Chương 74:
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường theo Lộ Trúc ra khỏi phủ.
Vẫn là từ cửa phụ ở góc tây nam đi ra ngoài.
Lộ Trúc không chỉ muốn mua đồ, còn phải đi cửa hàng điểm tâm mới để trang trí nữa. Nàng bảo Khương Đường hai canh giờ sau chờ nàng ở cửa Vĩnh An bố trang.
Lộ Trúc: “Nếu ngươi đi dạo xong về sớm thì cứ về phủ thẳng luôn cũng được, không cần chờ ta.”
Hai canh giờ chính là bốn tiếng, khó khăn lắm nàng mới được đi ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải cố gắng đi cho được nhiều vòng.
Trước kia mỗi lần ra ngoài chỉ có chừng ba mươi phút, vội vàng tranh thủ thời gian, hôm nay Khương Đường đi rất chậm, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ngũ Hương Cư cách Hầu phủ rất gần, trên con đường này cửa đình như chợ, tiểu thương mở quầy buôn bán náo nhiệt, nhà cửa bên đường xếp hàng nối dài, chốc chốc lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy vụt qua.
Trên đường ồn ào huyên náo, các loại thanh âm đan xen cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Đây mới chỉ là một con phố.
Khương Đường đi tới cửa hàng tạp hóa trước, nơi này có bán thùng tắm làm bằng gỗ, cao nửa người, phía dưới có một nút gỗ, có thể xả nước ra ngoài.
Thùng gỗ ngược lại không đắt, một trăm năm mươi đồng tiền, thêm một đồng tiền có thể đưa đến Hầu phủ. Nếu đã mua thì Khương Đường mua nhiều thêm một chút, còn mua đậu tắm cùng xà bông thơm, đồ vật thượng vàng hạ cám cộng thêm một đồng nữa, tổng cộng tốn hai đồng bạc.
Từ cửa hàng tạp hóa đi ra, Khương Đường liền đi tới bố trang. Ban đêm lạnh, chăn mà nàng đang dùng đắp bây giờ hơi mỏng, hơn nữa trời càng ngày càng nóng, còn phải mua thêm một cái chăn mỏng hơn.
Người bình thường đều mua bông và vải về tự mình làm, nhưng Khương Đường không biết may vá, chỉ có thể mua đồ làm sẵn. Chăn làm sẵn đắt hơn một chút, một cái chăn mỏng rộng cỡ hai giường cộng thêm một cái đệm dày tốn hết năm đồng bạc.
Muốn mua xiêm y phải đi đến cửa hàng may mặc, giá cả không rẻ, nhưng hơn ở chỗ chất liệu thoải mái kiểu dáng đẹp mắt. Hai thân trang phục mùa hè hai đôi giày vải, lại là năm đồng bạc đi ra.
Đồ đạc cần mua đã mua đầy đủ, Khương Đường thấy thời gian vẫn còn sớm trong túi còn dư tiền, xoay người đi vào một tửu lâu trang trí đại khí xa hoa.
Không chỉ trang hoàng đại khí, tên của tửu lâu cũng rất đại khí, được gọi là “Thắng Thiên Hạ”.
Đi vào liền có tiểu nhị dẫn vào chỗ ngồi, giữa các chỗ ngồi dùng rèm châu ngăn cách với nhau.
Trên bả vai tiểu nhị treo một cái khăn vải: “Tiểu nương tử muốn ăn cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Đường đi ra ngoài ăn, cách rèm châu nhìn bàn khác đều là như vậy, hỏi: “Có những món gì?”
Tiểu nhị báo tên món ăn giống như đang nói tướng thanh: “Tửu lâu chúng ta ngon nhất là thịt cua đầu sư tử, bắt được cua hồ An Phong, phụ bếp sẽ dùng dụng cụ gỡ hết thịt cua bên trong ra. Tiểu nương nử đến đây dùng cơm một mình thì chỉ cần hai món ăn là đủ rồi, không bằng lại thêm một món bồ câu sữa kho tàu nữa đi, bồ câu được cho ăn đầy đủ, mỗi ngày bay đủ một dặm đường, chất thịt mới săn chắc như vậy.”
Hôm nay Khương Đường mang theo năm lượng bạc đi ra ngoài, không sợ ăn không nổi: “Vậy thì gọi món thịt cua đầu sư tử và bồ câu sữa kho tàu.”
Tiểu nhị ghi nhớ đồ ăn, lại hỏi: “Tiểu nương tử có muốn uống rượu không, rượu ở chỗ chúng ta đều được ủ lâu năm hết.”
Tuy rằng trong miệng rất thèm, nhưng hôm trước Khương Đường mới bị rơi xuống nước, không uống vẫn là tốt hơn: “Không cần rượu, chỉ cần hai món ăn này, thêm hai chén cơm nữa, nhanh lên một chút.”
Tiểu nhị: “Được.”
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, tiểu nhị liền bưng món thịt cua đầu sư tử lên. Chỉ có một đĩa nhỏ, bên trong có một viên thịt cua đầu sư tử lớn chừng nắm tay nhuộm nước sốt, mặt trên điểm sắc cam vàng của gạch cua. Bên cạnh có hai phần rau xanh, nước dùng thanh ngọt.
Khương Đường ngửi ngửi, thấy rất thơm.
Cơm cũng được đưa lên cùng với món thịt cua đầu sư tử, chén cũng chỉ to bằng bàn tay, Khương Đường mới thấy may mắn khi mình gọi hai chén cơm.