Chương 2
Lâm Hoa Hoán vươn tay xoa xoa đầu tóc mêm mại của em gái nhà mình: "Anh vừa vê được nửa tiếng rồi, đợt này được nghỉ hơn mười ngày."
Em gái nhỏ đúng là chẳng khác gì so với tưởng tượng của anh, vừa trắng trẻo lại thơm tho mềm mại, thật sự rất đáng yêu.
Nghĩ nghĩ, Lâm Hoa Hoán lại sờ tóc cô, thật mềm mại.
Nghe được lời này, trên mặt Lâm Thanh Thạch lộ ra một nụ cười: "Người một nhà chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ."
Lâm Đại Hải cùng Phương Phán Xuân gật đầu: "Tiểu Tứ đã trở lại, chúng ta chọn ra một thời gian thích hợp, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng đã bốn năm rồi còn gì!" Cháu trai của bọn họ rời nhà bốn năm trời, cuối cùng cũng đã trở về.
"Ba, mẹ, hôm nay Tiểu Tứ vừa về, cứ để nó nghỉ ngơi một ngày, đêm mai các người cùng nhau lại đây ăn cơm, đợi lát nữa con sẽ dặn nó cùng đi qua nhà bác cả nói một tiếng."
Lâm Thanh Thạch nghe vậy cũng không có ý kiến gì, đúng là thời gian dài như vậy, mọi người tụ lại đông đủ rồi thì nên cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lâm Hoa Hoán đang ôm em gái cũng vội gật đầu, một tay anh sờ soạng vào trong túi của mình, móc ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng, sau đó đem cho Hiểu Hiểu và em trai mỗi đứa một viên.
Phương Phán Xuân thấy vậy liền la lớn: "Hoa Hoán à, lân này cháu trở vê mang theo thứ gì vậy? Vừa rồi là kẹo hả? Còn nữa hay không?" Nói xong bà lại đẩy đẩy Lâm Tú Hồng đang đứng ở bên cạnh mình.
Lâm Đại Hải chỉ nhìn mà không nói chuyện, dù sao ông cũng không có cách nào khác, con trai ông mệnh khổ, tuổi còn trẻ đã phải hi sinh ở trên chiến trường, để lại ba đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, bọn họ làm ông bà nội đương nhiên phải che chở chút ít.
Mấy bao đồ mà Lâm Hoa Hoán mang về đã sớm bị Vệ Hỉ Nhạc xách vào phòng rồi khoá lại, có điều bà cũng đã sớm có chuẩn bị, trước khi đem đồ cất đã lấy ra hai bao đường, chính là để đối phó với tình huống như này.
Mấy thứ này đúng là nên cho, nhưng người ta lại trực tiếp mở miệng đòi, đương nhiên điều này sẽ khiến người cho cảm thấy không vui.
Lâm Hoa Hoán liền thả hai viên kẹo vào trong túi, nhìn thấy mẹ mình cầm ra một bao to, bàn tay anh vẫn ôm chặt em gái không bỏ, tay còn lại thì đón lấy bịch kẹo rồi bỏ vào trong tay em họ Lâm Tú Hồng: "Em họ, em cũng ăn kẹo đi này."
"Ai nha, cháu cũng thật là, sao lại cho nhiều như vậy, con nít con nôi ấy mà, ăn quá nhiều kẹo thì sẽ bị sâu răng, để bà nội giữ dùm cho."
Trong tay Lâm Tú Hồng vốn có một nắm kẹo, nháy mắt đã bị tịch thu chỉ còn một viên, vì vậy viên kẹo này trở nên vô cùng quý giá, cô bé gắt gao siết chặt nó trong lòng bàn tay.
"Ông nội, bà nội, hai người cũng ăn kẹo đi." Lâm Hoa Hoán lại đưa một nắm kẹo sang cho hai người Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân.
Bọn họ nhận xong cũng không ăn mà lập tức cất vào trong túi.