Màn đêm dần buông xuống.
Trong biệt thự Văn gia Lâm Ngữ, nữ giúp việc bố trí bàn ăn xong, là kiểu bàn tròn kinh điển của Trung Quốc, bên trên là một loạt các món ăn đặc sắc.
Văn nhị thiếu Văn Hiên Minh đã tan tâm về đến nhà, Phương Nguyệt Hinh lần lượt giới thiệu các khách mời với Văn Hiên Minh, một lát sau, Văn lão gia và Mục Hi cũng tới.
"Trễ như vậy mới trở về, anh Hiên Minh vất vả rồi!" Mục Hi nhìn Văn Hiên Minh, thân thiết chào hỏi.
Văn Hiên Minh có chút xấu hổ, mặc dù anh ta không có tình cảm gì với Mục Hi, nhưng bọn họ xém chút nữa đã đính hôn với nhau, ăn cùng bàn khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng đi cùng với Mục Hi còn có lão gia, Văn Hiên Minh không tiện nói gì, chỉ có thể lễ phép đáp lại: "Không sao, không vất vả."
"Được rồi, mọi người đều đến đủ rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Văn lão gia là người ngồi xuống đầu tiên, những vị khách khác cũng lần lượt ngồi xuống. Chỗ ngồi hôm nay là do dì Lưu sắp xếp, Phương Nguyệt Hinh và Văn Hiên Minh ngồi ở bên cạnh Văn lão gia, còn Mục Hi được sắp xếp ngồi cạnh Văn Hiên Minh.
Vì thế lúc ăn cơm, Mục Hi trở nên rất nhiệt tình, không ngừng gắp thức ăn cho Văn Hiên Minh -
"Anh Hiên Minh, nếm thử cái này xem, món bào ngư này ăn rất ngon-"
"Anh Hiên Minh, món cá này cũng rất ngon! Anh nếm thử đi-"
"Anh Hiên Minh, em múc cho anh bát canh nhé, canh này rất thơm, cũng rất bổ dưỡng! Anh uống nhiều một chút!"
Phương Nguyệt Hinh nhìn Mục Hi nhiệt tình như vậy, có chút không thoải mái, vốn dĩ cô còn muốn hỏi han Văn Hiên Minh mấy câu, cuối cùng lại không thể nào nói nên lời.
Mà Văn lão gia nhìn thấy một màn này, vô cùng hài lòng. Dù sao Mục Hi mới là người ông ta chọn cho Hiên Minh cưới về làm vợ, nếu không phải lúc ấy Mục Hi còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, không đồng ý cái đám hỏi này thì bây giờ cũng không tới phiên Phương Nguyệt Hinh.
Rốt cuộc bây giờ Mục Hi cũng nhận ra con trai ông ta thật sự rất tốt, để Hiên Minh ly hôn với Phương Nguyệt Hinh... cũng không phải là không thể.
Ở trong cái giới hào môn này, liên hôn phần lớn đều là vì lợi ích, cho nên về sau ly hôn cũng là chuyện bình thường, đến lúc đó ông ta sẽ tìm cách bồi thường cho Phương Nguyệt Hinh, rồi tổ chức một hôn lễ long trọng cho Mục Hi và Hiên Minh, mọi người sẽ lập tức quên đi chuyện Hiên Minh từng kết hôn.
Nghĩ tới đây, Văn lão gia càng thêm hài lòng...
"Đủ rồi!"
Sau khi Mục Hi gắp thức ăn cho Văn Hiên Minh không biết bao nhiêu lần, Phương Nguyệt Dao là người đầu tiên không thể nhìn nổi nữa, chị cô nhu nhược, mềm yếu nhưng cô thì không.
"Mục Hi, anh rể của tôi có tay có chân, không cần cô phải gắp thức ăn cho!"
Mục Hi uất ức nhìn Phương Nguyệt Dao, hốc mắt hơi đỏ lên, nhìn cực kỳ đáng thương:
"Trước kia lúc anh Hiên Minh và anh Hồng Quang tới nhà tôi ăn cơm, tôi cũng hay gắp thức ăn cho anh ấy!"
Mục Hi nói xong, cúi đầu, lau nước mắt: "Mặc dù anh Hồng Quang đã mất rồi, nhưng tôi vẫn chưa bỏ được thói quen trong quá khứ, bất giác gắp thức ăn cho anh Hiên Minh, chị Nguyệt Hinh, chị sẽ không để ý chứ?"
"Tôi..." Phương Nguyệt Hinh nghẹn họng, cố rất muốn nói mình để ý, nhưng cũng biết mình đã chấp nhận gả cho Văn Hiên Minh thì không có tư cách nói những lời này, chỉ có thể nuốt nỗi uất ức xuống, nở một nụ cười thật tươi: "Không sao."
"Chỉ cần chị không để ý là được rồi!" Mục Hi tươi cười rạng rỡ.
"Chị!"
Phương Nguyệt Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận đập đũa xuống bàn, không muốn ăn nữa. Lâm Trà nhìn một màn như vậy, chống tay lên cằm, con ngươi đảo một vòng.
[Không phải chỉ là trà xanh thôi sao, chuyện này có gì mà khó giải quyết?]
Trong chớp mắt, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Trà, tò mò đoán xem rốt cuộc Lâm Trà có cách gì.
Chỉ có Mục Hi là vẫn tập trung toàn bộ lực chú ý vào Văn Hiên Minh như cũ. Bởi vì cô ta không phải người của Văn gia, cũng không phải con nuôi gì đó, cho nên không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Lâm Trà nở một nụ cười gian xảo, nhỏ giọng nói vào tai Phương Nguyệt Dao hai câu, lúc đầu Phương Nguyệt Dao vẫn không hiểu gì, nhưng giây tiếp theo ánh mắt lập tức sáng lên, cực kỳ hưng phấn hôn lên má Lâm Trà một cái.
"Trà Trà, cô thật tuyệt vời!"