Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 60

y hai cái móng vuốt của Ngốc Điêu bị người giám sát trói bằng một chiếc còng tay màu xanh, miệng cũng bị bịt bởi thứ gì đó như băng dính. Nhan Như Tinh thử dò xét gọi người giám sát đang cúi đầu thu thập rương dụng cụ không nói một lời: "003?"

Người giám sát ngừng lại, ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, Nhan Như Tinh đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như cốc, đen như mực, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc hay tạp chất nào khác.

Dưới lớp mặt nạ đen nhánh, chỉ có đôi mắt này vẫn quen thuộc như thường lệ. Nó giống như cái nhìn đối diện nhau qua lớp áo giáp vừa dày vừa nặng trước cổng nhà hàng Mặt Trời Đỏ.

Hóa ra, đó không phải là ảo giác.

Nhan Như Tinh nghiêng đầu, không hiểu tại sao Nguyễn Trì không để ý tới cô, lại còn nhìn cô như người xa lạ.

Mà bây giờ đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của cô, đối phương cũng chỉ lãnh đạm gật đầu một cái, xách cổ Không chuẩn bị rời khỏi.

"Anh không thể đi." Nhan Như Tinh tiến lên, ngăn cản đường đi của anh.

Người đàn ông cúi đầu trầm mặc nhìn cô.

"Anh bắt nhầm người rồi." Nhan Như Tinh chính trực nhìn thẳng vào anh, mạnh dạn tiến lên, duỗi móng vuốt bắt lấy tay phải đối phương đang xách Không.

Xúc cảm lạnh như băng chạm vào tay kích thích Nhan Như Tinh rùng mình một cái. Việc này khiến cô càng tin chắc, người trước mắt chính là Nguyễn Trì.

Nghĩ tới đây, Nhan Như Tinh đảo tròng mắt, dùng sức đẩy tay anh ra, ôm Ngốc Điêu vào lòng, vuốt ve lông chim bị giật mình đến dựng ngược, thanh âm êm dịu trấn an nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không để anh ấy mang cậu đi!"

"Hu hu hu" Không cảm động chảy nước mắt.

Tinh Tinh tốt quá, thật cảm động. Hắn thề, nếu lần này hắn có thể tránh được một kiếp, sau này hắn nhất định sẽ làm người tốt, sẽ không bao giờ náo loạn nữa.

Không không thấy rằng, ngay lúc tiếng nói Nhan Như Tinh phát ra, hai ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên lưng hắn.

"Hắn là tội phạm bị truy nã cấp A Ô Hoàng - Không, đây là lệnh truy nã." Người giám sát lạnh như băng vừa nói liền giơ tay phải lên lắc lắc, một tấm "Lệnh truy nã" màu vàng xuất hiện trước mắt Nhan Như Tinh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lệnh truy nã của Thiên Đường, toàn văn được viết bởi một loại ký hiệu màu vàng, tựa như rất sợ bị người khác đọc được. Nhưng phía trên có dán một cái đầu lớn, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ thấy nó giống Không trong thế giới giấc mộng của Tu như đúc.

Đối phó với việc này Nhan Như Tinh chộp lấy lệnh truy nã, vo tròn hai cái, vo thành một cục, ném ra ngoài.

"Không có!" Cô làm xong những thứ này thì vô tội nhìn Nguyễn Trì.

Lúc này Nguyễn Trì trầm mặc tương đối lâu, có lẽ đang suy tư phương án đối phó. Suy nghĩ một chút, anh rất có kiên nhẫn lại móc ra một tấm lệnh truy nã.

Lần này Nhan Như Tinh vốn định cướp lấy chuẩn bị xé nát, kết quả chất liệu của lệnh truy nã đặc thù, cô không xé được. Nhan Như Tinh dứt khoát lại vo lại thành một cục, xé miếng băng keo ngoài miệng Không, đưa cục giấy đến bên miệng hắn, nói: "Ăn!"

"Hu hu hu" Không bị cục giấy chặn miệng chỉ muốn nói, loại lệnh truy nã này chủ hệ thống có thể phát vô hạn, còn vô số tờ nữa cơ. Không đáng thương nức nở hai tiếng, chỉ có thể nuốt cục giấy vào.

"Hết rồi!" Nhan Như Tinh xòe hai tay với Nguyễn Trì.

Nguyễn Trì bối rối hai giây, dứt khoát vươn tay bắt lấy Mèo Trắng đang xem trò vui trên đất, xách chiếc vali lên xoay người.

Cái này là đổi mục tiêu khác hả?

Nhan Như Tinh sửng sốt hai giây, theo bản năng vứt bỏ Không trong ngực, đoạt lại Mèo Trắng.

Không:???

"Cái này anh cũng không thể mang đi." Nhan Như Tinh đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Nguyễn Trì nhìn về phía cô, trong lòng kinh sợ. Nhưng rất nhanh, cô lại lẽ thẳng khí hùng nói: "Nó là mèo em nuôi."

"Em nuôi?" Thanh âm Nguyễn Trì không mặn không nhạt, giống như nói một chuyện thường tình: "Em nuôi thế nào?"

"Anh quan tâm em nuôi thế nào làm gì, dù sao nó cũng là của em." Nhan Như Tinh xoa xoa đầu Mèo Trắng, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Tu, cúi đầu ôm hắn đưa lên trước mặt mình thân mật cọ một cái.

Tu hoa cả mắt, hắn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Thấy vậy, Không trên mặt đất vành mắt như sắp nứt đến nơi, muốn giết chết tên Tu cướp đi cưng chiều của hắn.

Nhưng trên chân Không vẫn còn chiếc còng màu xanh trói chặt, giãy dụa hai cái mà không thể đứng nổi.

Hắn tức giận há miệng muốn mắng chửi, nhưng lệnh truy nã trong miệng vẫn chưa hết hiệu lực, hắn chỉ có thể nghẹn ngào hai tiếng, trơ mắt nhìn.

Ngược lại là người giám sát, biểu tình nhìn như không có gì thay đổi. Một giây sau anh tiến lên, tóm lấy gáy Mèo Trắng trong ngực Nhan Như Tinh, lạnh lùng nói: "Hắn là tội phạm bị truy nã cấp S Quỷ Mộng Nhân, là một mầm họa, em nuôi hắn có thể bị nuốt chửng, bây giờ anh sẽ bắt hắn trở về tống giam trong phòng biệt lập."

Đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt cô nói nhiều như vậy, nhưng Nhan Như Tinh không vui chút nào.

Trong mắt Nguyễn Trì thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.

Anh cúi đầu dùng cái còng khóa cổ Mèo Trắng lại, cứ như vậy mà xách lên, cũng không sợ siết chết hắn.

Nhan Như Tinh thấy vậy không khỏi đau lòng nói: "Anh xách hắn như vậy, hắn sẽ rất khó chịu đấy."

Vừa nói cô liền tiến lên đỡ mông Mèo Trắng, trong lúc vô tình chạm phải tay Nguyễn Trì, nhân cơ hội sờ mó hai cái.

Trong nháy mắt con ngươi Nguyễn Trì trở nên u ám.

Anh đột nhiên sáp lại gần Nhan Như Tinh, buông bàn tay đang xách Mèo Trắng ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô. Khi anh cúi đầu, mặt nạ sắt trên mặt dường như không lạnh lẽo cứng rắn như cô tưởng: "Muốn anh thả hắn cũng có thể, nhưng mà em..."

Anh còn chưa nói hết, liền nghe Nhan Như Tinh không chờ kịp mà gật gật đầu đáp ứng: "Được nha được nha."

Nguyễn Trì:?

Anh nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Chỉ thấy Nhan Như Tinh quả quyết dứt khoát ném Mèo Trắng trong tay, giang hai tay về phía anh, ngửa mặt vểnh môi, một bộ dám làm việc nghĩa, xả thân cứu người, háo hức kích động nói: "Đến đi, tận tình chà đạp em đi, em nguyện ý hy sinh, chỉ cần anh chịu bỏ qua cho bọn họ."

"???"

Một mèo một chim sửng sốt.

Bọn họ nhìn Nhan Như Tinh, vừa cảm động lại vừa ngỡ ngàng.

Mặc dù hình như Tinh Tinh nói ra lời nói này là vì bọn họ, nhưng mà tại sao, bọn họ lại cảm thấy Tinh Tinh đang đùa giỡn người giám sát?

Chỉ thấy Nguyễn Trì ngơ ngác, tựa hồ bị kinh sợ.

Nhan Như Tinh lúng túng lẩm bẩm trong lòng một câu, tự hỏi liệu mình có hơi quá không.

Suy cho cùng con gái nên dè dặt một chút, giống như bộ dạng lúc hai người mới gặp mặt vậy, vô cùng ăn ý.

Nghĩ tới đây cô hắng giọng, buông cánh tay xuống, nhẹ giọng mềm mại yêu kiều nói: "Anh… anh có thể thả bọn họ hay không, nếu anh thả bọn họ, em nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì."

Vừa nói, cô vừa thẹn thùng đỏ mặt ôm lấy cánh tay Nguyễn Trì.

Vốn định đặt lên ngực mình ám chỉ anh một chút, kết quả Nhan Như Tinh thấy trước ngực mình là một đống lông lá, tim như tắc nghẹn.

Xong rồi, cô quên mất bây giờ mình chỉ là một con gấu trúc.

Chắc anh sẽ không cảm thấy cô đang đùa bỡn anh đâu nhỉ?

Nhan Như Tinh bị thân hình gấu trúc đánh vỡ ham muốn trần tục của mình.

"Em đột nhiên nhớ ra em còn có chút chuyện, không phải anh muốn bắt bọn họ sao? Nhanh lên đi."

Nhan Như Tinh buông tay, quyến luyến không thôi phẩy phẩy tay với anh.

Mèo Trắng và Ngốc Điêu:?

Tinh Tinh, vừa rồi cô không có nói như vậy!

"Nhưng mà..."

Nhan Như Tinh ngoặt hướng khiến cho một mèo một chim còn có Nguyễn Trì tất cả đều quay đầu.

Trong mắt nhóm trước tràn đầy kích động và kỳ vọng.

"Anh bắt được bọn họ cũng coi như có em giúp một chút đúng không? Phần thưởng của em đâu?"

Mèo chim:...

Nguyễn Trì hai tay một trái một phải xách mèo và chim ngập ngừng trong chốc lát.

"Anh không thưởng cho em thì đừng hòng đi." Nhan Như Tinh chống nạnh chặn trước cửa, thuận tay cướp mèo và chim trở về.

Một mèo một chim bị lôi cổ, thè lưỡi thiếu chút nữa thì tắt thở.

Cuối cùng, Nguyễn Trì lùi một bước, buông Ngốc Điêu ra.

Nhan Như Tinh nhìn con chim trong tay, lại nhìn sang Nguyễn Trì.

Ý gì thế?

"Phần thưởng." Nguyễn Trì nghiêm túc nói.

"Anh nghiêm túc hả?"

Nguyễn Trì gật đầu: "Thú cưng!"

Trước khi Nhan Như Tinh mở miệng, anh lại nói: "Cho em mượn dùng, ra khỏi phó bản sẽ có người bắt nó trở về."

Nhan Như Tinh:?

Không cũng trợn mắt, hắn không thương tâm nữa, chuyển thành khiếp sợ.

Hắn nhìn người giám sát, tựa hồ không dám tin tưởng lại còn có loại chuyện tốt này á?

Chờ đến khi rời phó bản bắt hắn, chờ phân thân hắn hợp nhất, luyện hóa "Dương Đồng". Đến lúc đó một người giám sát nho nhỏ, hắn tiện tay là có thể đập chết!

Mà hết thảy những thứ này, đều là công lao của Tinh Tinh.

Nếu không nhờ Tinh Tinh, người giám sát đã bắt được hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua cho hắn. Chờ hắn bị nhốt vào một lần rồi lại được thả ra, nói không chừng tất cả còn phải bắt đầu lại.

Nghĩ tới đây, Không cảm kích cọ cọ đầu vào tay Tinh Tinh.

Nhưng mà Nhan Như Tinh lại không vui vẻ chút nào, cô nhìn Nguyễn Trì, trong ánh mắt tràn đầy săm soi.

"Bắt đầu từ bây giờ, hắn chỉ là một con chim." Nguyễn Trì nhìn Nhan Như Tinh, thanh âm vẫn mát lạnh lãnh đạm như thường lệ, nhưng lại mơ hồ lộ ra hứng thú đặc biệt nào đó không thể nói rõ.

Không bây giờ còn không biết đại họa sắp ập lên đầu mình, vẫn còn tha hồ tưởng tượng chờ sau khi người giám sát và Tu rời đi, hắn phải làm thế nào để khiến cho Tinh Tinh đáp ứng lời cầu hôn của hắn.

Nhan Như Tinh lại một lần nữa nhìn Không, ngửa đầu chu miệng, vẫn không quá vui vẻ.

"Anh phải đi rồi." Nguyễn Trì vừa nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái lồng tròn màu vàng, nhốt Tu vào đóng lại.

Không thấy cái lồng này, khẩn trương rụt đầu, chỉ sợ thu hút sự chú ý của hắn.

Thật đòi mạng mà.

Tại sao người giám sát này lại có "Lồng Vàng" được Hắc Giáp quân đặc biệt sử dụng để phong ấn sự tồn tại cấp độ thần.

Lồng Vàng, tên thật là lồng giam thời không, được đặc biệt chế tạo cho một ít quỷ thần thực lực cường đại, bất tử bất diệt.

Là phát minh của người đó, chỉ một vật này mà đã cắt đứt thần thoại quỷ thần bất diệt!

Cũng vì vậy nó bị những quỷ thần ở âm giới kia căm ghét, coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, sau đó lại là...

Nội tâm Không đau khổ.

Bây giờ trừ vợ ra, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ.

Độc thân mấy trăm năm, vất vả lắm trên trời mới rớt xuống một cô vợ như hoa như ngọc. Cô là người khiến cái tên luôn mắt cao hơn đầu, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt như hắn phá lệ muốn kết hôn.

Dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không buông tay.

Về phần "Dương Đồng", đây là đôi mắt của người kia. Tuy rằng nó chẳng qua chỉ là một món đồ giả, nhưng ít nhiều cũng nhiễm chút thần tính, nếu hắn có thể có được, tất nhiên thực lực sẽ cao hơn một tầng, từ nay về sau cũng không cần băn khoăn về hệ thống chủ quá nhiều.

Chỉ là...

Không len lén liếc người giám sát một cái.

Vừa đúng lúc người giám sát cũng đang nhìn hắn, Không sợ hãi lông chim dựng đứng, bày ra dáng vẻ công kích

Hắn đột nhiên bùng nổ, tự nhiên hấp dẫn chú ý của Nhan Như Tinh.

Thấy hắn trợn mắt nhìn Nguyễn Trì, tâm trạng Nhan Như Tinh khẽ động, con ngươi linh động giảo hoạt khẽ chớp hai cái. Cô ôm Không đầy phiền muộn, vuốt ve lông hắn, đưa tay về phía Nguyễn Trì oán giận nói: "Anh dọa sợ thú cưng của em rồi, em mặc kệ, anh mau bồi thường tổn thất tinh thần."

Không:...

Tôi không có, tôi không sợ, tôi chỉ hơi lạnh thôi.

Nguyễn Trì nhìn tay Nhan Như Tinh, thả vali xuống lần sờ, cuối cùng móc ra một hạt đậu nhỏ màu bạc, đặt vào lòng bàn tay cô.

Cảm nhận được con dấu mình lưu lại bên ngoài có chút dao động, anh biết mình phải đi.

Lần một nữa liếc nhìn Nhan Như Tinh, anh vươn tay bóp cổ Không, ngay sau đó nhanh chóng buông ra.

Dưới cái nhìn ngây ngô chăm chú của Nhan Như Tinh, cuối cùng anh vẫn không nhịn được nhéo mặt cô.

Khi sau lưng xuất hiện cánh cửa vòng xoáy màu đen, Nguyễn Trì lúc này không chần chờ nữa. Tay trái xách vali lên, tay phải xách Lồng Vàng, bước vào cửa chuyển đổi không gian.

Trở lại căn phòng của người giám sát, Nguyễn Trì liếc mắt nhìn Lâm Thư Vọng đang nằm trên đất ngủ say. Anh cất Lồng Vàng trên tay đi, đổi thành "Lồng giam sắt" thông thường, nhẹ nhàng phất tay đặt bên cạnh hắn.

Sau đó anh phá bỏ kết giới chung quanh, lặng yên không tiếng động rời đi.

Lâm Thư Vọng tỉnh lại, cảm giác mình vừa trải qua một trận đại chiến, eo mỏi lưng đau không nói, còn khô miệng khô lưỡi.

Chẳng lẽ thời gian quá dài không xuống biển, hậu di chứng thiếu nước?

Lâm Thư Vọng xoa xoa sau ót, đột nhiên, ánh mắt anh ta rơi vào lồng giam trên mặt đất. Sau khi nhìn thấy Mèo Trắng đang ngủ say trong lồng giam, anh ta cuối cùng cũng nhớ ra, mình đã chặn lệnh bắt giữ của hệ thống chủ cho người khác.

Bởi vì anh ta tra được, bạn trai Quỷ Mộng Nhân đột nhiên nhô ra của Tinh Tinh lần này lại cùng một phó bản với Tinh Tinh!

Chuyện này sao có thể chịu đựng được?

Cho dù là anh ta, muốn vào phó bản cũng sẽ bị hệ thống chủ phong ấn hết tất cả trí nhớ.

Tên kia dựa vào cái gì? Vì vậy khi nhìn thấy hệ thống chủ chuẩn bị phái người giám sát đi bắt Quỷ Mộng Nhân, anh ta không chút nghĩ ngợi liền báo danh, vì để cho hệ thống chủ quyết định bản thân, anh ta không tiếc bỏ thuốc những người giám sát khác.

Lúc này nhiệm vụ mới hoàn toàn rơi xuống đầu anh ta.

Chẳng qua là...

Tốc độ của mình nhanh như vậy sao?

Lâm Thư Vọng vỗ vỗ đầu, lại nhìn qua Quỷ Mộng Nhân trên đất.

Không phải đi?

Coi như chủ hệ thống hạn chế anh ta, không để cho anh ta đến gần Tinh Tinh, anh ta cũng không thể không nói câu nào với Tinh Tinh.

Lâm Thư Vọng còn muốn nói cho Tinh Tinh mình là A Tắc Nhĩ, để cô không nhận nhầm người. Còn có bây giờ anh ta đã có công việc chính thức, lại còn là "Công chức" lương cao, bảo hiểm xã hội bao ăn bao ở, chỉ là thỉnh thoảng thường xuyên làm thêm giờ, nuôi một cô bạn gái hoàn toàn không có vấn đề.

Hừm... Làm thêm giờ cũng không sao, anh ta có thể triệu hồi phân thân thay phiên nhau ở cùng Tinh Tinh.

Quá hoàn mỹ, tin tưởng Tinh Tinh nghe được sắp xếp của anh ta, nhất định sẽ cảm động gả cho anh ta.

A Tắc Nhĩ kích động đến nỗi cái đuôi lộ ra.

Tuy nhiên trong nháy mắt, anh ta liếc về phía lồng sắt đen trên đất. Xác định lại ký ức một lần nữa, vẻ mặt kích động bị thu lại, anh ta mất hứng thú chán ghét đi lên đá một cước!

Đều do Quỷ Mộng Nhân này quá yếu, không chịu nổi một kích, cho nên trực tiếp đầu hàng với anh ta, khiến anh ta không thể không trở lại.

Quỷ Mộng Nhân - Tu:???

Hắn đột nhiên bị đánh thức, đứng trong lồng giam ngắm nhìn bốn phía. Sau đó ngẩng đầu lên híp mắt nhìn A Tắc Nhĩ, đáy mắt có chút nghi ngờ.

Tại sao hắn cảm giác người giám sát trước mắt đã thay đổi? Không chỉ có như vậy, Lồng Vàng cũng biến thành lồng sắt đen.

Xem thường hắn?

Không lẽ lại là một cái bẫy?

Đáy mắt Quỷ Mộng Nhân chợt lóe sắc đỏ rồi biến mất.

Lúc Tu đang hoài nghi ý đồ của đối phương, đột nhiên ngửi thấy một mùi cá nồng nặc.

Trong nháy mắt, mùi cá này khiến Tu chắc chắn người giám sát trước mắt không phải người ban nãy.

Ngay lúc đối phương xoay người lộ mặt, Tu kinh nhiên phát hiện, người giám sát này lại là tên bạn trai người cá cũ không biết xấu hổ của Tinh Tinh.

Nếu so sánh về độ mặt dày giữa những tên bạn trai cũ của Tinh Tinh thì con cá này nhất định xếp thứ nhất.

Những người khác dẫu gì cũng biết kiềm chế lại một chút. Còn hắn lại ỷ vào mình có năng lực phân chia: "Song quản tề hạ", "Tam đầu bính tấn" vẫn chưa đủ, lại còn tham vọng "Tứ luân khu động".

Chuyện này hợp lý sao?

Có phải sau đó còn đòi "Ngũ vị nhất thể" hay không?

Không thể chấp nhận nổi!

Thật không biết xấu hổ.

Vừa nghĩ tới những ký ức liên quan đến Tinh Tinh trong đầu, lại ngửi mùi cá tanh nồng nơi chóp mũi, đôi mắt kỳ lạ màu vàng tím của Tu không khỏi lóe lên ánh sáng lẳng lơ mê hoặc lòng người.

Đột nhiên, móng vuốt gác trên cửa lồng giam bất ngờ trượt xuống. Giây tiếp theo Tu kinh ngạc phát hiện, cửa lồng cứ như vậy bị hắn đẩy ra.

Tu:?

Không kịp ngẫm nghĩ xem người nào mở cửa, mùi cá tanh xung quanh lại càng nồng hơn khi cửa mở ra.

Tu hơi hắt hơi một cái, không nhịn được ma sát chân xuống mặt đất, trong kẽ chân lộ ra móng vuốt lóe sáng.

Lúc này, A Nhĩ Tắc còn đang cảm thấy thương tâm vì "Vào phó bản" mà lại không thể nói một câu với Tinh Tinh.

Vì vậy khi thấy Quỷ Mộng Nhân "thực lực yếu ớt" bên chân, anh ta lại không nhịn được đá thêm một cước.

Mà một cước này lại khiến cái lồng mở ra.

A Nhĩ Tắc nhìn Mèo Trắng nhảy ra từ trong lồng, giật giật mí mắt.

Bản năng từ sâu trong thân thể khiến tiềm thức anh ta nảy sinh sợ hãi và chán ghét đối với loại sinh vật mèo này.

Thật trùng hợp, Tu cũng vậy. Thù mới hận cũ, theo tiếng kêu bén nhọn của Mèo Trắng, giây tiếp theo bên trong phòng giám sát ánh đèn vụt tắt, mùn cưa ghế ngồi bay tứ tung...

——

Ngày thứ 14 của phó bản tranh đoạt chuỗi thức ăn.

Buổi sáng, Nhan Như Tinh như thường lệ đánh bài cùng Không và Gấu xám nhỏ trong nhà cây.

Trên mặt Gấu xám nhỏ dán đầy lá cây nhỏ, người Không không dễ dán lá, vì vậy Nhan Như Tinh dùng các loại màu nhựa cây và hoa cỏ bôi lên xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua rất khôi hài.

"Tôi lại thắng rồi!" Nhan Như Tinh hưng phấn ném tấm thẻ gỗ trong tay xuống, nhặt chiếc lá bên cạnh dán lên mặt Gấu xám nhỏ đang chủ động sáp đến, vẫn còn Không nữa.

Tay Nhan Như Tinh cầm cọ vẽ, thời điểm chuẩn bị quét màu lên người Không, biểu tình đột nhiên biến đổi.

Không đang mặt đầy vui vẻ chờ Tinh Tinh "trang điểm" cho hắn, thậm chí còn giương cánh to hơn một vòng so với hôm qua, mưu đồ phủ Nhan Như Tinh xuống dưới thân.

Nhưng mà bây giờ kích thước của hắn còn không bằng một nửa con đại bàng, cái ý nghĩ này, đương nhiên không cách nào thực hiện.

Trái ngược là Gấu xám nhỏ nhận ra được nguy hiểm, bưng chiếc bàn che lên đầu mình và Tinh Tinh.

Còn Ngốc Điêu thì tự cầu phúc đi.

"Ầm "

Nhan Như Tinh đẩy Gấu xám nhỏ nằm trên người thay cô chặn phần lớn nguy hiểm ra, lấy thuốc hồi phục sinh lực tinh khiết từ trong kho đạo cụ đổ một bình vào miệng Gấu xám nhỏ.

Nhìn đống phế tích chung quanh, cô hối hận vì bị kỹ năng bị động "Phòng ngự tuyệt đối" mê hoặc, không mua mấy đạo cụ phòng ngự.

Nghe tiếng bước chân từ từ tới gần, Nhan Như Tinh trấn định lấy tất cả đạo cụ bom may mắn ra, lại lấy thêm gương ma thuật và súng lệch hướng.

Gương ma thuật cuối cùng cũng ra khỏi không gian hệ thống, hắn vừa định ép Nhan Như Tinh nói đôi câu thì nghiêng đầu nhìn thấy chung quanh một đống bom may mắn "Giá trị sức mạnh+10000 " liền ngậm miệng.

Không chọc nổi.

Fuck!

Cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì với nhà buôn vũ khí chế tạo ra bom may mắn Hách Nhĩ Mặc?

Lần trước hắn thấy bom may mắn giá trị sức mạnh 10000+ còn tưởng là ảo giác.

Kết quả vẫn còn một đống...

"Chủ nhân, cô là cha Hách Nhĩ Mặc sao? Phi! Hách Nhĩ Mặc là cha cô à?" Gương ma thuật líu lưỡi, run rẩy nhỏ giọng hỏi.

Nhan Như Tinh không để ý tới hắn, thấy hơi thở Gấu xám nhỏ dần ổn định, cô không còn lo lắng nữa. Không cũng phun bụi chui ra từ đống đổ nát, dứt khoát cô liền bước đến ngồi xuống trên đống phế tích, chậm rãi chờ đợi kẻ thù tiến tới.

Tập kích doanh trại là thợ săn dưới chân núi, nhưng trên núi nhất định có người chơi động vật hợp tác với bọn họ.

Nếu không phương hướng công kích của bọn họ sẽ không phải là từ phía sau.

Dù sao nhà trên cây của cô cũng bên cạnh con đường chính duy nhất lên xuống núi. Kẻ địch muốn công kích từ phía chính diện sẽ phải đi qua trước cửa nhà bọn họ.

"Aiyo, mạng lớn quá ha." Sói xám quen thuộc dẫn ba tên thợ săn vác pháo phản lực xuất hiện trước mắt Nhan Như Tinh.

"Đã nói qua rồi, đầu cô ta là của ta." Sói xám không chờ nổi, vừa nói liền xông về phía Nhan Như Tinh.

"Chờ một chút!" Lúc này, thủ lĩnh nhóm thợ săn ngăn cản hắn: "Đây chính là người chơi có thực lực rất mạnh mà ngươi nói?"

"Ta nhớ trong những người chơi động vật có một con gấu trúc có kỹ năng đặc thù là trị liệu, chẳng lẽ chính là cô ấy?"

Sói xám nghe vậy, con ngươi lóe lên, muốn phủ nhận.

Một người chơi thợ săn khác vậy mà trực tiếp hỏi Nhan Như Tinh: "Cô có biết trị liệu không?"

"Kỹ năng chữa trị đó của cô ta rất vô dụng, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa so với thuốc hồi phục sinh lực cao cấp hiệu quả chỉ tốt hơn chút xíu, hoàn toàn vô dụng!" Sói xám luôn miệng nói.

Tên thợ săn cầm đầu phớt lờ hắn, chỉ thấy một đôi mắt cực kỳ sắc bén trên khuôn mặt đen gầy tầm thường.

Bỗng nhiên, hắn ta mỉm cười, hạ pháo phản lực trên vai xuống, nhe hàm răng trắng bóng với Nhan Như Tinh, giọng điệu khẳng định: "Tôi biết cô."

"Gấu Trúc, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt."

Tay Nhan Như Tinh cầm bom may mắn chuẩn bị ném sang ngừng lại, nghi ngờ nhìn qua.

Người chơi sói xám thấy vậy, trong lòng lộp bộp. Nghĩ đến danh tiếng của người này, mí mắt hắn giật giật, muốn thừa dịp mọi người không kịp phản ứng chuẩn bị lặng yên không tiếng động lui về phía sau rời đi.

Đối với việc hắn rời đi, không cần người chơi đen gầy phân phó, đồng bạn bên cạnh lập tức đuổi theo.

Mà người chơi đen gầy vào lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Như Tinh, sờ cằm, đột nhiên bắt đầu cởi quần áo.

Nhan Như Tinh:???

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cho cô nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Lúc Nhan Như Tinh chuẩn bị nổ súng, Cảnh Đốc tiếc nuối chỉ cởi bỏ áo.

Người chơi đứng bên cạnh hiển nhiên đã sớm thành thói quen đối với việc đam mê khoe thân của hắn.

Nhờ hành động kỳ lạ này, lại nhìn cơ thể như bạch trảm kê* của hắn ta, Nhan Như Tinh đã nhớ ra hắn là ai.

*bạch trảm kê: thịt gà luộc

Người anh em từng sống chung nha!

Khóe mắt Nhan Như Tinh giật giật, vớ bom may mắn ném qua.

Cảnh Đốc vội vàng kéo đồng bạn thuấn di né tránh bom may mắn khiến hắn cảm thấy không khỏe.

Khi thấy sức mạnh của bom may mắn, trong lòng Cảnh Đốc hơi kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn Nhan Như Tinh bỗng nhiên thay đổi.

"Hiểu lầm..."

Cảnh Đốc giơ tay lên.

Nhan Như Tinh không quan tâm cái gì hiểu lầm cả, nổ tung nhà của cô thì có gì mà hiểu lầm?

"Đoàng đoàng đoàng ——" tay cô cầm đạo cụ "Súng Lệch Hướng", bắn một phát về phía Cảnh Đốc.

Nhưng mà khẩu súng này thật sự có vấn đề.

Rõ ràng cô ngắm vào đầu đối phương, kết quả đạn lại bay về phía cánh tay.

Nhắm vào cánh tay thì lại bắn về chân.

Cái này chẳng thể sửa được.

Dù sao không phải súng rỗng là được.

"Gấu trúc, cô là đồ vong ân phụ nghĩa, đừng quên tôi đã cứu mạng cô!" Cảnh Đốc một bên tránh đạn, một bên lớn tiếng la ầm lên.

"Tôi nhờ anh cứu sao?" Nhan Như Tinh hừ lạnh.

Lần này Không chậm chạp một cách quá mức.

Hắn bị người giám sát đó phong ấn, hiện tại không nói được tiếng người, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng chim hót thông thường. Vì thế hắn sốt ruột triệu hồi phân thân dẫn đến không đủ nhạy bén, cuối cùng không hề phát hiện kẻ thù đã tiến gần.

Không nhìn căn nhà bị hủy, lại cảm nhận được lửa giận của Tinh Tinh khiến hắn không khỏi tự trách. Đầu sỏ đang ở trước mắt, hắn không nhịn được xông về phía Cảnh Đốc mà mổ.

"A —— chim ở đâu ra thế? Mặt của ta."

"Ôi chao —— Đã nói là hiểu lầm mà, Gấu Trúc, tôi có một manh mối quan trọng liên quan tới phó bản, cô có muốn biết hay không?"

"Đừng đánh, tôi xin lỗi, cho tôi một cơ hội đi."

Mắt thấy Nhan Như Tinh thờ ơ, bom may mắn trong tay rục rịch, mí mắt Cảnh Đốc nhảy liên hồi, liền vội vàng nói: "Tôi bỏ tiền thoát nạn có được không." Người anh em!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất