"Chị về đây, lát nữa thằng bé sẽ tự cầm đèn dầu về." Chị dâu Vương đặt đèn dầu xuống đất rồi đưa túi vải cho Phong Ánh Nguyệt: "Đây là một ít cải xanh của nhà mẹ chị, mong em đừng chê nhé."
"Có đâu ạ, chị dâu Vương khách sáo quá, không cần phải vậy đâu."
Phong Ánh Nguyệt vội vàng từ chối.
"Em không nhận chị sẽ buồn đấy." Chị dâu Vương nhướng mày: "Em gái, chị cũng không biết nói gì hơn, dù sao chuyện này chị sẽ nhớ mãi trong lòng!"
Nói xong lại dặn dò con mình nhớ nghe lời Phong Ánh Nguyệt, sau đó lập tức rời đi.
Phong Ánh Nguyệt bất đắc dĩ đặt đồ trong tay xuống, sau đó ngồi xổm xuống hỏi cậu bé: "Thím nhớ cháu tên là Trương Vệ Quân, ở nhà gọi là Quân Tử có đúng không?"
"Dạ." Quân Tử gật đầu.
"Ừ, ngồi xuống đi, có cái gì không biết thì cứ mạnh dạn nói với thím, đừng sợ."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Quân Tử vốn không phải là một đứa trẻ nhút nhát, rất nhanh liền làm quen với nơi đây, khi nghe cậu nói mình không biết làm, Phong Ánh Nguyệt cũng sẽ không như cha của cậu, hận không thể rèn sắt thành thép, cô cực kỳ dịu dàng, cần mẫn hướng dẫn cậu bé.
Phong Ánh Nguyệt kêu cậu bé mở sách ra, trước hết giảng một lượt những nội dung có trong đó, sau đó để cậu bé tự làm bài tập.
Khi Đường Văn Sinh dọn dẹp bát đũa xong, đi vào liền thấy cảnh này, anh không tiến lên làm phiền hai người, chỉ tiến đến giá sách lấy ra một cuốn rồi ngồi vào cái bàn còn lại đọc sách.
Quân Tử thấy anh, cũng gọi một tiếng chú.
Đường Văn Sinh gật đầu đáp lại.
"Thím ơi, cháu làm xong rồi."
Quân Tử vùi đầu vào làm, sau đó đưa cho Phong Ánh Nguyệt kiểm tra, Phong Ánh Nguyệt sau khi xem xong gật đầu cười: "Cơ bản là cháu vẫn chưa nắm được bài học cho nên mới không làm bài được, bây giờ đã hiểu rồi thì việc này sẽ không còn là vấn đề nữa, mấy bài trước có bài nào mà cháu không biết làm nữa không?"
Nhân tiện cô sẽ chỉ luôn về mấy bài tập trước kia.
Quân Tử được khen cũng ngày càng chủ động hơn, lấy ra những bài trước đó đã bị cha cậu bé mắng rất nhiều lần đưa cho Phong Ánh Nguyệt xem.
Phong Ánh Nguyệt xem sơ một lần rồi giảng cho Quân Tử những bài học liên quan ở trong sách, ngoài ra cô còn dùng bút chì viết ra những đề đó để cậu bé làm lại một lần nữa.
Đường Văn Sinh ngước mắt thấy Phong Ánh Nguyệt ở phía đối diện đang vô cùng kiên nhẫn dạy Quân Tử, càng nhìn càng cảm thấy vợ của mình thật giỏi.
Quân Tử được Đường Văn Sinh đưa về nhà, chị dâu Vương vừa nói cám ơn, quay đầu liền mắng Quân Tử một trận.
"Con không tự về nhà được sao?" "Chú Đường nói chú ấy cũng có chuyện cần xuống đây mà mẹ." Quân Tử cười híp mắt bỏ bài thi vào trong cặp: "Mẹ, thím ấy thật giỏi và cũng rất dịu dàng, thím không có la con, giảng bài cũng rất dễ hiểu, không giống như cha, vừa lớn tiếng vừa giảng bài khó hiểu quá trời."
Chị dâu Vương nghe vậy bật cười: "May mà cha con không có ở nhà, nếu không con lại bị mắng nữa cho mà xem."
Nghe Quân Tử nhận xét về Phong Ánh Nguyệt như vậy có thể thấy cô thật sự rất giỏi.
Vì vậy mấy ngày sau, tối nào Quân Tử cũng đi tìm Phong Ánh Nguyệt và mang theo một ít cải xanh, hoặc sẽ là vài cái bánh bột ngô của chị dâu Vương, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ cho một phần cho hai người ăn.
Phong Ánh Nguyệt từ chối không được đành phải tận tâm dạy dỗ Quân Tử.
Dĩ nhiên đây là chuyện nên làm.
Hôm sau, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đến nhà máy sản xuất giấy, hôm nay anh sẽ đi theo lãnh đạo đến thành phố, khi đưa Phong Ánh Nguyệt đến phòng gia công, anh nhiều lần căn dặn cô kỹ càng.
"Có chuyện gì thì phải nói với chị dâu Triệu, đợi anh về."
"Vâng, anh cứ yên tâm."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu trả lời, Đường Văn Sinh im lặng nhìn cô không rời.
Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi liền nói: "Hãy nhớ lời em dặn, phải cẩn thận một chút."
"Ừ." Đường Văn Sinh hài lòng rời đi.
Chị dâu Tiêu rất nhanh cũng đã tới, vừa thấy Phong Ánh Nguyệt đã vội chạy lại: "Cậu ấy có vẻ rất lo cho em đấy."
Lúc chủ nhiệm Lý giao việc, Phong Ánh Nguyệt vẫn được phân công làm cùng chị dâu Tiêu, hai người vốn đã quen biết nhau, cộng thêm cả hai đã từng ngồi tâm sự với nhau cho nên cô ấy cũng rất quan tâm đến cô.
Biết Đường Văn Sinh phải ra ngoài học tập vài hôm, chị dâu Tiêu vỗ n.g.ự.c nói: "Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị, đừng ngại."
"Dạ."
Phong Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Đã làm ở đây được một thời gian nên Phong Ánh Nguyệt cũng dần làm quen với nơi này, tác phong rất chuyên nghiệp. Chỉ là khi về nhà ăn cơm, cô vẫn thuận miệng mời Văn Sinh ăn cơm.
Phong Ánh Nguyệt sững sờ trong phút chốc.
Cô nhìn hai cái chén để ở trên bàn, sau khi ngồi xuống rất lâu cũng không nói gì, một mình lặng lẽ dùng bữa. Dọn dẹp được một lúc, Quân Tử đã tới, Phong Ánh Nguyệt liền để cậu bé làm bài tập.
Phong Ánh Nguyệt cầm đèn dầu dẫn Quân Tử lên tầng ba, sau khi đến nơi an toàn, cô nói với cậu bé: "Đi từ từ thôi."
"Dạ, thím đừng lo."
Quân Tử cầm đèn dầu, đi lạch bạch xuống lầu.