Cho tới bây giờ, khi nghĩ lại lúc ấy cậu ta vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Cậu ta đã nhanh chóng tìm đến người đại diện và huỷ hợp đồng.
Nhưng bản hợp đồng kia kí xuống thì dễ nhưng muốn giải trừ thì lại rất khó khăn.
1 triệu.
Rõ ràng tiền ký hợp đồng còn chưa đến 200.000 tệ, mà phí huỷ hợp đồng lại nhiều như vậy.
Bây giờ Tô Triệu sợ bị lừa lần nữa nên mấy năm nay vẫn luôn mở quán ven đường kiếm tiền trả nợ, cũng vì chính khoản giải trừ đó mà cậu ta cũng hết tiền.
Cho tới bây giờ, vẫn còn 200.000 tệ chưa trả.
Nhưng mấy hôm trước cậu ta có xem được trên tin tức, chuyện tình của cô giám đốc Trần Chi với người tình bị đưa ra ngoài ánh sáng trên chương trình phát sóng trực tiếp bị mọi người chế nhạo, hiện tại ngay cả bản thân mình còn khó để lo được ấy chứ.
Khi nhìn thấy chuyện này cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bằng cách này cậu ta có thể rời đi sau khi trả hết 200.000 tệ còn lại rồi.
Mang trong mình gánh nặng nợ nần nên Tô Triệu vẫn luôn lo lắng sợ hãi, nên khi Trần Khai mời cậu ta thì cậu ta có chút sợ hãi mà lùi bước.
Hôm nay khi liên hệ với Trần Khai một phần vì cũng muốn xem qua ý tứ của bên đó.
Nếu công ty thật sự thực coi trọng cậu ta, lại còn là một công ty chính quy bài bản, thì cậu ta sẽ mặt dày nói ra chuyện mình còn món nợ 200.000 tệ.
Nhưng sau khi nghe điện thoại và Trần Khai ở đầu dây bên kia nói đây là một công ty mới thành lập, thì trái tim Tô Triệu lại trùng xuống.
Một cái công ty mới thành lập như vậy thực sự đáng tin cậy sao?
Có phải cũng sẽ giống như công ty vừa rồi giăng bẫy trong hợp đồng không.
Mọi chuyện đều chưa đi đến đâu cả, rõ ràng cậu ta đã gần trả hết nợ, có thể chuẩn bi bắt đầu đi hát trở lại rồi, cậu ta thật sự không muốn rời vào hoàn cảnh đó một lần nữa.
“Hồ Trân Trân……”
Tô Triệu cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.
“Trân Trân lại được lên tin tức nữa à?”
Dì bên cạnh nghe cậu ta nói lời này, theo thói quen nghiêng người qua hóng chuyện.
“Không có, cháu chỉ muốn tìm hiểu về cô ấy một chút.”
Tô Triệu có chút xấu hổ nói tiếp.
Ở ven đường bày quán buôn bán mấy năm nay, đã làm thay đổi tính cách của cậu ta rất nhiều, Tô Triệu không còn trầm tính giống như lúc trước nữa.
“Muốn tìm hiểu cô ấy không phải là rất dễ dàng hay sao? Chỉ cần lên mạng tìm kiếm một chút đã có rồi, gần đây Trân Trân còn được lên tin tức nữa đấy.”
“Dì ơi, dì có quen biết cô ấy sao?”
Tô Triệu có chút tò mò bởi vì cách gọi tên người ta của dì ấy nghe rất thân thiết, chẳng lẽ là bà còn họ hàng gì của Hồ Trân Trân sao?
“Cô ấy là chủ nhà của dì, nhưng cô ấy không biết dì đâu, chỉ có dì biết cô ấy mà thôi.”
“Cháu cứ lên mạng tìm kiếm thì sẽ biết Trân Trân là một người rất tốt, khắp nơi đều có người khen cô ấy cả.”
Khi dì ấy xuất hiện cũng rất nhiệt tình khi rời đi cũng rất vui vẻ.
Chỉ để lại cho Tô Triệu một câu này rồi nhanh chóng rời đi
Điều này càng khiến cậu ta tò mò hơn nên đã lên mạng tìm hiểu đôi chút.
Trước hết tin tức hiện lên đầu tiên chính là tin tức liên quan đến lăng mộ của Lý Thừa Hy, khi nhấn vào thì thấy vô số bài đăng ca ngợi Hồ Trân Trân của chính phủ.
Trong lòng Tô Triệu càng khẩn trương hơn nên nhanh chóng bấm tiếp những từ khóa liên quan khác.
Ở trong mắt cậu ta những tin tức dễ thấy nhất đều liên quan đến Trần Chi.
Lúc trước Trần Chi cùng nam minh tinh kia đã lên hotsearch, Tô Triệu chỉ cảm thấy rất may mắn và vui vẻ chứ không để ý quá nhiều về chuyện đó.
Bây giờ mới thấy chuyện Trần Chi bị bại lộ cũng nhờ ơn của vị Hồ tổng này.
Tô Triệu lập tức cảm thấy tin tưởng hơn đôi chút.
Ít nhất xét từ phương diện Internet mà nói, danh tiếng của vi Hồ tổng này đáng tin cậy hơn nhiều so với vị Trần tổng trước đây.
Cô cũng là chủ của công ty sản xuất bộ phim ‘Đồ Long’ đang nổi tiếng gần đây, cũng có rất nhiều diễn viên nổi tiếng dưới công ty nữa.
Tô Triệu cố ý đi tìm kiếm Weibo của những người này, đôi khi chỉ cần nhìn vào Weibo của diễn viên cũng có thể biết được chủ công ty của họ là người như thế nào.
Sau khi tìm hiểu kỹ thì cậu ta càng cảm thấy yên tâm hơn.
Toàn bộ Weibo của diễn viên đều do chính họ nắm giữ, điều này rất khác với nội dung và tiêu chuẩn của những công ty khác.
Hơn nữa những diễn viên này đều có nhân phẩm không tồi chút nào nên chẳng có một chút thông tin xấu nào về họ cả.
Tô Triệu lấy hết can đảm gọi lại vào số của Trần Khai.
Tiếng gió lùa vào trong lối đi rất lớn, cậu ta không ngừng sắp xếp lại những điều mình định nói trong đầu, nhưng khi nghe được giọng nói của phụ nữ ở đầu dây bên kia thì cậu ta có chút ngỡ ngàng.
“Xin chào, ai vậy?”
“Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải là số của Trần Khai không?”
Trong lúc nhất thời Tô Triệu còn tưởng mình nhấm nhầm số, nên nhìn màn hình xác nhận thêm một lần nữa.
“Đúng vậy chắc cậu là Tô Triệu đúng không, tôi là bà chủ của Trần Khai, tôi đã nghe qua bài hát ‘Tuyết’ của cậu rồi, quả thật rất hay.”
Tô Triệu vừa mới nói được một chút đã bị cô khen như vậy nên không biết nói gì, chỉ có thể nói: “Cảm ơn ngài đã khích lệ.”
Vẫn là Hồ Trân Trân chủ động nói với cậu ta: “Hôm nay cậu chủ động gọi điện tới là muốn bàn chuyện hợp đồng sao? Hiện tại Trần Khai đang đi chọn đồ giúp tôi rồi nên cậu có thể nói với tôi cũng được.”
Hầu hết những kẻ có tiền trước đây Tô Triệu từng tiếp xúc qua đều rất khó tính.
Cậu ta không ngờ Hồ Trân Trân lại dễ nói chuyện như vậy nên cậu ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp.