Ông ta cau mày theo bản năng khi nhìn thấy con mèo trong lòng Phương Nguyệt Hinh, mặc dù không nói chuyện nhưng vẻ mặt hiện rõ sự không thích.
"Bác Văn, cháu đỡ bác đi lên!"
Người đang nói chuyện chính là tiểu thư nhà họ Mục đang cùng lão gia nhà họ Văn trở về. Người này tên Mục Hi, cô ta vốn nên là con dâu của nhà này.
"Mục tiểu thư thật tốt quá"
Quản gia khen cô ta xong còn không quên trừng mắt Phương Nguyệt Hinh đang ôm con mèo ngồi một bên: "So với một số người trong nhà họ Văn chúng tôi thì cô càng thích hợp có tên hơn đấy!"
Trên mặt Phương Nguyệt Hinh hiện lên một chút khó xử.
Ánh mắt Mục Hi vẫn ôn nhu mà nhìn Phương Nguyệt Hinh một cái, không nhìn ra tâm tình gì, chỉ là ngữ khí vẫn ôn nhu: "Dì Lưu đừng nói như vậy."
Các khách mời đưa mắt nhìn lão gia nhà họ Văn lên lầu, trong lúc đó ông ta cũng không cùng các khách mời chào hỏi nên bọn họ cũng chẳng nhiệt tình mà đi giao lưu với ông ta.
Ngược lại Chu Trạch Hủ nhỏ giọng oán thầm: "Quản gia của nhà này thật không lễ phép, ngược lại Mục tiểu thư kia vẫn rất tốt."
Lục Yên Yên nhướng mày từ chối cho ý kiến, còn chưa nói đã nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
[Nơi nào tốt chứ? Đại tiểu thư còn nói tôi là kẻ ngốc, tên Chu Trạch Hủ đây mới là tên ngốc không hơn không kém]
[Mục Hi vốn là đối tượng cưới hỏi của thiếu gia Văn Nhất nhưng cuối cùng vị thiếu gia kia vẫn lựa chọn Phương Nguyệt Hinh, lúc này Mục Hi không nên né tránh nhượng bộ sao?] [Nữ sinh có chút đầu óc thì lúc này đã nên tránh mặt để khỏi rước lấy hiềm nghỉ rồi!]
Lục Yên Yên gật đầu.
Chính là vậy. Tuy nói là cô ta đã đính hôn với Văn Hiên Minh trước nhưng rõ ràng lúc trước Mục Hi cũng không thích cuộc đính hôn này, Lục Yên Yên thậm chí nghe nói cô ta bởi vì từ chối kết hôn còn ầm ĩ với người nhà.
Sau đó Văn Hiên Minh cùng Phương Nguyệt Hinh kết hôn, lúc đó cô Mục Hi kia cũng không biểu hiện sự không nỡ nào nhưng hiện tại lại chạy tới đây để chăm sóc lão gia nhà họ Văn, như này quá kỳ lạ rồi đấy!
Đặc biệt là... Lâm Trà
Phương Nguyệt Hinh kinh ngạc trong chớp mắt.
Từ lúc trước cô ấy đã biết mình có thể sẽ nghe được tiếng lòng của Lâm Trà từ trong miệng Phương Nguyệt Dao, vừa mới cùng các khách quý hàn huyên cô ấy cũng nghe được một ít, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới chuyện Lâm Trà lại đồng ý nói với mình như vậy.
Kỳ thật cô ấy cũng vẫn buồn bực, vẫn khó chịu nhưng là người con dâu của nhà họ Văn nên cô ấy không thể oán giận.
Tất cả mọi người không nghĩ tới trong lúc Lâm Trà đang châm chọc Mục Hi thì lão gia nhà họ Văn cũng nghe được lời này.
Sau khi xác định chủ đề của chương trình kỳ này là đưa mèo đi gặp người nhận nuôi mà tất cả người nhận nuôi đều tự động trở thành khách mời chương trình.
Bao gồm người nhận nuôi thứ năm lúc trước, tuy rằng nhìn như là một cậu nhóc nhưng thực ra khi Lâm Trà tới cửa thì cả nhà họ đều nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Mà lão gia nhà họ Văn và Phương Nguyệt Hinh cũng là người một nhà.
Mặc dù ông ta không thích con mèo kia nhưng cũng coi như là người nhận nuôi nên cũng đạt được vị trí ăn dưa.
Ông ta đứng ở góc cầu thang trên sân thượng nhướng mày.
"Ở đâu ra một cô nhóc ăn nói lung tung như vậy!"
"Dạ?" Trên mặt Mục Hi lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng cũng không rõ đối phương đang muốn nói cái gì.
Lão gia nhà họ Văn chỉ coi Mục Hi là một cô gái rộng lượng không để ý đến chuyện Lâm Trà nói xấu sau lưng mình.
Ánh mắt ông ta dần dời xuống rồi rơi trên người Lâm Trà.
Tường trắng chuyển ngoặt của cầu thang có thể chặn tâm mắt nên ông ta không nhìn thấy nửa người trên của Lâm Trà mà chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô.
[Cũng may Văn thiếu gia đã lựa chọn Phương Nguyệt Hinh, rõ ràng Phương Nguyệt Hinh ôn nhu hơn nhiều nhé, Mục Hi mà tới đây thì rõ ràng sẽ gây ra không ít chuyện!]
[Ánh mắt của Văn thiếu gia vẫn còn dùng được]
Văn lão gia hừ lạnh một tiếng.
Cái gì mà có thể dùng được!
Người vợ mà ông ta chọn cho Hiên Minh tốt biết bao! Mục Hi vừa có tri thức lại vừa hiểu lễ nghĩa cỡ nào, còn là con út nhà hào môn, tương lai nhất định có thể chăm sóc tốt cho Hiên Minh!
Còn Phương Nguyệt Hinh kia là thứ gì, chẳng qua là cô gái từ thành phố nhỏ mà thôi! Làm sao xứng với Văn gia bọn họ?
Cô nhóc này thật là, đến nhà người ta làm khách còn nói lung tung như vậy! Xem ông đây đi xuống dạy dỗ cô một chút!
Văn lão gia nổi giận đùng đùng từ trên cầu thang đi xuống, đi tới phòng khách còn chưa mở miệng lại nghe được tiếng lòng tràn đầy thanh thản của Lâm Trà.
[Oa oa oa, kiwi này thật ngọt! Ăn ngon]
[Thêm một miếng nữa]
[Ôi ôi ôi! Vẫn rất ngọt! Ăn rất ngon]
Trong nháy mắt ông ta dừng lại, hồ nghi nhìn Lâm Trà.
Vừa mới ở chỗ rẽ cầu thang có góc khuất nên ông ta không thấy Lâm Trà, còn tưởng rằng Lâm Trà đang nói những lời kia nên không nghĩ tới việc Lâm Trà căn bản không có mở miệng!
Người chung quanh đều đang ăn kiwi, nhìn thấy Văn lão gia xuống lại nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi ông ta có chuyện gì không. Mọi người tựa hồ không nghe được thanh âm trong lòng Lâm Trà.
Cũng có thể là nghe được nhưng... Tập mãi thành thói quen?
Văn lão gia không xác định được nên chỉ có thể rất cây gậy đang chống dưới đất lại rồi bình tĩnh mà nói.
"Dì Lưu, còn chưa tới giờ ăn tối phải không?"
Quản gia Lưu cung kính nói: "Vâng, lão gia, phòng bếp đã chuẩn bị xong nên có thể ăn cơm tối bất cứ lúc nào."
Văn lão gia gật gật đầu rồi nhìn Phương Nguyệt Hinh nói: "Đã đến giờ cơm, tất cả ở lại ăn cơm tối đi!"
Phương Nguyệt Hinh ngây người trong chớp mắt.
Cô ấy còn tưởng rằng Văn lão gia không thích mình nên cũng sẽ không đồng ý cho các khách mời ở nhà dùng bữa, cô ấy còn định mời bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Chỉ là như vậy cũng tốt.
Phương Nguyệt Hinh hiền lành nói: "Vâng thưa ba."
Văn lão gia "Ừ" một tiếng rồi được Mục Hi đỡ lên lầu, lúc đi tới đầu cầu thang ông ta còn không quên liếc Lâm Trà một cái.
Dù sao cũng ở trong nhà nên lát nữa ông ta muốn nhìn xem cô gái trước mắt đang giở trò gì!