Chương 5: [HẾT]
Tổng giám đốc đúng là có năng lực hành động cực cao, không thế thì sao làm được tổng giám đốc?
Ngay ngày hôm sau, anh ta điều động tận mười chiếc trực thăng, mang theo 99.999 đóa hoa hồng đi cầu hôn.
Nhưng mà… Chử Thanh Lộ không mở cửa.
Tôi nhìn cảnh tượng ấy mà đầu óc quay cuồng, cho đến khi Chử Thanh Lộ chậm rãi lên tiếng:
“Lệ Tri Duyện, anh nói đúng. Em đang học cách sống là chính mình. Vậy nên… chúng ta dừng lại ở đây nhé. Đừng đến tìm em nữa, em muốn bắt đầu cuộc sống mới rồi.”
“Thanh Lộ, anh đã từng hàng ngàn lần tưởng tượng về cuộc sống tương lai của chúng ta. Xin hãy tha thứ cho anh. Bây giờ anh rất rõ ràng với trái tim mình – người anh yêu là em! Anh ra lệnh cho em… quay về nhà, được không?”
Trời ơi, tôi thật sự hết chịu nổi rồi! Ly hôn rồi còn định ra lệnh người ta quay về? Anh tưởng anh là tổng tài thì có thể biến thành… tổng tư lệnh à?
Tôi mà ở đây lâu thêm chút nữa chắc cũng nhiễm phong cách tổng tài mà biến thành nữ quản gia bá đạo mất.
【Tổng giám đốc à, trong muôn vàn món salad trên đời, cuối cùng anh lại ăn phải món tôi làm.】
【Tổng giám đốc à, anh xuất sắc vậy, không phục trời, không phục đất, chỉ phục mỗi anh thật có bản lĩnh.】
…
Một ý nghĩ lóe lên – tôi quyết định từ chức!
Về đến nhà, Lệ Tri Duyện vẫn như mọi ngày, bước thẳng vào thư phòng.
Trong phòng ánh sáng mờ dịu, càng khiến bóng dáng anh ta thêm cô đơn và phức tạp.
“Quản gia, vào đây một chút.”
Tôi nhìn xuống bàn làm việc, thấy cây bút trong tay anh ta vô thức vẽ loằng ngoằng lên giấy.
“Tại sao Thanh Lộ không còn yêu tôi nữa?”
Tôi khoanh tay, thẳng thắn:
“Ồ, cuối cùng anh cũng nhận ra là cô ấy từng yêu anh à? Nhưng anh đã hết lần này đến lần khác lãng phí tình cảm của cô ấy, không giải quyết nổi mấy mối quan hệ rối bời quanh mình, không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn. Những viên đá quý hay nữ trang đối với người khác có thể rất có giá trị, nhưng trong mắt cô ấy chẳng là gì cả. Điều cô ấy muốn chỉ là trái tim chân thành của anh thôi."
“Cho dù anh là tổng tài hay là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần chân thành, cô ấy cũng sẽ yêu. Nhưng bây giờ cô ấy tỉnh ra rồi, còn anh thì hối hận. Đáng đời anh lắm!”
Tôi chưa kịp hết hơi thì bồi thêm:
“Với lại… tôi xin nghỉ việc!”
Lệ Tri Duyện cau mày:
“Một quản gia như cô, nghỉ việc xong biết làm gì?”
Tôi bốc hỏa:
“Làm được nhiều việc lắm! Tôi đâu sinh ra là để hầu hạ người khác. Cái này không cần anh bận tâm!”
“Với cả, anh sai rồi. Cô ấy đã sớm rời bỏ anh rồi.”
Sau khi nghỉ việc, tôi chủ động liên hệ với Chử Thanh Lộ và trình bày ý tưởng:
“Thanh Lộ, tôi nghỉ việc rồi, thật sự không chịu nổi Lệ Tri Duyện nữa! Hay là tụi mình mở một tiệm bán xiên bột chiên đi, làm món xiên bột ngon nhất trần đời luôn!”
Chử Thanh Lộ hơi chần chừ:
“Nhưng tôi không có nhiều vốn…”
Tôi rút ngay thẻ ngân hàng:
“Đây là tiền lương của tôi, coi như góp vốn. Không có cô thì tôi đã chẳng kiếm được từng này tiền.”
Không ngờ rằng, vài năm sau, cửa hàng càng lúc càng phát triển.
Chúng tôi mở ra đến hàng trăm chi nhánh khắp nơi, trở thành chuỗi thương hiệu đình đám trong thời đại đó.
Về phần Lệ Tri Duyện, tôi nghe nói anh ta vẫn độc thân đến tận bây giờ, còn Tô Duyệt thì lại quay về nước ngoài.
Ngày chúng tôi chuẩn bị tổ chức lễ cắt băng khai trương cho chi nhánh thứ 500, bất chợt có ánh sáng chói lòa lướt qua, làm tôi chói mắt không thể mở ra.
【Chúc mừng, Lâm Thanh Thanh đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn – quay lại hiện thực.】
Ngay sau đó, tôi ngất lịm.
Không biết đã qua bao lâu, khi tỉnh lại, tay phải bị tôi gối lên đến tê rần. Cơn đau làm tôi nghi ngờ: mình vừa trải qua một giấc mơ, nhưng tôi tin chắc rằng đó không chỉ là mơ.
Tôi lục tung căn phòng, nhưng không tìm thấy cuốn tiểu thuyết 《Phu nhân dịu dàng của Tổng tài mặt lạnh》 đâu cả.
Cho đến khi tôi tra cứu tên chuỗi cửa hàng xiên bột trên mạng, tôi thấy hình ảnh Chử Thanh Lộ.
Hóa ra… tất cả đều là thật.
(Hết.)