"Lão Chu, nói cái gì vậy!"
Sắc mặt Cao Tuấn Dật khẽ biến, quở trách tài xế.
Anh ta đè thấp thanh âm, thanh quản rung động, có chút ủy khuất: "Chị Trà... Chị ấy là tiên bối, chỗ đậu xe kia đương nhiên phải nhường cho chị ấy. Chúng ta đỗ xe ở bên ngoài cũng được."
Từ Phi thở dài: "Đúng vậy, lão Chu, Dật Dật là người mới, chịu thiệt một chút cũng là bình thường. Lời này về sau đừng nói lung tung."
Tài xế thành thật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kim Đậu Đậu đột nhiên xoay người lại, lại đi tới bên cạnh xe bảo mẫu, nhíu mày: "Anh Phi, Dật Dật thường chịu thiệt như vậy sao?"
Từ Phi nhìn Cao Tuấn Dật, lộ ra vài phần thương tiếc.
Tiếp theo anh ta áy náy cúi đầu: "Kim tiểu thư, chúng tôi cũng không có biện pháp nào. Lâm Trà là nghệ sĩ của Tinh Huy, đây chính là công ty lớn!
Mà Bằng Trình chỉ là một công ty nhỏ, Dật Dật lại là người mới, sẽ gặp phải tình huống như vậy... Không có việc gì không có việc gì, nhịn một chút, nhịn một chút cũng liền đi qua. Một chỗ đậu xe mà thôi, cũng không phải đại sự gì."
Trong lòng Kim Đậu Đậu lại nổi trận lôi đình.
Để cho Dật Dật của bọn họ chịu ủy khuất, sao có thể không phải là chuyện lớn?! Lâm Trà này là cái quái gì vậy!
Kim Đậu Đậu nhớ rõ, Lâm Trà trước kia hình như từng cọ qua nhiệt của anh Thẩm Túy? Ồ, cô ấy còn xào CP cùng anh Khải! Quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!
"Kim tiểu thư, nếu không có chuyện gì thì tôi đưa Dật Dật lên lầu thử vai."
Từ Phi giơ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, nếu không lên sẽ muộn."
Kim Đậu Đậu thu liễm oán khí trong lòng. Trên mặt cô ấy kéo ra nụ cười cổ vũ: "Dật Dật! thử vai cố lên nha!"
Cao Tuấn Dật cũng ôn nhu nhìn về phía Kim Đậu Đậu: "Ừ, tôi sẽ cố gắng!"
*
"Vậy rốt cuộc Thôi Nhã Lệ đã làm gì?"
Trong phòng hóa trang của giải trí Thiên Diệu.
Lục Yên Yên ngồi ở trước bàn hóa trang, thưởng thức cây cọ trang điểm:
"Tôi nhớ rõ ngày đó cô ấy nói cho ba cậu sự thật. Sau đó, chú ấy sợ tới mức mặt đều trắng bệch nên tôi còn tưởng rằng việc này nhất định sẽ không thành.
Ai có thể nghĩ đến, phong hồi lộ chuyển, vậy mà ba cậu muốn vì cô ấy đầu tư phim truyền hình!"
Giang Minh Khải cũng ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm đang trang điểm cho anh, mặc dù trang điểm vô cùng tinh xảo nhưng trên mặt Giang Minh Khải cũng để lộ ra vài phần buôn bực.
"Ba tôi không nói với tôi..."
"Nhưng tối qua ông ấy gọi tôi và anh trai tôi về nhà và giới thiệu Thôi Nhã Lệ... ông ấy bảo chúng tôi sau này gọi cô ấy là "dì""
Nói đến hai chữ dì, khóe miệng Giang Minh Khải giật giật, luôn cảm thấy hai chữ này rất khó nói ra miệng.
Lục Yên Yên vui mừng khôn xiết, ngửa tới ngửa lui cười đến mức đau bụng.
"Nhưng với thủ đoạn của anh trai cậu thì không thể nào không biết được!"
Lục Yên Yên vừa nghĩ đến khuôn mặt băng sơn bị bóp méo liền cảm thấy vô cùng thú vị.
Giang Minh Khải vừa nghĩ tới khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi tối hôm qua của Giang Minh Duệ, liền không dám nói chuyện!
Nếu không phải là tối hôm qua trong nhà đột nhiên tới một người "Mẹ kế" thì anh còn muốn hỏi Giang Minh Duệ chuyện búp bê bơm hơi đó! Cũng bởi vì Thôi Nhã Lệ ở đó nên anh cũng ngại hỏi.
Giang Minh Khải buông tay, bất đắc dĩ thở dài: "Ba tôi cảm thấy lần này Thôi Nhã Lệ có thể không Sao.
Cũng vì cô cho nên mới đầu tư một trăm triệu này, Thôi Nhã Lệ và tôi đều sẽ diễn. Đúng rồi, cô liên lạc với Lâm Trà rồi chứ? Việc này cũng có công lao của cô ấy."
Lục Yên Yên xoa xoa bụng bị đau vì cười, đem trang điểm cọ nhét vào trong túi trang điểm: "Lần này tôi nâng cô ấy làm nữ chính, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Giang Minh Khải xem qua kịch bản, cảm thấy diễn xuất của Lâm Trà rất tốt, có thể diễn ra cảm giác công chúa trùng sinh bày mưu nghĩ kế trong Lạc Hoa Ngâm.
"Anh Khải, vẽ xong rồi."Thợ trang điểm định trang cho Giang Minh Khải, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
"Làm phiền cô rồi." Giang Minh Khải lễ phép nói.
- Thợ trang điểm này đã theo Giang Minh Khải rất nhiều năm nên không ít lần nghe anh nói chuyện phiếm với người khác nhưng cũng không tiết lộ ra ngoài. Cho nên Giang Minh Khải và Lục Yên Yên rất yên tâm về cô ấy.