta.
Lau nước mắt, nàng ta nhìn Mạnh lão gia tử Mạnh Hán Sinh nói: "Tổ phụ, tôn nữ không giữ hiếu, ta nhất định phải hoà ly, ta không quan tâm đ ến những lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác. Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, ta không có nhi tử, Lương Kiện An chết rồi, ta liền nghe chính mình."
Nói xong, nàng ta đứng dậy kiên quyết rời đi, Mạnh mẫu thấy vậy, vội vàng đi theo, túm lấy nàng ta nói: "Ngươi định làm gì? Đây là muốn đoạn tuyệt với gia đình sao? Đợi đến khi ngươi hoà ly rồi, không có phụ mẫu huynh đệ nâng đỡ, ngươi làm sao sống ở Thượng Kinh này được?"
Mạnh mẫu khóc không thành tiếng, Mạnh Tú Trân cũng nước mắt rơi đầy mặt, nàng ta nói: "Nương, nếu như ta theo Lương gia đến huyện Xuân Vinh đáng ghét đó, cũng không không nổi. Quý phi cho rằng khúc mắc giữa Lương gia và phủ Vĩnh Ninh hầu, đều là bởi vì ta mà thành, thậm chí rất có khả năng, nàng ta cảm thấy cái chết của Lương Kiện An cũng do ta tạo thành. Ngươi nghĩ xem, nếu như ta đi cùng với người của Lương gia, còn có thể sống được sao?"
"Cái này.... Cái này... Làm sao lại như vậy?" Mạnh mẫu không ngờ tới, mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Bà ấy vốn tưởng rằng nữ nhi theo Lương gia rời khỏi Thượng Kinh, Lương gia có quý phi và Nhị hoàng tử hỗ trợ, ở địa phương nhỏ đó sẽ không bị người bắt nạt, cuộc sống cũng sung túc. Nữ nhi chỉ cần nuôi dạy hai hài tử thật tốt, cho dù không có nhi tử cuộc sống cũng sẽ không quá tồi tệ.
Nhưng nào ngờ đến quý phí lại trút hết oán hận lên người nữ nhi bà ấy.
194
"Nương," Mạnh Tú Trân khóc: "Hoà ly xong ta ở Thượng Kinh có thể cuộc sống sẽ khó khăn một chút, nhưng ít nhất còn có mạng để sống, nhưng nếu như đi theo người Lương gia, ta đến mạng cũng không còn. Nương, người nói nữ nhi phải lựa chọn như thế nào?"
Mạnh mẫu không có chủ ý gì, vừa khóc vừa nhìn Mạnh phụ và Mạnh lão gia tử, hai người họ cau mày trầm mặc, bọn họ lúc này không có chủ ý gì, hay là rời khỏi thuyền của Nhị hoàng tử. Cuối cùng, vẫn là Mạnh lão gia tử lên tiếng: "Ngươi trở về trước đi, chuyện hoà ly lại bàn sau."
Đây coi như đã nhả ra, Mạnh Tú Trân vừa khóc vừa dập đầu về phía Mạnh lão gia tử, xoay người rời đi. Mà khuôn mặt của Mạnh đại phu nhân và Mạnh nhị phu nhân đều tỏ ra lo lắng.
Mạnh Hán Sinh thấy vậy, lạnh mặt nói: "Khi Tú Trân gả vào Lương gia, các ngươi cũng chiếm không ít chỗ tốt, bây giờ nàng ta rơi vào cảnh khó khăn, các ngươi muốn bỏ rơi nó không quan tâm, đây là đạo lý ai dạy cho các ngươi?"
Bị nói như vậy, Mạnh đại phu nhân và Mạnh nhị phu nhân đều đỏ mặt, hai người vội vàng nhận lỗi, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình bọn họ biết.
.......
Mạnh Tú Trân trở lại Lương gia, vào phòng trong, nàng ta đuổi tất cả nha hoàn và bà tử đi, một mình ngồi trên tháp phát ngốc.
Một người khi gặp phải chuyện trọng đại, có người hoảng loạn, có người trấn đính, còn có người sẽ trưởng thành. Mạnh Tú Trần thuộc loại người gặp chuyện sẽ trưởng thành. Tính cách của nàng ta vốn dĩ bốc đồng dễ giận, hơn nữa không giữ được chuyện trong lòng. Nhưng hiện tại nàng ta mới hiểu rõ, nàng ta phải bình tĩnh lại, nếu không thật sự sẽ không còn mạng.
Những lời nàng ta vừa nói với Mạnh gia, chuyện Lương quý phi quy hết tội Lương Kiện An bị xử tử lên người nàng ta, cũng không phải do nàng ta suy nghĩ cặn kẽ, mà là một loại nguy cơ đột ngột, là kết quả mà nàng ta đột nhiên ngộ ra.
Nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy lời mình nói đúng, lúc trước Lương quý phi gọi nàng ta vào cung, không phải đã nói sao, nếu không phải nàng ta, Lương gia bọn họ cũng sẽ không kết thù oán sâu như vậy với phủ Vĩnh Ninh hầu.
Bây giờ nàng ta không muốn suy nghĩ, mối thù giữa Lưỡng gia và phủ Vĩnh Ninh hầu, rốt cuộc có phải do chính mình tạo thành hay không, chuyện nàng ta cần nghĩ bây giờ là, làm thế nào để bảo mệnh, hoà ly xong làm sao làm sao mới có thể sống ở Thượng Kinh như lúc trước.
Đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, một lúc sau nàng ta lẩm bẩm trong miệng: "Không thể để mọi người trong Lương gia biết ta chuyện ta muốn hoà ly, bao gồm cả hai nữ nhi."
Hít một hơi thật sâu, nàng ta tiếp tục bước đi, rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đến nhà lao tìm Lương Kiện An, hắn ta có lẽ sẽ niệm tình cảm phu thê nhiều năm, để hắn ta ký vào thư hoà ly. Chỉ cần Lương Kiện An ký tên vào thư hoà ly, quý phi muốn cản trở cũng không có tác dụng gì. Đúng, liền làm như vậy, liền làm như vậy."
Quyết định chủ ý xong, nàng ta thu thập chính mình một chút rồi đến viện của Lương mẫu, chuyện đến nhà lao tìm Lương Kiện An phải để cho người mẹ chồng này biết.
Đây là lần đầu tiên nàng ta tự mình mưu hoa kế hoạch bí mật như vậy, bình thường nàng ta muốn làm gì, đều gióng trống khua chiêng khua chiêng cho mọi người biết, bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đấy quá ngu ngốc.
Đến trước cửa viện Lương mẫu, nàng ta chuẩn bị tốt cảm xúc, sau khi vào viện liền khóc lóc nói với Lương mẫu: "Bình thường ta và Kiện An thường làm ầm làm ĩ, nhưng dù sao cũng là phu thê nhiều năm, ta làm sao không lo lắng cho hắn ta, muốn đến nhà lao thăm hắn ta."
Lương mẫu đang nằm trên giường, cả người giống như đã chết, nhi tử duy nhất sắp bị xử tử, bà ta không còn hy vọng sống, nghe được lời nói của Mạnh Tú Trần, bà ta thản nhiên xua xua tay, mọi thứ tuỳ theo ý nàng ta.
Mạnh Tú Trân thấy bộ dáng Lương mẫu thương tâm như muốn chết, trong lòng cũng không dễ chịu đến đâu, nhưng nàng ta cũng không thể để tâm quá nhiều, nàng ta bây giờ đâu đâu cũng khó khăn, không còn tâm ý quan tâm đ ến người khác.
Ra khỏi viện Lương lão phu nhân, nàng ta đi về phía phòng bếp. Nếu muốn đến nhà lao thăm Lương Kiện An, cũng không thể đi tay không, dù sao còn phải nói ngọt để hắn ta ký thư hoà ly. Nàng ta dự định nấu một vài món ăn mà Lương Kiện An thích, mang đến cho hắn ta.
Nhưng trên đường đi gặp phải hai nữ nhi, bọn họ muốn đến thăm Lương lão phu nhân. Đôi mắt của hai nữ nhi đều đẫm lễ, rõ ràng đã khóc rồi. Nghĩ đến chuyện sau khi hoà ly, phải tách khỏi hai nữ nhi, trái tim Mạnh Tú Trân đau đớn râm rỉ, đôi mắt bất giác đẫm lệ.
"Nương, cha thật sự sẽ bị xử tử sao?" Đại nữ nhi khóc hỏi, tiểu nữ nhi cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng ta.
Nước mắt Mạnh Tú Trân tuôn rơi, không phải vì Lương Kiện An, mà vì nàng ta sắp phải tách xa hai nữ nhi. Đưa tay sờ sờ đầu bọn họ, nàng ta nói: "Các ngươi đừng sợ, quý phi cô cô và Nhị hoàng tử biểu ca của các ngươi, sau này sẽ bảo vệ các ngươi."
Nàng ta tránh trả lời liệu Lương Kiện An có bị xử tử hay không, đã nói rõ đáp án, hai nữ nữ bắt đầu bật khóc hu hu. Mạnh Tú Trân hít sâu một hơi, lau nước mắt cho bọn họ rồi nói: "Đi gặp tổ mẫu của các ngươi đi, nương ra phủ có chút chuyện."
Hai nữ nhi ngoan ngoãn đồng ý, sau đó cùng nhau đi đến viện của Lương lão bà tử, Mạnh Tú Trân kiên quyết xoay người tiếp tục đi về phía phòng bếp. Người đều ích kỷ, mặc dù nàng ta đau lòng hai nữ nhi, nhưng cũng không thể vì bọn họ, mà bỏ đi tương lai của nàng ta.
Khi đến phòng bếp, nàng ta bảo đầu bếp nấu vài món mà Lương Kiện An thích ăn, rồi mang đến đại lao của hình bộ. Mặc dù Lương Kiện An phạm tử tội, nhưng có Lương quý phi và Nhị hoàng tử ở, người nhà vẫn có thể vào thăm, nàng ta không chút trở ngại mà gặp được người.