Chương 25: 10 giờ 2 khắc
Quán mì Lục Vân có hai cái nồi lớn, một cái dùng để nấu mì nước trong, cái còn lại dùng để làm thủy sắc bao. Buổi trưa, sau khi nấu mì nước trong xong, cái nồi liền rảnh rỗi, dùng để nấu trà lạnh thì vừa vặn. Lục Vân cùng Lý Hà cùng nhau ăn cơm, nghỉ ngơi một lát, rồi cả hai cùng ra quán mì.
Lục Vân bảo Lý Hà đổ nguyên liệu đã được thanh tẩy sạch sẽ vào nồi, rồi dặn dò hắn cần cho vào bao nhiêu nước, khi nào thì để lửa nhỏ, khi nào thì dùng lửa lớn để nấu trà lạnh.
Vốn dĩ Lý Hà sau khi dọn dẹp quán vào buổi sáng thì cũng chẳng có tâm trạng nào để nghỉ ngơi, đến bữa trưa cũng ăn không được bao nhiêu. Lúc này, thấy Lục Vân đưa nguyên liệu nấu trà lạnh đặt trước mặt, còn chỉ bảo tỉ mỉ cách nấu trà, Lý Hà cảm thấy vô cùng kích động, đến mức người run lên.
Lý Hà nói: "Sư phụ, ngươi cứ yên tâm đi, từ nay về sau ngươi chính là cha ta!"
Lục Vân vội xua tay: "Thôi đi, cha ngươi mà nghe thấy, chắc chắn sẽ đuổi theo ta đánh tận Liễu Thụ Thôn ấy chứ."
Sau khi giao công việc chế biến trà lạnh cho Lý Hà, Lục Vân đứng bên cạnh quan sát một hồi. Riêng về việc khống chế lửa thì Lục Vân thực sự không rành, dù sao ở thời hiện đại, nàng có dùng loại bếp lò này đâu. Trước đây, khi còn ở Lục gia nấu cơm, cũng may có Lục lão nhị cùng nhau hỗ trợ, nếu không Lục Vân chắc chắn phải tập luyện một thời gian mới quen được.
Lục Vân hỏi: "Trước đây ngươi làm ở Hưng Thịnh tửu lâu thì làm những việc gì?"
Lý Hà đáp: "Dạ, làm nhân viên, chuẩn bị tất cả nguyên liệu nấu ăn mà họ cần, nhưng ngoài việc đó ra, ta cũng biết làm một vài món ăn đơn giản."
Trong lúc Lý Hà để mắt đến lửa nấu trà, hắn vẫn tranh thủ nhào bột. Lý Hà mấy năm nay đã sớm quen với công việc nặng nhọc, sức lực cũng khỏe hơn Lục Vân nhiều, nên lúc hắn nhào bột trông cực kỳ thoải mái, thuần thục.
Trà lạnh nấu được chừng hơn nửa giờ, một mùi hương độc đáo liền tỏa ra. Mùi hương ấy mang theo từng tia từng tia khoan khoái nhẹ nhàng, thoang thoảng vị chua chua ngọt ngọt. Lục Vân vốn không phải người thích uống trà lạnh, nhưng ngửi mùi hương này thôi cũng đã thấy thèm thuồng.
Hàn đại thẩm đi tới, hỏi: "Này, đây là mùi trà lạnh hả?"
Lục Vân khẽ cười: "Đúng rồi, mùi trà lạnh đó. Một lát nữa trà lạnh nấu xong, mỗi người chúng ta uống một chén nếm thử nhé."
Càng về sau, thời gian nấu trà càng lâu, mùi hương của trà lạnh cũng trở nên đậm đà hơn, nhưng vẫn có chút thanh đạm. Xem chừng trà vẫn chưa nấu xong. Lý Hà nhìn Lục Vân, thần sắc càng thêm kiên định.
Thời còn ở Hưng Thịnh tửu lâu, Lý Hà cũng từng uống trà lạnh, nhưng mùi vị trà lạnh ở đó chắc chắn không thơm bằng trà lạnh của Lục Vân. Thậm chí Lý Hà còn cảm thấy trà lạnh của Lục Vân còn ngon hơn hẳn. Hắn rốt cuộc đã tìm được vị sư phụ nào thế này? Nhìn Lục Vân, Lý Hà lộ rõ vẻ sùng bái.
Khi trà lạnh nấu xong, Lục Vân múc trà vào bát. Trà lạnh có màu trong trẻo. Lục Vân bưng bát lên húp một ngụm, vị chua ngọt hòa quyện với sự mát lạnh, dòng trà trôi tuột xuống cổ họng vô cùng sảng khoái. Lục Vân thầm nghĩ, ly trà lạnh bốn văn tiền này, quả thực là quá rẻ rồi.
Lục Vân cũng không ngờ, những món trong chuyên mục ẩm thực của hệ thống lại tuyệt vời đến thế.
Lý Hà đứng bên cạnh, một hơi uống cạn hết cả chén trà, tấm tắc: "Ngon quá, trà lạnh này ngon thật sự!"
Hàn thẩm cũng xuýt xoa: "Trà lạnh này thơm thật đấy."
Lục Vân chỉ uống một chén, còn Lý Hà và Hàn thẩm mỗi người uống hai chén, vậy mà vẫn chưa đã thèm, nếu không no bụng, chắc chắn họ còn muốn uống thêm nữa.
Chu Sài vừa đến đã ngửi thấy mùi trà lạnh, vội vàng chạy tới, nói: "Lục cô nương, quán mì của cô nấu trà lạnh hả? Mau mau cho ta một chén, thơm quá đi mất."
Hàn thẩm bảo: "Bốn văn tiền một chén."
Chu Sài ngạc nhiên: "Vậy mà chỉ có bốn văn tiền một chén thôi à? Vậy cho ta hai chén!"
Chu Sài vốn định đến ăn mì lạnh chua cay, nhưng vừa ngửi thấy mùi trà lạnh thì lại thèm thuồng, nhưng hắn cũng không quên gọi một phần mì lạnh chua cay.
Lục Vân đi làm mì lạnh chua cay, Hàn thẩm thì múc hai chén trà lạnh cho Chu Sài. Chu Sài từ thư viện đến đây, cả đoạn đường nóng đổ mồ hôi, hắn bưng bát lên uống. Tuy lúc này trà lạnh vẫn chưa được ướp lạnh, nhưng uống vào vẫn thấy thanh nhiệt, giải khát.
Uống hết một chén trà lạnh.
Uống hết hai chén trà lạnh.
Chu Sài lại nói: "Lục cô nương, cho ta thêm hai chén trà lạnh nữa đi!"
Lục Vân hỏi: "Ngươi uống nổi không?"
Chu Sài đáp: "Uống nổi chứ, ta đến đây mà chưa ăn gì cả."
Vậy là Chu Sài, người đầu tiên mua trà lạnh, một mình uống hết bốn bát. Khách đến quán lục tục kéo đến, ngửi thấy mùi trà lạnh đều cảm thấy khoan khoái, dễ chịu, bụng dạ cồn cào. Thấy Chu Sài và một vài người đã mua trà lạnh đang ôm bát húp lấy húp để, bỏ cả mì lạnh chua cay, trong chốc lát, rất nhiều người trong quán cũng bắt đầu gọi trà lạnh.
Chu Sài uống xong bốn bát trà lạnh, no đến nỗi không ăn nổi mì lạnh chua cay nữa. Hắn nhìn phần mì lạnh chua cay rồi thầm cảm thấy may mắn vì đã mang theo hộp đựng thức ăn, liền tự mình gói mì lại. Nhưng nhìn trà lạnh trong quán, Chu Sài lại muốn gói thêm một phần mang về.
Lục Vân nhớ đến Lục lão tam, bèn nói: "Ngươi có thể giúp ta mang mấy phần trà lạnh này đến cho Tam ca ta được không?"
Chu Sài vội gật đầu: "Được chứ, ta sẽ giúp cô mang đến cho Tam ca của cô."
Lục Vân đi tìm đồ đựng rồi múc ba phần trà lạnh, lại biếu thêm Chu Sài một phần nữa, rồi mới để Chu Sài ra về, đồng thời không quên dặn dò Chu Sài nên để trà lạnh đến xế chiều hãy uống, vì hắn đã uống bốn bát rồi.
Người đàn ông vạm vỡ buổi sáng còn chê trà lạnh của Lục Vân đắt đỏ, giờ dẫn theo đám công nhân bến tàu cùng nhau đến quán, nói: "Ta nói cho các ngươi biết, quán mì này có món mì lạnh ăn ngon tuyệt cú mèo. Mấy hôm trước ta còn mua về cho vợ con ăn đó. Hôm nay ta đến ăn, bà chủ bảo buổi trưa và buổi tối còn phục vụ trà miễn phí nữa."
Đám người ngửi thấy mùi trà lạnh, ai nấy đều ngẩn người.
Người đàn ông vạm vỡ cũng vì mùi trà lạnh mà ngẩn ngơ. Nhìn khắp quán, ai nấy cũng đều có vài cái bát chén không trước mặt, không biết còn tưởng là đang uống rượu ấy chứ.
"Trà lạnh của Lục lão bản có bốn văn tiền một chén thôi, rẻ quá trời!"
"Lát nữa ta cũng phải làm một chén mới được, mùa hè mà uống trà lạnh này thì còn gì bằng!"
"Ta mà cứ uống thế này, chắc ăn không vô mì lạnh mất."
Một vài thực khách dường như đã quên mất, buổi sáng họ còn chê quán mì Lục Vân bán trà lạnh giá cao.
Lục Vân đang bưng trà miễn phí đến từng bàn, sau đó lại tiếp tục tất bật làm việc, không quên nói: "Trà trong ấm là miễn phí nhé."
Người đàn ông vạm vỡ nuốt nước bọt một cái, nói: "Cho ta một phần trà lạnh!"
Ngay sau đó, những người cùng đi với người đàn ông vạm vỡ, vì muốn được ăn món giá rẻ mà ngon, lại còn được uống nước trà miễn phí, cũng đều gọi trà lạnh.
Vì trà lạnh của Lục Vân là món mới, nên buổi trưa có rất nhiều người uống. Có người uống trà lạnh no cả bụng, không ăn nổi mì lạnh nữa. Nhưng dù vậy, doanh thu của Lục Vân vẫn đạt mức cao nhất từ trước đến nay, lên đến một trăm hai mươi chín đồng. Chỉ cần buổi tối quán mì Lục Vân vẫn giữ được đà này, thì việc hoàn thành nhiệm vụ doanh thu hai lượng bạc là hoàn toàn có thể.
Đến giờ dọn dẹp quán vào buổi trưa, trà lạnh trong quán Lục Vân đã bán hết sạch, ngay cả bọn họ cũng không còn mà uống nữa, đặc biệt là Lý Hà. Lục Vân thì ở lại trấn, còn Lý Hà thì phải về Liễu Thụ Thôn.
Lục Vân dặn: "Lý Hà, hôm nay trà lạnh bán chạy quá, lát nữa khi về ngươi nhớ nói với Chu phó chưởng quỹ và Trần thúc, bảo họ trưa mai ghé qua quán uống trà lạnh nhé."
Lý Hà đáp: "Dạ, ta biết rồi."
Trước khi từ Liễu Thụ Thôn đến trấn, Lục Vân đã mua mười cân thịt và ba cân sườn cho Lục gia, không biết dạo này họ có ăn uống kham khổ không. Lục Vân lại mua thêm mười cân thịt và hai gói bột mì lớn, nhờ Lý Hà giúp mình mang về Lục gia. Mấy thứ này Lý Hà cầm rất thoải mái.
Lục Vân nói: "Ngươi nói với họ là không cần lo lắng cho ta, ta ở đây tốt lắm, Hàn thẩm chiếu cố ta đặc biệt chu đáo, hôm qua còn định ngủ cùng ta nữa đấy."
Lý Hà gật đầu: "Vâng, ta biết rồi sư phụ!"
Lý Hà ra đến cổng trấn thì lên xe. Trần thúc và Chu phó chưởng quỹ nhìn hắn, thấy hắn vui vẻ phấn chấn hẳn lên so với hồi trước khi Lý đại trù ở Hưng Thịnh tửu lâu không chịu nhận hắn làm đồ đệ. Hắn đã khôi phục lại vẻ hoạt bát vốn có.
Lý Hà hỏi: "Trần thúc, Chu chưởng quỹ, dạo này hai người ở trấn thế nào ạ? Con ở chỗ sư phụ con, được sư phụ dạy cho nhào bột, còn sai con nấu trà lạnh nữa. Con nấu trà lạnh theo công thức của sư phụ, hương vị ngon nhất trong các loại trà con từng uống luôn đó!" Nói xong, hắn còn thêm vào: "Sư phụ con bảo, kêu hai người trưa mai ghé quán mì uống trà lạnh."
Nhìn bộ dạng của Lý Hà, Chu phó chưởng quỹ cười: "Hồi trước còn không chịu đến quán mì của Lục gia cô nương kia mà?"
Mặt Lý Hà đỏ lên: "Thì hồi đó con không biết sư phụ con giỏi mà."
Lý Hà và những người khác về đến Liễu Thụ Thôn. Lý Hà không về nhà ngay mà đến Lục gia. Khi hắn đến, Lục phụ đang ngồi trong sân. Thấy Lý Hà, ông giật mình, rồi nhanh chóng đứng dậy, đối đãi với Lý Hà vô cùng nhiệt tình. Ông biết Lý Hà ngày nào cũng đi đi lại lại giữa Liễu Thụ Thôn và trấn.
Lý Hà nói: "Sư phụ con bảo con đến đây, đưa cho các bác mười cân thịt và hai túi bột mì. Sư phụ bảo mọi người đừng lo lắng cho sư phụ, sư phụ bảo hôm qua Hàn thẩm sợ sư phụ sợ ma, còn định ngủ chung với sư phụ nữa đó." Nói xong, hắn tiếp tục: "Lục thúc, đừng lo cho sư phụ con nhé, sư phụ con ở trấn tốt lắm."
Lục phụ ngớ người: "Ngươi, sư phụ ngươi?"
Lý Hà vội đáp: "Dạ, sư phụ con, Lục Vân là sư phụ con." Nói rồi, Lý Hà còn có chút tự hào.
Lục phụ kinh ngạc đến ngây người. Lý Hà bảo Lục Vân là sư phụ hắn. Chẳng phải Lý Hà đang làm nhân viên ở Hưng Thịnh tửu lâu trong trấn sao? Hắn vậy mà lại làm đồ đệ của con gái mình???
Lúc này Lục mẫu, Lục lão nhị, Lục đại ca và Lục đại tẩu cũng đi ra. Họ nhìn những thứ Lý Hà mang đến, có chút không tin, lại hỏi Lý Hà một lần nữa xem có phải Lý Hà đang làm đồ đệ cho Lục Vân hay không.
Lý Hà rất sẵn lòng trả lời câu hỏi này: "Đúng vậy, ta là đồ đệ của Lục Vân!"
Lục Vân nhờ Lý Hà mang đồ đến, Lục lão nhị bảo người mang vào bếp. Khi Lục lão nhị định nấu cơm, Lục đại tẩu lại đến giúp, nhưng Lục lão nhị bảo Lục đại tẩu tự đi mà làm, không cần giúp. Lục lão nhị không phải muốn so đo với Lục đại tẩu, chỉ là nếu Lục đại tẩu không biết sai, không thành tâm sửa đổi, thì Lục lão nhị không muốn cãi nhau với nàng. Sau khi Lục lão nhị đi ra, Lục đại ca vội vàng đến giúp.
Lục lão nhị vào phòng nhìn Lục phụ và Lục mẫu, hai người họ bây giờ vẫn còn có chút kích động. Lý Hà bằng lòng làm đồ đệ của Lục Vân, nhất định là vì Lục Vân của họ có bản lĩnh, làm sao họ không kích động cho được.
Lục lão nhị đến đây là để nói với Lục phụ và Lục mẫu về chuyện hắn muốn chuyển đến trấn, ngoài ra, còn muốn hỏi xem họ có bằng lòng cùng hắn chuyển đến trấn, ở cùng với Lục Vân hay không.
Hôm qua lúc trở về, Lục lão nhị vẫn không tìm được cơ hội nói với Lục phụ và Lục mẫu về chuyện hắn muốn chuyển đến trấn.
Lục lão nhị nói: "Cha mẹ, hôm qua con đến trấn, A Vân bảo con và vợ cứ đến ở trong viện của nó ở trấn. Nó muốn con và cha mẹ cùng đến trấn ở. Sân của A Vân có hai gian phòng và một cái nhà kho, nhà kho cũng lớn, lại có cửa sổ. Con nghĩ con và vợ sẽ ở chung trong cái nhà kho đó, còn gian phòng phía đông thì để cha mẹ ở. Cha mẹ thấy sao, có đồng ý không?"
Lục lão nhị tiếp tục: "A Vân một mình ở trấn, cha mẹ cũng lo lắng cho nó phải không? Hơn nữa cha mẹ ở trấn cũng có thể giúp nó được việc."