Xuyên Sách Trở Thành Nữ Quản Gia Trong Truyện Mary Sue

Chương 4

Chương 4
Tiếng chuông cửa vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Tôi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ngoài liền muốn thốt lên: đúng là oan gia ngõ hẹp – Tô Duyệt!
Thôi rồi, đã ngại giờ còn ngại hơn, ngón chân tôi sắp bấu móng nhà xây biệt thự riêng luôn rồi đấy.
Vừa nãy tôi còn âm thầm cầu mong có “thiên thần” nào đến cứu vớt tình hình, ai ngờ đâu lại là một con cá lọt lưới.
“Ồ, quản gia à? Tôi cứ tưởng Tri Duyện ca sẽ đích thân ra mở cửa chứ.” Cô ta vừa nói, vừa thản nhiên cởi giày bước vào phòng khách như chỗ không người.
“Nhìn tình hình này, chắc là tôi đến… không đúng lúc?”
Tô Duyệt liếc nhìn Chử Thanh Lộ đang ngồi khóc trên sofa:
“Chử tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi nói rồi mà, Tri Duyện ca là người rất tử tế, luôn nghĩ cho người khác, chưa bao giờ khiến tôi buồn đâu. Còn cô ấy à? Sao lại cứ nóng nảy như thế? Ôi trời, có vẻ không đúng, chắc là vì Tri Duyện ca chưa từng nghĩ cho cảm xúc của cô thì đúng hơn nhỉ!”
“Cô… cô… đồ tiện nhân!” – Mấy lời đó như đâm thẳng vào tim Chử Thanh Lộ, cô tức đến mức xông tới định tát cô ta.
Chưa kịp chạm tới, Tô Duyệt đã… tự tát mình một cái trời giáng.
Tôi và Chử Thanh Lộ đều ngớ người.
“Chử tiểu thư, sao cô lại đánh người? Tôi có làm gì có lỗi với cô đâu? Huhu, đau lắm đấy!”
Nghe thấy tiếng khóc, Lệ Tri Duyện từ trong phòng lao ra, chưa hỏi rõ ngọn ngành đã quát thẳng vào mặt Chử Thanh Lộ:
“Sao em lại đánh Tô Duyệt? Anh biết em có nhiều bất mãn, thì cứ trút lên anh, sao lại lôi cô ấy vào?”
Chử Thanh Lộ nghẹn lời:
“Không phải em! Không phải em đánh, cô ta tự vả đấy!”
“Em bị điên à? Làm gì có ai tự đánh mình chứ?”
“Huhu… Tri Duyện ca… đánh người cũng đừng đánh vào mặt chứ… vậy mà cô ta lại tát thẳng mặt em…”
Tôi không chịu nổi nữa, chen vào:
“Tổng giám đốc… anh có thể xem lại camera giám sát mà?”
“Xem gì mà xem? Cần gì nữa? Tôi tin Tô Duyệt. Chử Thanh Lộ, đúng là cô điên thật rồi!”
Tôi thật muốn vỗ tay cho anh ta một tràng: tuyệt vời! Chưa từng thấy ai mù mịt như anh. Tôi nguyện dùng năm năm độc thân của người tôi ghét nhất để đổi lấy việc anh tỉnh táo lại!
Không nhịn nổi, tôi tuôn luôn một tràng, kỹ năng chửi người max level:
“Đủ rồi đấy, Lệ Tri Duyện! Anh cũng đừng giả ngu nữa. Tôi chưa nói anh thôi, anh cũng ngu không kém. Cô ta diễn xuất lộ liễu như vậy mà anh không nhận ra? Tôi hỏi thật, anh giả ngu hay thật sự đầu đất đấy? Tác giả viết IQ anh là 500 cơ mà, tôi thấy thực tế là 50 thì đúng hơn. Anh có hiểu thế nào là chế độ hôn nhân một vợ một chồng không? Tưởng mình là vua chúa chắc, trong nhà một người, ngoài đường một người? Còn cô kia, cô gái à, nghĩ làm tiểu tam là vinh quang lắm sao? Dám đứng trước mặt vợ hợp pháp của người ta mà vênh mặt lên? Cô không thấy nhục à? Thấy mình có thái độ à? Tôi khuyên cô nên đi khám não sớm đi, nếu cần chi phí, phu nhân tôi tài trợ hết. Chúng tôi quan tâm đến sức khỏe tinh thần của mọi người mà.”
Nói xong, tôi đứng hình – thôi xong rồi, tôi chỉ là nhân viên thôi mà! Sao lại buột miệng hết mấy lời trong lòng ra thế này?! Tôi cũng điên rồi chắc…
Ba người họ đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“Ờm…”
Trong 30 giây đó, đầu tôi quay như chong chóng – nên chết luôn hay giả vờ ngất xỉu? Hay ước gì đất nứt ra một cái hố nuốt tôi vào?
Tô Duyệt giận dữ hét lên:
“Cô bị sa thải!”
“Không, cô ấy ở lại, còn cô thì cút ra ngoài!” Chử Thanh Lộ chỉ thẳng vào Tô Duyệt, dứt khoát mở ulti, quẳng luôn cô ta ra cửa.
Tôi và Lệ Tri Duyện nhìn nhau, cười méo xệch.
Chử Thanh Lộ lau nước mắt:
“Tôi đồng ý ly hôn. Mai đi làm thủ tục.”
Lệ Tri Duyện không giữ lại, chỉ lặng im ngồi trên ghế salon. Cảnh tượng kết thúc, nhưng tôi đoán… chắc mình cũng mất việc rồi.
Chử Thanh Lộ như hóa điên, bắt đầu lục lọi mọi ngóc ngách để tìm bằng chứng Lệ Tri Duyện từng yêu mình.
Không thấy.
Cô ôm mặt, khóc nức nở:
“Lệ Tri Duyện thật sự chưa bao giờ yêu tôi…”
...
Lệ Tri Duyện cuối cùng cũng được toại nguyện – ly hôn thành công. Chử Thanh Lộ chẳng mang theo gì, rời khỏi nhà một mình.
Tình tiết đã thay đổi so với truyện gốc. Theo cốt truyện, anh ta đáng ra phải ngoại tình rồi mới ly hôn, nhưng nhờ tôi chen vào mà giờ cục diện đã khác.
Lệ Tri Duyện vẫn ngồi trong thư phòng làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
“Tổng giám đốc, hôm nay ăn gì ạ?”
“Hỏi phu nhân đi, tôi ăn gì cũng được.”
“Tổng giám đốc, anh… ly hôn rồi mà!”
“Vậy thì gọi cô ấy về! Cô ấy không về, tôi không ăn!”
Cái gì vậy trời?! Đúng kiểu bệnh chung của tổng tài Mary Sue! Anh tỉnh lại giùm cái! Ly hôn rồi còn muốn dùng đạo đức để trói người ta à?
Anh không ăn? Vậy thì… mời nhịn đói chết luôn cho rồi.
Tôi gọi điện cho Chử Thanh Lộ, truyền đạt ý của tổng giám đốc.
Không ngờ, cô ấy chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không về. Tôi đang bận.”
Bầu không khí lập tức lạnh như băng. Trong ánh mắt Lệ Tri Duyện hiện lên một tia thất vọng và giận dữ, bao phủ toàn thân là một luồng khí lạnh khó tả.
“Hay lắm, Chử Thanh Lộ. Tôi còn chưa từng bị ai từ chối bao giờ. Đừng thử thách giới hạn của tôi!”
Tôi ngồi bên cạnh, thầm nhếch môi: bộ truyện này sắp bước vào giai đoạn "tổng tài truy vợ hồi tâm truyện" rồi đấy.
“Chết tiệt, sao tôi lại nhớ cô ấy đến vậy? Quản gia, chuẩn bị cho tôi 10 chiếc trực thăng, tôi phải cầu hôn lại! Tiện thể điều tra xem cô ấy đang bận cái gì?”
Tôi đơ mặt: hả???
“Tổng giám đốc… cô Chử hình như rất bận. Cô ấy bảo đừng làm phiền. Tôi cũng không rõ cụ thể đang làm gì, chỉ biết là cô ấy có giữ một ít tài sản trước hôn nhân, chắc đang định khởi nghiệp.”
“Chuyển vào tài khoản của cô ấy mười tỷ. Coi như tôi tặng vốn khởi nghiệp.”
Tiếng chuông cửa lại vang lên, khiến tôi có một dự cảm xấu.
Quả nhiên – oan gia gặp mặt, thù càng thêm sâu.
Tô Duyệt xuất hiện.
“Hứ! Cô còn ở đây à? Tri Duyện ca~” – cô ta nói, đồng thời dúi vào tay tôi hai cái vali.
Trời đất quỷ thần ơi, chẳng lẽ… tôi sắp phải thay chủ rồi?
Tôi không ngại tổng giám đốc mới, cũng không ngại phu nhân mới, nhưng nếu người ta là kiểu tiểu thư nũng nịu ngày nào cũng đòi được đút cơm, mặc quần áo tận tay thì tôi xin thua!
“Tô Duyệt, sao cô lại tới đây? Còn mang theo cả hành lý? Định đi công tác à?”
“Gì chứ~ Tri Duyện ca, chẳng phải anh ly hôn vì em sao? Còn làm bộ làm tịch gì nữa~ Em định dọn vào luôn rồi đây~”
Cô ta quấn lấy tay anh ta. Lệ Tri Duyện lập tức hất ra.
“Tô Duyệt, cô biết rõ mà. Cô lợi dụng cảm giác tội lỗi của tôi, tôi đều nhẫn nhịn. Nhưng giờ tôi không muốn nhẫn nữa. Tôi đã xác định rõ – người tôi yêu là Chử Thanh Lộ. Tôi muốn tái hôn với cô ấy.”
Tôi nhắm mắt thở đều: không giận, không giận… giận lên không ai đỡ nổi.
Yêu Chử Thanh Lộ thì sao không nói sớm hả anh trai? Truyện vốn có mười chương, bị các người kéo dài thành cả ngàn chương!
“Anh… Tri Duyện ca, anh dám bỏ rơi em à?”
“Tô Duyệt, cô có thể lấy tiền, lấy thân thể tôi, nhưng cô không lấy được trái tim tôi. Nói đi, cô muốn tiền mặt hay chuyển khoản? Tôi đều có thể đưa. Nhưng tình yêu thì không!”
Tôi cúi đầu, cố nhịn cười: Gì vậy chứ, lần đầu tiên trong đời tôi nghe được lời nào sến súa đến vậy! Ngoài Tô Duyệt, có ai còn thèm khát thân thể anh không vậy trời?!
Tô Duyệt hít một hơi thật sâu, giận dữ liếc Lệ Tri Duyện một cái rồi kéo vali bỏ đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất