Chương 20
Khương Điềm Điềm dậy muộn.
Có điều cô cảm thấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Hôm qua cô đi sớm về trễ, ê ẩm khắp cả người đây.
Khương Điềm Điềm nghĩ, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất mình không nên đến công xã, lộ trình hai tiếng đồng hồ đủ khiến người ta mệt tới mức phát điên. Tô Tiểu Mạch và Đại Hổ Nhị Hổ không có ở đây, cũng không biết là đi đâu rồi, nhưng Khương Điềm Điềm thấy trong nồi đang đun nước, nước vẫn còn âm ấm.
Khương Điềm Điêềm rửa mặt, tự hâm nóng hai cái bánh bao một quả trứng gà cho mình rôi nhâm nhi từng chút một.
Khương Điềm Điềm vui vẻ ăn xong lại thở dài, nếu như bữa sáng ngày nào cũng được thịnh soạn như vậy thì hay quá.
Có điều, cô nhìn hàng tích trữ của mình, chỉ còn lại hai cái bánh bao và một quả trứng gà. Nếu hôm qua hai người họ mà không ăn trứng gà do bà Trân chuẩn bị cho thì e là bây giờ đến trứng gà cũng không có ấy chứ.
Tội nghiệp quá đi.
Khương Điềm Điềm uống nước ừng ực, chợt nghe thấy bên ngoài sân có tiếng cửa mở: "Điềm Điềm ơi, vẫn chưa đi làm hả?"
Khương Điềm Điềm chạy vội ra cửa, thấy bà Trân xách hai con gà đi vào, Khương Điềm Điềm lập tức trợn to hai mắt: "Gà này là cho cháu hả thím?”"
Bà Trần gật đầu: "Đúng thế! Không phải mấy hôm trước nói rồi à, thím bắt hai con gà cho cháu đấy thôi. Cháu xem thế nào, thím nói với cháu nhé, hai con gà này là đang trong kỳ đẻ trứng đấy. Cháu cứ nuôi cho tốt, khoảng hai ba hôm nữa là được ăn trứng gà rồi."
Ông trời ơi, thế là thằng oắt rảnh con Tiểu Lục không thể trộm trứng được nữa rồi!
Bà Trân tự nhủ thế rồi nói: "Có điều gà này là ôm từ đại đội Bắc Trấn tới, đột nhiên đổi chỗ như vậy, e là trong mấy ngày nữa không thể đẻ trứng được. Cháu có giun hay gì thì cứ đút cho nó ăn, bọn chúng quen dần rồi thì sẽ đẻ trứng nhanh hơn.”
Khương Điềm Điềm chưa bao giờ nuôi bất cứ sinh vật sống nào, cô nhìn hai con gà trước mặt, nghiêm túc nghe bà Trần chỉ bảo. Thái độ khiêm tốn như thế khiến bà Trần rất vui sướng! Bà cười bảo: "Cháu có gì không hiểu thì cứ hỏi thím."
Khương Điềm Điềm: 'Vâng ạ."
Cô bật cười, lại như nghĩ đến điều gì đó, đoạn nói: "Thím chờ cháu một tí."
Cô chạy vọt vào phòng rồi lại đi ra, bảo: "Thím nhắm mắt lại, há miệng ra đi."
Bà Trần: "2?2?"
Tuy không hiểu gì nhưng bà vẫn làm theo, Khương Điêm Điềm lập tức đút một viên đường vào miệng bà Trần, bà Trân cảm nhận được vị ngọt thấm nhuần, vội mở mắt ra: "Đây là!!!"
Khương Điềm Điêm khoe: "Đường hôm qua cháu mua đó thím, có ngọt không ạ?
Bà Trần sững người nhìn Khương Điềm Điềm, một lúc lâu sau vành mắt hoen đỏ, nhìn đi nơi khác với vẻ mất tự nhiên, nói: "Cái con bé này, cho thím ăn đường làm gì. Hôm qua đã cho bánh bao rồi, nay lại còn cho cả đường. Thứ tốt sao không giữ lại mà ăn! Đúng là đứa bé ngốc."
Tuy nói thế nhưng bà cũng không giấu được khóe miệng cong lên, mặt bà tràn đầy ý cười, mấy nếp nhăn cũng dính lại với nhau như bông hoa cúc nở rộ. Bà Trần nói: "Hôm qua đi cả một ngày đường, cháu có mệt không? Hay thế này đi, hôm nay đừng đi làm nữa, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Việc của cháu ở chuồng heo, để bác kêu thằng con làm cho cháu." Khương Điềm Điềm: 'Ớ? ÁI"
Cô còn chưa kịp trả lời thì bà Trân đã vèo cái đi ra khỏi cửa, bước chân đầy vội vã.
Khương Điềm Điềm: "?"
Ui ui ui, người thời đại này quả đúng là chất phác quá!
Thật là thời đại tốt, dân tình giản dị lại đơn thuần!
"Thím út ơi..."
Một âm thanh nhỏ vang lên, Khương Điềm Điềm nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy một con bé gầy tong teo nấp ở hàng rào tre cách đó không xa đang lén nhìn Khương Điềm Điềm, mặt đầy mong chờ.
Khương Điềm Điềm nhớ lại, nhận ra đây là Tam Nữu Nhị, là cô con gái thứ hai của anh ba nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm không ấn tượng lắm với mấy đứa bé nhà họ Trân, có điều vẫn nhận ra. Năm nay Tam Nữu Nhi mới năm tuổi, thế nhưng trông lại như chỉ bốn tuổi, là một con bé tóc vàng gầy đét không bằng hai lạng thịt.
Khương Điềm Điềm lại hỏi: 'Cháu có chuyện gì à?"
Thấy cô bé không trả lời, Khương Điềm Điềm quả quyết: "Không nói là thím đi đó."
Cô cũng chỉ mới là "bé con" mười bảy tuổi nên cũng không quan tâm tụi con nít lắm, cũng không có tình mẫu tử như mấy cô gái xuyên qua khác. Chính cô còn cần tình mẫu tử đây này.
Trẻ con rất nhạy cảm, Khương Điềm Điềm không thân mật với tụi nó thì cô bé vẫn cảm nhận được, thấy Khương Điềm Điềm muốn đi, cô bé nghĩ đến biểu cảm thỏa mãn ban nãy của bà ngoại, thế là lấy hết mọi dũng khí nói: "Cháu, cháu làm việc cho thím! Thím, thím út ơi, thím, thím có thể cho cháu đường không?" Một câu nói thôi mà nói ngắt nghỉ mấy hồi.
Khương Điềm Điềm: "Ớ?"
Cô xoay đầu lại, nhìn sang cô bé tóc vàng.
Tam Nữu Nhi sợ cô không cần mình, thế là nhanh nhảu hứa: "Cháu biết bắt giunl"
Cô bé học dáng vẻ của mấy ông anh họ nhà mình lúc ở nhà, ra sức nịnh nọt: "Ngày nào cháu cũng có thể bắt được nhiều giun, cháu bắt giun cho gà ăn, cháu, cháu muốn ăn đường..."
Khương Điềm Điềm nhìn cô bé gầy tong teo rồi lại cúi đầu nhìn gà, nói: "Được."
Tam Nữu Nhi ngạc nhiên nhìn Khương Điềm Điêềm, không dám tin!
Khương Điềm Điềm: "Được rồi, cháu cứ bắt giun mỗi ngày đi, không đủ giun thì nhổ rau. Ngày ngày cho hai con gà của thím ăn no, thím sẽ cho cháu một viên đường, thế nào?"
Tam Nữu Nhi: "Được ạI"
Cô bé vui vẻ lắc lư, ngoắc tay nghiêm túc nói: "Nhất định cháu sẽ làm tốt."
Khương Điềm Điềm tùy ý: "Chủ yếu là bắt giun nhé, không có giun mới nhổ rau, nếu cháu ăn bớt là thím sẽ đổi người đó."
"Ăn bớt?" Xem chừng cô bé không hiểu cho lắm.
Khương Điềm Điềm: "Tức là cố ý lừa thím, chỉ toàn nhổ rau mà không bắt giun."
Tam Nữu Nhi vội đảm bảo: "Cháu không làm thế đâu ạI"
Khương Điềm Điềm gật đầu: 'Vậy được."
Một lớn một nhỏ quả quyết đạt thành giao dịch.
Tam Nữu Nhi vui vẻ: "Vâng! Cháu đi ngay đây!"
Cô bé không dám chậm trễ một giây nào, tức khắc chạy biến cái vèo. Bé muốn bắt giun, bé muốn ăn kẹo!
Cô bé chạy biến đi, Khương Điềm Điềm ngồi trong sân nhìn hai con gà mái mà nghĩ: 'Bọn mày phải đẻ trứng thật tối cho tao đó, mày nhìn đi, vì để vỗ béo bọn mày mà tao phải bỏ biết bao công sức. So với mấy con gà khác trong thôn thì bọn mày là nhất rồi nhé! Bọn mi hiểu không hả?"
Hai con gà mái: 'Quác quác quác quác quác!"
Khương Điềm Điềm: "Bọn mày còn cười à, tao nói cho bọn mày biết, không được cười! Muốn ăn ngon thì phải đẻ trứng nhiêu nữa! Ngày nào cũng phải đẻ hết! Nếu không, tao sẽ vặt lông tụi mày làm gà nướng."
Hai con gà mái: 'Quác quác quác quác quác!"
Khương Điềm Điềm: "Phải cho ta đồ ăn ngon, ngoan ngoãn đẻ trứng!"
Khương Điềm Điềm dạy dỗ hai con gà xong thì đứng dậy, cô cầm hai túi đường đi sang bên cạnh: "Thím Vương ơi."
Thím Vương đang chuẩn bị đi làm thì thấy Khương Điềm Điềm đứng cười ngoài cửa, bèn hỏi: "Điềm Điêm đến đấy à, sao vậy? Có chuyện gì hả?"
Khương Điềm Điềm đi vào sân, đưa hai túi đường mình đã chuẩn bị cho bà, nói: "Dạ thím, hôm qua cháu có ghé trong huyện, mang cho thím hai túi đường đây. Chuyện ngày hôm trước, cám ơn thím đã giúp cháu nha."
Bà Vương: "Cháu làm gì thế! Bà con xa không bằng láng giềng gần, đều là hàng xóm với nhau, nhà ai gặp chuyện sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa tụi thím cũng có làm gì đâu! Chỉ làm chỗ dựa cho cháu thôi. Cháu làm gì vậy hả, mau cất đi."
Khương Điềm Điềm kiên quyết lắc đầu: "Không, cháu đã đem tới rồi thì cho thím đấy!"
Cô nhất quyết dúi vào tay bà Vương, rồi chạy bình bịch ra khỏi sân!
Bà Vương: "Hầy, cái con bé này! Đúng thật là..." Bỗng bà không biết phải nói gì đây, bà cúi đầu nhìn bịch đường trong tay, nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn nhận. Nếu con bé đã cương quyết cho thì bà cũng không từ chối nữa. Có điều trong lòng bà hiểu, từ nay về sau phải chăm sóc cô bé này nhiều hơn.
Khương Điềm Điềm quay về nhà, hít một hơi thật sâu.
Bánh ít đi bánh quy lại đúng là phức tạp quá hà.
Có điều anh Tiểu Phong nói đúng, hai nhà gần nhau như thế, có việc gì thì cũng có thể phụ nhau. Nên qua lại cũng không thể quá keo được. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, nhìn thành viên mới nhà mình - hai con gà, nghĩ không biết nuôi gà có khó không.
Mà kỳ thực thì nghĩ kỹ lại nhé, một viên đường một xu, mỗi ngày cô dùng đường để đổi lại thức ăn cho gà thì cũng không thích hợp lắm.
Mà thôi, dù sao năm nay cô cũng sẽ lập gia đình, lấy người ta rồi thì số gà này cũng không cần cô lo nữa. Nghĩ như vậy, hình như cũng chỉ dăm ba tháng thôi, có mỗi mấy tháng cô vẫn chỉ tiêu được. Mà nếu như gà ăn giun còn dám đình công không chịu đẻ trứng cho cô ấy hải
Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm hai con gà với ánh mắt hình viên đạn, nghĩ xem gà nướng ngon hay gà hầm ngon hơn.
Hai con gà: "Quác quác quác." Nhanh chóng chạy biến đi!
Khương Điềm Điềm: "Cảm nhận được sát ý của tao rồi hả? Hừ!"
Khương Điềm Điềm tựa vào vách tường đằng sau, chống cằm nhìn gà.
Nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến anh bạn trai nhỏ của mình, không biết giờ anh Tiểu Phong đang làm gì, có đi làm không.
Trân Thanh Phong đi làm?
Không, không thể có chuyện ấy được. Trân Thanh Phong ắt sẽ lấy lý do mệt chết mệt sống nằm ở nhà giả chết cho xem.
Bình thường đã lười thì đừng nói gì đến lúc mệt thật.
Tuy lười song không phải Trân Thanh Phong không làm gì, anh gọi hai đứa bé trai hai đứa bé gái lớn nhất trong nhà tới.
"Một giỏ nấm lớn đổi được hai viên đường, một giỏ nấm nhỏ đổi được một viên đường. Nếu mấy đứa muốn làm, hái xong thì sang tìm thím út đi; còn nếu không ưng thì chú tìm người khác. Mấy đứa cũng biết đấy, chú thương mấy đứa nên mới cho mấy đứa cơ hội này, mà dù mấy đứa không muốn thì chú cũng có người khác...'
Nhà họ Trần tổng cộng có chín đứa, bốn đứa lớn gật đầu như giã tỏi, đồng thanh: “Chịu ạ, bọn cháu làm.”
Suy cho cùng Đại Nữu Nhi cũng lớn nhất, cô bé thắc mắc: "Nhưng nếu bọn cháu không thể nhặt nấm về thì bà sẽ mắng mất."
Đại Nữu Nhi là chị ruột của Đại Hổ và Nhị Hổ, Đại Hổ tiếp lời: 'Mắng cũng có bớt được lạng thịt nào đâu, mà có thể được ăn đường ái!"
Trần Thanh Phong uể oải tựa ra sau như kẻ không xương, nói: 'Đầu óc mấy đứa làm bằng đá à. Sao cứ nhất thiết phải đổi toàn bộ để lấy đường, không biết tự giữ lại một ít hả?"
"Đúng đúng đúng!"
Bốn đứa con nít phấn chấn đang chuẩn bị đi thì bất thình lình trông thấy có người đứng ở cửa. Cả đám giật mình, hô: "Thím năm”
Tô Tiểu Mạch không ngờ mình về nhà lấy ít đồ mà gặp phải hiện trường xúi giục phạm tội có quy mô. Cô ấy lúng túng nhìn tụi nhỏ rồi lại nhìn Trần Thanh Phong, gật đầu ra hiệu rồi xoay người đi ra.
Mấy đứa nhỏ lập tức nhao nhao: "Chú ơi, làm gì bây giờ?" Trần Thanh Phong nheo mắt, cũng không để ý: "Vốn làm gì thì làm nấy thôi! Sao? Mấy đứa không muốn ăn đường nữa hử?"
"Muốn ạ!" Tụi nhỏ đồng thanh đáp.
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Thế thì còn nói gì nữa? Muốn ăn từ chỗ chú mà không muốn làm hả?"
Nhắc đến chuyện này, tụi nhỏ lập tức kiên định, quả quyết lắc đầu: "Không có ạ không có ạ.'
Chú nhà tụi nó chưa bao giờ nhường cái gì đâu.
Tụi nhỏ lập tức đi ra khỏi cổng, Nhị Nữu Nhi thấy Tứ Nữu Nhi và Ngũ Nữu Nhi đang bện dây chẳng ở trong sân thì hỏi: "Tam Nữu Nhi đâu rồi?"
Tứ Nữu Nhỉ lắc đầu: "Em không biết."
Nhị Nữu Nhi: "Vậy em ở nhà chơi với bé năm nhé, chị đi hái nấm đây."
"Vâng ạ"
Đám trẻ kéo nhau rời đi, Trân Thanh Phong cũng đi theo, nhưng vừa đi không được bao xa thì thấy thằng Nhị Cẩu Tử trong thôn đi bộ tới, hắn thấy Trần Thanh Phong thì nháy mắt: "Trân Tiểu Lục, đã giờ này rồi mà mày không đi làm à? Không phải mày tính quyt một ngày công đấy chứ?"
Trần Thanh Phong: "Con mắt nào của anh thấy tôi định đi làm?"
Nhị Cẩu Tử cười ha hả: "Ôi chao, đúng là chưa gặp đứa lười nào lại còn hùng hồn như thế."
Trân Thanh Phong bình tĩnh mỉm cười, là gương mặt vui vẻ bức chết người không cần đền mạng: "Thì cũng hết cách rồi, cha mẹ với mấy ông anh nhà tôi đi rồi, ngay đến chị làm ở công xã cũng muốn quân tâm tôi. Vậy thì có biện pháp gì đây! Làm cho mọi người thích như vậy đấy! Về điểm này thì tôi không như anh, anh mà không đi làm thì xem như không có ăn.' Nhị Cẩu Tử: "..."
Hắn hậm hực trợn mắt với Trân Thanh Phong, có điều nhanh chóng giễu cợt: "Nói vậy cũng đúng, có ai da mặt dày như mày đâu. Mình không đi làm còn dụ dỗ mẹ làm việc cho con dâu chưa qua cửa! Nhà ai có đứa con trai được như mày, đúng là may mắn, quá may mắn."
Trần Thanh Phong hất đầu, cười: "Là ai không may ấy chứ! Vợ tương lai của tôi còn có thể cho tôi một căn nhà nữa đấy."
Nhị Cẩu Tử: "..."
Nhị Cẩu Tử phát hiện, lần nào Trần Thanh Phong cũng có thể khiêu khích giới hạn thấp nhất của hắn.
Người này làm thế không những không biết nhục mà còn cho rằng rất vẻ vang, thật là xấu hổ mất mặt.
Hắn cảm thấy, cùng là bị mọi người trong thôn này chê bai lại còn không đàng hoàng. Chí ít hắn còn tự chủ động kiếm tiên nuôi mình. Nhưng còn cái thằng này thì đúng là không biết xấu hổ.
Thực sự không muốn bị gộp chung với thằng này chút nào!
Nhị Cẩu Tử nhìn Trân Thanh Phong, trợn mắt rồi lập tức bước nhanh hơn.
Còn Trần Thanh Phong vẫn nhìn hắn, mắt lóe lên, nói: 'Ây dô sao thế, anh đi đâu vậy! Sao đi nhanh thế!"
"Liên quan gì đến mày!"
Nhị Cẩu Tử còn đi nhanh hơn, cứ như Trần Thanh Phong là ôn dịch vậy.
Trân Thanh Phong vốn định đến chuồng heo, nhưng nghe nói Khương Điềm Điềm không đi làm thì trực tiếp đi thẳng sang nhà cô. Quả nhiên, vừa mở cổng ra thì đã thấy Khương Điềm Điêm ngẩn người ngồi giữa sân.
"Quác quác quác!" Gà mái đi lang thang trong sân. Trân Thanh Phong: "Ui chao, mẹ anh bắt được gà rồi à!"
Anh đi tới ngồi xuống cạnh cô, nói: "Nghĩ gì thế?"
Khương Điềm Điềm: "Đang nghĩ về anh đói"
Trần Thanh Phong lập tức cười to, đoạn nói: "Anh cũng biết em thích anh mà."
Khương Điềm Điềm liếc anh, hỏi: "Anh ăn gì chưa? Còn có hai cái bánh bao đó, em lấy cho anh nhé."
Trần Thanh Phong: "Không cần, em cứ cất đó mà ăn..."
Khương Điềm Điềm không nghe anh, cô cười nói: "Còn có hai cái, chúng ta mỗi người một cái."
Trân Thanh Phong do dự nhưng không ngăn nữa, anh bảo: "Hai ngày nay anh ăn ngon quá trời."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Ăn xong bữa này là hết rồi còn đâu."
Khương Điềm Điềm không thích ăn đồ lạnh, cô đặt bánh bao vào trong nồi hấp lại, Trân Thanh Phong lập tức chêm thêm củi, đoạn nói: 'Buổi chiều không có việc gì làm, để anh đi nhặt ít củi cho em."
Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Được ạ."
Trong nồi nhanh chóng bốc lên hương thơm của bánh bao thịt, Khương Điềm Điềm hít hà, nói: "Thì ra mỹ vị nhân gian chính là thế này."
Trần Thanh Phong: "Dạo này tin đồn lan nhanh lắm, chúng ta cẩn thận chút. Đợi mấy hôm nữa chuyện của Dương Mộc Đầu qua đi, anh sẽ đến công xã mua ít lương thực, em có thể hai ba hôm ăn một ít."
Tuy đến giờ Khương Điềm Điềm chưa bao giờ nói gì, nhưng Trần Thanh Phong có cảm giác cuộc sống ngày xưa của Khương Điềm Điềm rất tốt. Cô ít khi ra ngoài, mà lão hai Khương trông cũng không phải giàu sang.
Nhưng tính cách không lừa được người khác. Rõ ràng Điềm Điềm là một cô bé được nuông chiều từ bé.
Có điều anh cũng biết sơ sơ, vì sao cha vợ qua đời lại không cho Khương Điềm Điềm ra ngoài, người khác đói đến xanh xao người thì khô đét, vừa đen vừa vàng. Tuy cô rất gây song da lại trắng bóc, nhìn không giống dạng con gái từng chịu đói, thế thì thử hỏi có ai không nhìn ra được điểm mờ ám?
Vậy thì dù lão hai Khương có giả nghèo, chỉ sợ cũng lọt vào mắt người ta.
Nhà bọn họ lại không có ai, nhân số ít ỏi, nếu thực sự có việc gì thì cũng không ai giúp cho.
Nên cô mới ít khi ra ngoài, Trần Thanh Phong rất hiểu.
Có điều cũng may, mấy năm nay thanh niên tri thức về quê khá nhiều, ai ai cũng tương đối ra dáng nên trái lại cũng nổi bật, thành ra dù Khương Điềm Điềm có trắng thì cũng không xuất chúng.
Anh nói: "Em dịch ra ngoài chút, đừng để tàn lửa văng lên người."
Khương Điềm Điềm đáp một tiếng: "Em biết rồi."
Thấy nồi đã sôi, Khương Điềm Điềm giở nắp nồi lên: "Oa, thơm quá đi!"
Đang chuẩn bị ra tay thì nghe thấy trong sân có tiếng động, Trần Thanh Phong ngẩng đầu lên, thấy Tô Tiểu Mạch đi vào.
Khương Điêm Điềm cầm bánh bao thịt trong tay: "..."
Trân Thanh Phong: '..."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Ai ai cũng đứng đực ra.
Trân Thanh Phong: "Chị dâu năm, không phải chị giám sát em đấy chứ?"
Tô Tiểu Mạch trợn mắt: "Không, chị không làm chị không cóI"
Bộ cô ấy rảnh rỗi tới mức sinh nông nổi thế à? Đi giám sát thằng nhóc này? Nếu lời này mà truyền đi thì còn có thể nghe được sao?
Cô đang định giải thích thì nghe Khương Điềm Điềm nói: "Anh Tiểu Phong đừng nói lung tung. Chị dâu mau vào đi."
Tô Tiểu Mạch lúng túng, cô ấy rất muốn đặt đồ xuống rồi đi luôn, nhưng Khương Điềm Điềm lại giữ cô ấy lại, kéo cô ấy vào nhà. Trong tay Tô Tiểu Mạch xách một giỏ trúc nhỏ đã cũ, không phải loại lớn, chỉ to chừng hai quả đấm của đàn ông.
Khương Điềm Điềm liếc thoáng qua, ngay tức khắc da đầu tê rân như muốn nổ tung.
Cô nhanh chóng lùi về sau một bước, chỉ vào giỏ trúc của Tô Tiểu Mạch, lắp ba lắp bắp: "Sao sao sao, sao chị lại đưa thứ này đến!"
Một đống giun béo múp ngọ nguậy, nhìn thôi đã muốn nôn.
Giun vốn không phải là thứ gì đáng yêu, nay lại còn là một đám chỉ chít, càng khiến người ta không chịu nổi.
Khương Điềm Điềm cảm thấy cô không phải là dạng không chịu khổ, nhát gan tới chết. Nhưng mà, thứ này rất dễ khiến người ta chỉ trong một giây biến thành người mắc đủ các chứng bệnh sợ hãi. Cảm giác không thích ứng đó toát ra từ lỗ chân lông.
Khương Điềm Điềm nhìn Tô Tiểu Mạch chòng chọc, không nhúc nhích.
Tô Tiểu Mạch không ngờ cô lại sợ đến thế, lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi cũng giải thích: "Đây là mẹ bảo chị đào giun cho gà ăn giúp em."
Khương Điềm Điềm: "Hức hức."
Đến nhìn cô còn không thiết nhìn nữa, da đầu tê râần lông tơ dựng cả lên rồi đây nèI
Không được, cô chịu không nổi nữa rồi! Trần Thanh Phong: "Cám ơn chị dâu năm, chị cứ để ở đây đi, lát nữa em sẽ cho gà ăn.”
Anh đi tới nhẹ nhàng ôm vai Khương Điềm Điềm, nói: "Đừng sợ, có anh đây."
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô dựa vào Trần Thanh Phong, nói: "Em, em không sợi"
Trần Thanh Phong: "Ừm, em không sợ. Em cực kỳ to gan mài"
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, Trần Thanh Phong xoa đầu cô, nói: "Chỉ là em không thích chúng."
Khương Điềm Điềm lại gật đầu.
Tô Tiểu Mạch thấy hai đứa như thế thì im lặng đi cho gà ăn, cô ấy không muốn ở lại ăn cẩu lương ngập họng nữa đâu.
“Chị dâu năm.”
Khương Điềm Điềm bỗng gọi Tô Tiểu Mạch lại, Tô Tiểu Mạch quay đầu: "Có chuyện gì hả?"
Tuy ở nhà Khương Điềm Điềm nhưng chỉ ban đêm Tô Tiểu Mạch mới tới ngủ, mà cũng không nói nhiều. Nên tính ra chị và Khương Điềm Điềm cũng không thân thiết quá. Mấy chị em dâu khác, nhờ có kinh nghiệm đời trước nên cô ấy còn có thể hiểu được. Nhưng kiếp trước của cô ấy hoàn toàn không có Khương Điềm Điềm.
Nên có thể nói cô ấy và Khương Điềm Điềm là xa lạ nhất.
Khương Điềm Điềm đưa bánh bao trong tay mình ra, chia một nửa cho Tô Tiểu Mạch, nói: "Cho chị nè."
Tô Tiểu Mạch sững sờ, ngơ ngác nhìn Khương Điềm Điềm.
Cả buổi sau cô ấy mới nói: "Chị không nói với ai đâu."
Khương Điềm Điềm nhìn cô ấy: "Không phải em sợ chị nói với người ngoài. Chỉ là gặp nhau thì chia nửa thôi. Chị cũng thấy rồi, sao em lại có thể ăn một mình được nữa? Với cả, em cũng không cho không chị."
Tô Tiểu Mạch im lặng nhìn cô, lại nghe thấy Khương Điềm Điềm nói: "Đây là bánh bao nhân thịt bán trong huyện đó, chị nếm thử rồi học tay nghề của người ta đi. Đợi tới Tết trong nhà làm bánh bao, chị cũng có thể ra tay. Đến lúc đó, em muốn ăn nhiều một cái."
Tô Tiểu Mạch im lặng.
Khương Điềm Điềm: "Cho chị đó!"
Cô lại giơ nửa cái bánh bao thịt trong tay, Tô Tiểu Mạch nhìn rồi cuối cùng vẫn giơ tay ra, nhận lấy bánh bao nhân thịt, rồi thấp giọng nói: "Được rồi."
Khương Điềm Điềm bật cười lanh lảnh, nói: "Vậy quyết thế chị nha!"
Tô Tiểu Mạch cúi đầu nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, cắn một miếng nhỏ, dù không phải là mẻ bánh mới nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm nồng. Bánh bao thịt trong huyện làm rất đơn giản, không có gì đặc biệt. Nếu như nói ăn ngon thì Tô Tiểu Mạch có tự tin mình làm ngon hơn.
Năm đó cô ấy ra ngoài, cầm một lá thư giới thiệu trốn đông trốn tây. Ở thời đại này nếu không có thư giới thiệu thì không làm gì được cả, cô ấy cảm thấy mình đã đi vào đường cùng rồi. Cũng may là được một đôi vợ chồng già cưu mang.
Đôi vợ chồng mở một tiệm ăn nhỏ ở phố núi, thời này mà dám kinh doanh như vậy thì cũng tức là sau lưng có hy vọng. Nên bọn họ cũng cho Tô Tiểu Mạch ở lại. Tô Tiểu Mạch không cần tiền, được bao ăn bao ở, ở trong tiệm cơm nhỏ ấy bảy năm. Nghe nói tổ tiên ông cụ làm nghề này, tay nghề rất lão luyện. Tuy ông ta rất phòng bị Tô Tiểu Mạch, không cho cô ấy động vào một chuyện nhỏ gì ở phòng bếp, nhưng rồi lâu dần cô vẫn học lén được ngón nghề.
Tuy Sơn Thành thích ăn cay nhưng bánh bao thì không như thế.
Tô Tiểu Mạch có tự tin mình có thể làm ngon hơn.
Trong thời gian suy nghĩ, cô đã ăn hết nửa cái bánh bao trong tay, lại nhìn hai đứa Trần Tiểu Lục và Khương Điềm Điềm, mỗi đứa em một miếng anh một miếng, anh một miếng em một miếng. Ăn rất say sưa, lại còn có chút xíu mật ngọt yêu đương.
Tô Tiểu Mạch và Trân Thanh Bắc đã coi như duy trì tình cảm mặn nồng rồi, thế nhưng cũng không bằng được hai đứa này. Làm người ta nhìn thôi mà nổi cả da gà lên. Tô Tiểu Mạch im lặng quay người đi ra cho gà ăn.
Tô Tiểu Mạch nhanh chóng rời đi, Trần Thanh Phong nhỏ giọng: "Hình như em rất tốt với chị dâu năm nhà anh."
Khương Điềm Điềm: "Thì nịnh đó."
Cô văn vở nói: "Chuyện nịnh nọt bợ đỡ người ta í, là phải làm khi mà người ta nghèo túng, như thế mới có tình nghĩa đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi; đợi đến khi người ta trâu bò rồi, mà anh có đi làm thì cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Dù là lúc nào thì đưa than trong ngày tuyết cũng là tốt hơn dệt hoa trên gấm."
Trần Thanh Phong: "Tức là em cảm thấy chị dâu năm nhà anh sẽ trở nên lợi hại hả?"
Khương Điềm Điềm quả quyết gật đầu: "Em không nhìn nhầm đâu!"
Trần Thanh Phong nghĩ ngợi, ngày trước chị dâu năm khá yếu đuối, nhưng giờ lại không như thế. Không nói việc khác, chỉ mỗi việc chị ấy âm thầm trả đòn nhà họ Tô lần trước là không đơn giản rồi!
Anh gật đầu: "Em nói cũng có lý."
Lúc hai người thảo luận thì không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Tô Tiểu Mạch là điển hình của ngoài nhu trong cương, sống lâu hơn người khác hai mươi năm, tóm lại sẽ không để lộ sơ hở nào qua tính cách, hơn nữa, năm đó lúc ở quán cơm nhỏ, có thể lập nghiệp đa số đều là người có "năng lực".
Kiến thức nhiều, tự nhiên cũng từ từ bồi dưỡng.
Tô Tiểu Mạch ăn bánh bao của Khương Điềm Điềm, càng khẳng định nếu mình tự làm thì nhất định sẽ ngon hơn.
Bây giờ cô ấy nghĩ, liệu cô ấy có nên mau chóng làm mua bán nhỏ không nhỉ? Theo lý thì cô ấy nên quan sát thêm một thời gian nữa đã. Nhưng Tô Tiểu Mạch biết cô ấy phải nhanh lên.
Mọi người có thể không vội nhưng cô ấy thì không.
Vì người khác không biết, mùa thu năm nay sẽ mất mùa vì một trận mưa lớn, cuối cùng chỉ thu được 2/3 lương thực. Điều này khiến người ta vô cùng đau lòng. Mà dĩ nhiên mưa lớn mùa thu năm nay chỉ là mở đầu mà thôi, bởi sang năm sẽ còn tệ hơn nữa. Ở đời trước, qua Tết là cô ấy đã rời khỏi đại đội Bội Thu để đến chỗ của Trân Thanh Bắc. Nhưng cô ấy biết Trân Thanh Bắc có liên lạc với nhà, cũng biết năm sau sẽ có hạn hán, lại là một năm không được mùa. Dù không nghe nói có nhà nào chết đói, cũng không kham khổ bằng mất mùa liên miên, nhưng kể ra vẫn khó khăn, cuộc sống túng thiếu. Nông dân dựa vào trời kiếm sống, không thiên thời thì đúng là đi tong.
Gia cảnh nhà họ Trần đã thế thì đừng nói gì đến người khác.
Tô Tiểu Mạch trầm ngâm, chủ động đi tới gần bà Trần, hôm nay bà Trần rất vui, cả người toát lên vẻ khoan khoái.
Buổi sáng ngậm đường trong miệng, bà đi từ nam đến bắc rồi vòng từ bắc về nam.
Hiện tại toàn đại đội Bội Thu đã biết cô con dâu chưa xuất giá của bà ngoan ngoãn cỡ nào hiểu chuyện cỡ nào. Chuyện này khiến không ít bà mẹ chồng ghen ty hận không thể dùng mắt khoét chết con dâu nhà mình.
Tuy đường rất quý, song mọi người lại cảm thấy, thật ra bà Trần nói đúng.
Một cục đường có quý thì cũng chỉ một xu.
Trừ phi là các loại mẹ chồng ác độc khắc khe với con dâu đến chết kia, thì hễ có điểm tâm, luôn có thể tích cóp được. Hàng năm vào mùa mưa, tích cóp một ít nấm rồi đưa đến trạm thu mua thực phẩm phụ của công xã là có thể bán 1 mao 8 xu.
Thế nên các bà mẹ chồng rất tức giận rất bực bội.
Mà sau khi bà Trần thu hoạch ghen ghét lẫn hâm mộ, cảm thấy làm việc gì cũng có sức lực hơn trước.
Tâm trạng này gói gọn trong một chữ - sướng.
Tô Tiểu Mạch đến rất đúng lúc, bà Trần thấy cô ấy tới thì hỏi: "Đã đưa giun sang chưa?"
Bà Trân không giống chồng, chồng bà một lòng vì nhân dân phục vụ. Còn bà lại cảm thấy con trai út của mình nói khá có lý. Tuy lười biếng nhiều đúng là không tốt, nhưng lười đúng lúc, làm chuyện riêng của mình cũng là điều nên.
Dẫu sao cũng không phải dùng hết năng lượng của mình vào việc này, đúng không?
Nếu bạn không lười thì cũng có kẻ khác lười thôi.
Nhưng mấy đứa con trai ngốc của bà lại học theo cha, biết điều năng làm. Đúng là sầu chết đi được, mấy đứa con của bà, chỉ có con gái lớn là thông minh như bà mà thôi. Còn mấy đứa con trai ấy hả, chậc chậc, đứa thì quá thật thà đứa thì quá tinh ranh.
Sầu chết mất thôi!
"Mẹ ơi, con có việc muốn bàn với mẹ." Tô Tiểu Mạch thấp giọng.
Bà Trần nhìn cô ấy, còn chưa nói gì thì chợt nghe thấy tiếng còi - buổi trưa đã kết thúc. Hai mẹ con bà Trần và Tô Tiểu Mạch cùng nhau đi ra khỏi nhà. Hôm trước mới có mưa nên hai ngày nay là thời điểm tốt nhất để hái nấm.
Ba người chị dâu của cô ấy cũng xin nghỉ để lên núi hái nấm.
Đương nhiên cũng không chỉ có mỗi nhà bọn họ làm thế, trong thôn hễ nhà nào nhiều miệng ăn nhiều sức lao động thì cũng sẽ như vậy. Có điều may là giờ ba bà chị dâu không có ở đây, cho Tô Tiểu Mạch cơ hội nói riêng với bà Trần.
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ à, con muốn vào thành phố bán bánh bao."
Bà Trần tức khắc nhảy dựng lên: "Gì!!!"
Bà thật sự bị giật mình trước cái cách đi thẳng vào vấn đề của Tô Tiểu Mạch, nhìn cô con dâu với ánh mắt không tin nổi.
Những người khác thấy bà Trần như thế thì cũng nhìn nhau, dựng tai lên tọc mạch.
Song bà Trần không hề cho người khác cơ hội nghe lén, tức khắc kéo Tô Tiểu Mạch đi nhanh mấy bước, thấp giọng mắng: "Con đang làm gì đó hả! Đang yên đang lành nói vớ vẩn gì vậy, con không biết nếu đầu cơ trục lợi thì sẽ bị nhốt trong rào giậu hả? Mẹ thấy con điên tới nơi rồi!"
Tô Tiểu Mạch: "Mẹ à, con chỉ muốn tốt cho nhà ta thôi. Con chỉ có một mình, ngay tới con nhỏ cũng không còn thì ăn được bao nhiêu? Dù có bán được tiền thật thì cũng không phải tiêu cho con. Con muốn bán đồ cũng không phải là vì mỗi mình."
Cô thấp giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ là con cảm thấy, chúng ta chỉ trông lương thực, có mỗi nó thì sau này làm được gì đây! Sau này con và Thanh Bắc sẽ có con. Rồi tương lai vợ chồng chú sáu cũng kết hôn, cũng sẽ có con mà. Nhà ta ngày càng đông lên, mà lương thực mỗi năm lại có hạn, chúng ta khổ chút cũng không sao, nhưng không thể để đám trẻ khổ được. Tuy bây giờ con chưa có con, nhưng đó là do hồi đầu người con bị thương, chứ một khi có thai có thể sẽ sinh được. Khi đó nhà lại thiếu sức lao động, không phải càng khó khăn ư? Hơn nữa nếu như đến lúc ấy con không thể đi làm, thì các chị dâu sẽ nghĩ thế nào đây? Thanh Bắc đến Tết mới về được. Lần này anh ấy về, con muốn gắng sức có thai. Nên con mới nghĩ, nhân dịp nửa năm này tích góp ít tiền, chúng ta đổi lấy lương thực cất ở nhà. Dù con có không đi làm được thật thì mẹ cũng có thể làm chủ cho con."
Tô Tiểu Mạch nói thế cũng không phải có ý lừa bà Trần, mà cô ấy thực sự nghĩ vậy.
Tuy không chỉ như thế, nhưng cô hiểu được tính cách của mẹ chồng, biết nói thế nào mới dễ khuyên bà Trần.
"Mẹ à, con biết con không so được với các chị dâu, bởi vì không so được nên con mới phải làm tốt hơn, con biết mẹ lo chuyện này dính đến cha hoặc Thanh Bắc. Nhưng mẹ thử nghĩ chuyện của đại đội Dương Liễu bên cạnh đi. Chỉ cần thành phần tốt, bọn họ không có tang vật bắt kẻ gian thì càng không thể nói chúng ta đầu cơ trục lợi được. Mà con muốn bán gì chứ? Là bánh bao mài Nếu quả thật vạn bất đắc dĩ thì con ăn luôn, bọn họ đi đâu tìm được! Chứng cứ không có thì dựa vào đâu nói con đầu cơ trục lợi? Mẹ nói xem có đúng không?"
Đương nhiên chuyện không phải như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Tô Tiểu Mạch nói vậy để thuyết phục mẹ chồng.
Bà Trần im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Chuyện này, đợi mẹ bàn bạc lại với cha con đã."
Không từ chối thẳng tức còn có cơ hội.
Thực tình những lời Tô Tiểu Mạch nói đã chạm đến nội tâm bà Trần.
Tô Tiểu Mạch không ngừng cố gắng: "Nếu như xác định được sẽ làm cái này thì mẹ à, mình đào hầm ngầm lớn ngay dưới phòng mẹ đi. Chúng ta kiếm tiền đổi luôn thành lương thực, giấu dưới hầm. Không có gì chân thực hơn lương thực cả."
Bà Trân gật đầu, nhìn cô nói: "Con gả tới sắp tròn hai năm, được câu này là có lý nhất."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Vốn dĩ cô ấy luôn sợ bà mẹ chồng này, cảm thấy bà dữ quá. Tuy cô ấy sống lại, cũng biết bà không phải là người xấu song vẫn không thể gần gũi được. Ngăn cách vẫn tồn tại. Nhưng thông qua Khương Điềm Điềm thì cô ấy đột nhiên phát hiện, mẹ chồng nhà mình không khó chung đụng như thế. Thậm chí có thể nói là khá dễ dụ.
Không ngờ đúng là... như vậy thật!
Nhớ lại kiếp trước mình cứ thấp thỏm mà cô ấy không biết nên nói gì.
Cứ như mình ngày càng ngu đi vậy!
Cô ấy nghiêm túc: "Mẹ à, buổi trưa hôm nay mấy chị dâu không về dùng bữa, để con trổ tài cho mẹ nếm thử tay nghề chút nhé, xem xem có thể đổi tiền được không.”
Bà Trân ấp úng: "Chuyện này vẫn chưa quyết định được, mẹ phải bàn với cha con đã."
Tô Tiểu Mạch: "Con hiểu mà."
Bà Trân: "Gọi nhà em dâu con tới ăn chung luôn đi."
Tô Tiểu Mạch: "Vâng!"
Dừng một lúc rồi cô ấy nói: "À mẹ này, con cảm thấy... Chi bằng, chúng ta để em ấy ăn chung với mình đi?"
Tô Tiểu Mạch cũng hiểu được sự quan trọng của lương thực, cô ấy nói: 'Chúng ta hỏi em ấy xem, nếu em ấy chịu đem lương thực tới thì em ấy vừa bớt chuyện lại tiết kiệm được củi đốt, không cần nhổ cỏ nhiều. Còn nếu em ấy không chịu thì cứ coi như con chưa nói gì, mẹ xem có được không?”
Bà Trân nhếch mép, hơi xoắn xuýt.
"Con cảm thấy một mình em ấy ăn cũng không nhiều, mà còn phải làm một ngày ba bữa thì quá phiền. Thật là không cần thiết. Hơn nữa, chúng ta cũng không có ai chiếm đoạt gì cả, bé con như em ấy ăn không nhiều, chúng ta cũng không cần nhiều lương thực của em ấy."
Trong lòng Tô Tiểu Mạch biết chắc chắn Khương Điềm Điềm sẽ đồng ý.
Cô ấy nhìn là biết mà, con bé lười tới mức không thích nấu cơm! Bây giờ chỉ cần khuyên mẹ chồng nữa thôi.
Có điều không ngờ bà Trân không do dự lâu, lập tức gật đầu: "Được, con đi hỏi con bé xem."
Tô Tiểu Mạch: "Vâng ạ."
Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm dĩ nhiên là chịu rồi.
Cô không chịu thì tức là cô ngu á! Khương Điềm Điềm ăn khoai lang nướng ngán lắm rồi, cô muốn ăn cơm! Cô muốn ăn đồ nóng!
Khương Điềm Điềm: "Chị dâu năm, chị tốt quá đi! Em biết mà, chị đúng là người đẹp tốt bụng."
Đuôi mắt nhác thấy bà Trần đi tới nhìn trộm, cô lập tức nói thêm: "Chị dâu năm, em xin tuyên bố, chị là người đẹp số hai của đại đội Bội Thu chúng ta!"
Tô Tiểu Mạch đang nấu cơm, theo phản xạ có điều kiện cô ấy tiếp lời: "Thứ hai? Vậy ai là thứ nhất? Không phải là em đó chứ?"
Cô ấy đùa một câu.
Nhưng không ngờ Khương Điềm Điềm hùng hồn nói: "Dĩ nhiên là không rồi, em xếp thứ ba thôi! Đứng nhất phải là thím đáng yêu nhất nhất, dịu dàng cực kỳ, tốt bụng vô cùng, thông minh cực của chúng ta rồi."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Bà Trần sửng sốt, sau đó cười tươi rói.
Khương Điềm Điềm: "Thím đúng là người tốt nhất đại đội Bội Thu này đó, chú may mắn thật đấy, có thể tìm được người vừa đẹp người vừa đẹp nết như thím. Tuy em không biết hồi trẻ thím ra sao, nhưng mà em biết, chắc chắn hồi trẻ thím ấy là hoa khôi của công xã chúng ta!"
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm: "Em nói có bằng chứng rõ ràng, em cảm thấy dáng dấp của chú Trần cũng bình thường thôi. Nhưng chị nhìn anh Tiểu Phong nhà em đi, anh ấy đẹp trai quá chừng luôn! Đại đội chúng ta không ai đẹp trai hơn ảnh hết! Em thấy, dù là toàn công xã hay toàn huyện thì anh ấy cũng có thể xếp thứ nhất! Hơn nữa, chị cả với mấy người anh cũng không kém chút nào! Em thấy chắc chắn bọn họ giống thím! Kiểu gì cũng thết"
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm: "Hơn nữa chị cả và anh Tiểu Phong học giỏi như thế đâu phải dựa vào mỗi chăm chỉ? Nhìn anh nhà em là cũng biết anh ấy không chăm rồi. Thế thì nhất định là di truyên! Là sự thông minh của mẹ di truyên cho anh ấy đó."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm cảm thấy nữ chính kiệm lời quá. Đến nịnh hót cũng không biết!
Vậy thì để cô ra tay vậy.
"Chị dâu năm, anh năm là người như thế nào! Có phải rất anh dũng oai phong không? Em biết mà, người đi lính toàn như vậy hết. Chú thì nho nhã, chắc chắn không giống chú rồi, em thấy, phẩm già dặn quả quyết, anh dũng uy vũ đó chắc chắn cũng là giống thím."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm chống cằm, nói: "Sao chú lại may mắn thế nhỉ! Có thể lấy được hoa khôi công xã.'
Rốt cuộc Tô Tiểu Mạch cũng dừng tay nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm, cuối cùng cũng hiểu sự chênh lệch giữa mình và Khương Điềm Điềm là nằm ở đâu, cô ấy cho rằng vừa rồi mình đã nịnh nọt.
Nhưng thật ra chỉ là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.
Có điều, thổi phông quá trớn như vậy có tốt thật không?
"Ây dà, ông trời đúng là không bao giờ công bằng, cho một số người gương mặt dễ nhìn, lại còn cho người ấy cái đầu thông minh, phẩm chất ưu tú, gia đình hạnh phúc và con cháu hiếu thuận. Mà có người thì lại quá bình thường."
Cô chỉ vào mũi mình: "Em là kẻ bình thường vậy đó."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Không, em không bình thường chút nào hết!
Cô ấy âm thầm liếc nhìn mẹ chồng, chỉ thấy bà cười càng không khép miệng được, gương mặt đầy gió xuân! Ánh mắt nhìn Khương Điềm Điềm còn thân thiết hơn nhìn con gái ruột nữa!
Tô Tiểu Mạch: "..."
Ồ, thì ra vuôt mông ngựa tốt như vậy.