"Ngoài chuyện này ra, có phải anh còn giấu em chuyện gì nữa đúng không?"
Thẩm Túy sửng sốt.
Ngay sau đó, anh nghe được tiếng lòng cô [Biểu cảm như thế này à, quả nhiên là có chuyện giấu mình!
"Có."
Thẩm Túy nói thật, xoa đầu Lâm Trà rồi cười khẽ: "Nhưng mà bây giờ anh không thể nói cho em biết được. "
Lâm Trà:???
Cô tức giận thật rồi nha.
"Lúc này rồi mà anh còn giấu em nữa hả?
"À chuyện này... Thẩm Túy không thể nói được, mặc dù anh rất muốn cho cô biết: "Anh cam đoan là anh chỉ có mình em thôi. "
Lâm Trà không vui bĩu môi, không hỏi nữa.
Thẩm Túy hỏi lại, một câu hỏi mà anh đang ngóng: "Vậy giờ... em muốn đi với anh không?”
Trong bóng tối, Lâm Trà quấn chặt áo khoác trên người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi rồi.
Rơi mãi trong đêm tối, tuyết đầu mùa đến bất ngờ, không có ai vì cô mà vỗ tay, vì cô mà hoan hô vui mừng, thấy lớp sương dưới đất cô mới biết rằng đêm qua tuyết cũng đã rơi.
Lâm Trà hạ cửa kính xuống, vươn tay ra, một bông tuyết 6 cánh chạm nhẹ vào lòng bàn tay nóng bỏng của cô, hòa tan thành vũng nước nhỏ.
"Anh xem, tuyết vẫn tan này. " Lâm Trà nhẹ giọng, nhìn anh cười ngọt ngào: "Nhưng mà từ trên trời cao rơi xuống, bông tuyết vẫn xinh đẹp như thế, cần gì quan tâm thứ chạm đất là bông tuyết, hay chỉ là vũng nước nhỏ. " Thẩm Túy nghe Lâm Trà nói thế là hiểu rõ rồi, lòng anh chua xót.
"Anh không muốn mất em. " Anh gằn từng chữ.
Lâm Trà nhìn qua những bông tuyết rơi đầy trời, mặc cho sự lạnh giá bao bọc lấy đôi tay, cô như vừa tỉnh giấc, hỏi một câu không liên quan chút nào: "Thật sự anh không thể ở lại sao?
Bàn tay anh đặt ở tay lái nắm chặt.
Anh bỗng nhớ về ngày trở về từ thế giới thực.
Trên đường đến nhà hàng, anh nhận được cuộc gọi của chị Trương, nói rằng anh nhận được đề cử nam phụ xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Cáp. ba người cạnh tranh cùng anh không thành vấn đề, có thể anh sẽ đoạt được giải.
Đó là điều làm anh rất vui.
Nhưng sau khi chị Trương cúp máy, Thẩm Túy nghe được giọng nói trong đầu mình.
[Đã hoàn thành con đường huấn luyện Ảnh đế. ]
"Ngài chỉ có một cơ hội, có phải ngài sẽ chọn rời đi để trở về thế giới của ngài hay không?
Trước mắt xuất hiện một giao diện giống như chơi game, đường nét vector rất đơn giản, ghép lại thành một câu, phía dưới còn có hai ô lựa chọn.
Hơi thở Thẩm Túy dồn dập, nhìn phần chọn lựa anh do dự rất lâu.
Chuông điện thoại di động reo lên, là của Lâm Trà, đồng thời giao diện bỗng nhòe dần đi. Lúc giao diện mờ nhạt đến nỗi không nhìn thấy gì, Thẩm Túy đã đưa ra sự lựa chọn.
Một bên sắp biến mất, bên kia thì hiện hữu không rời, rốt cuộc anh đã chọn rồi.
Trời đất xoay vòng, Thẩm Túy trở về thế giới thân thuộc của anh, lúc mở mắt, mùi formalin tràn vào khoang mũi, từng giọt nước biển treo trên cao rơi xuống.
Anh giãy giụa, xương cốt toàn thân như bị gấy, thái dương đau nhức, cảm giác chua xót mạnh mẽ kéo đến.
Nằm ở bệnh viện một năm, những cơ quan và cơ bắp đã khôi phục hoàn toàn, nhưng khôi phục là cả một quá trình, hoạt động vẫn chưa thuần thục lắm. Thẩm Túy ngước mắt nhìn ba mẹ, người thân và bạn bè đứng xung quanh giường bệnh, hốc mắt rưng rưng nhìn anh. Ngay cả Kim Đậu Đậu cũng từ nước ngoài trở về, cô bỏ luôn buổi kí tặng tác giả truyện tranh mà cô thích nhất, ghé vào thành giường, trông mong nhìn Thẩm Túy.
Lúc này Thẩm Túy mới có cảm giác thật sự là trở về rồi.
Trước đó, từ bác sĩ đến chuyên gia khoa não đều cho rằng Thẩm Túy sẽ không tỉnh lại.
Chính anh cũng từng cho rằng như thế, không có cách nào để trở về, không thể nhìn thấy người thân được nữa.
Nhưng không ngờ đến, có một ngày anh trở về.
Phục hồi chức năng là một chương trình tập luyện không hề dễ dàng chút nào cho một người đã nằm trên giường trong một năm và được đánh giá là c.h.ế.t não. May mắn chính là lúc trước cha mẹ Thẩm thuê hộ lý, mỗi ngày mát xa cơ bắp cho Thẩm Túy, cho nên anh khôi phục rất tốt.
Mấy tháng sau, Thẩm Túy xuất viện, nhưng anh không nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ vào công ty, mà lựa chọn gia nhập công ty giải trí của Lục Yên Yên là Thiên Diệu, tiếp tục nghề diễn viên của mình.