Ông còn cảm thấy chưa hả giận nên đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách rồi chỉ vào Lâm Bảo Chi nói: "Đều là do bà quen thói nuông chiều nó đấy. Từ khi nó trở về nhà chúng ta luôn coi nó là nhân vật chính phải không? Còn muốn thế nào nữa? Nó kết hôn xong một bước lên trời, chẳng ai có thể lọt vào mắt nó được nữa phải không?"
Lâm Bảo Chi: "..."
Dư Kiến Kỳ nói nhiều nên khát nước, bèn bưng ly nước lên uống một hớp rồi hỏi: "Sao bà không nói lời nào?
Lâm Bảo Chi vắt chéo chân rồi nâng tay làm tư thế mời: "Chẳng phải tôi đang chờ ông phát biểu cho xong đây à? Ông chưa nói xong sao tôi dám mở miệng chứ?"
"Bà Lâm, sao có chuyện gì bà cũng học theo dáng vẻ kỳ quái kia của Dư Tương vậy?"
DTV
Lâm Bảo Chi nhẫn nhịn cảm giác muốn đập bàn: "Tôi còn muốn hỏi ông tại sao lại thế đấy? Vừa rồi tôi nói ông không thể kiên nhẫn với Dư Tương một chút là không hề nói oan cho ông chút nào đâu nhé. Ông nghĩ lại xem lúc trước khi Dư Tương kết hôn với Ninh Miễn, ông đã nói với nó thế nào? Tôi thấy vốn dĩ nó gọi điện không phải để gọi cho ông đâu. Nó không muốn nhiều lời với ông nữa!"
Dư Kiến Kỳ sửng sốt: "Tôi..."
Lâm Bảo Chi mặc kệ ông, cầm lấy điện thoại gọi qua số nhà họ Ninh. Dư Tương nhanh chóng bắt máy rồi hai người nói chuyện một lúc. Cuối cùng, lúc sắp cúp điện thoại Lâm Bảo Chi còn thề son sắt cam đoan: "Tương Tương, con cứ yên tâm đi. Mẹ sẽ xử lý tốt chuyện này. Bọn mẹ không hề có ý kia đâu."
Lúc này mới cúp điện thoại.
Dư Kiến Kỳ đứng bên cạnh muốn ngồi xuống hỏi xem tình hình thế nào nhưng lại không muốn hạ mình xuống. Thế nhưng ông nghĩ lại lời vợ mình vừa nói rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống kiên nhẫn hỏi: "Nó nói thế nào?"
Lâm Bảo Chi hừ một tiếng: "Người ta nói vừa rồi ông đắc chí muốn chết, ai cũng hiếm lạ cô con gái nhỏ của ông, đến lượt nó muốn tìm gia đình tốt kết hôn thì vào miệng ông lại thành nịnh bợ nhà họ Ninh."
"Bà, bà... Chuyện quá khứ nói lại làm gì?"
Dư Kiến Kỳ không nhịn được. Lúc trước quả thật ông thật lòng vui vẻ nên không nhớ tới những chuyện đó, ai ngờ Dư Tương còn nhớ kỹ đến tận bây giờ.
"Hừ, ông cũng đừng trách thầm trong lòng là Dư Tương thích mang thù đấy nhé?"
"Tôi đâu có!"
"Tốt nhất là ông không có. Dư Tương có hận ông cũng là xứng đáng!"
Lâm Bảo Chi oán trách chồng mình xong cũng thấy đau đầu không thôi. Chuyện này dù xử lý kiểu gì cũng rất khó giải quyết triệt để. Lỡ may cô gái nhà họ Chu kia nghĩ quẩn trong lòng rồi không chỉ hận Dư Lộ mà ngay cả Dư Tương cũng bị liên lụy thì sao. Huống chi người nọ không phải ai khác mà là cháu gái ruột thị bên nhà mẹ đẻ của Chu Cầm Vận. Con dâu chưa chắc đã có thể so sánh được với cháu gái. Nếu bởi vậy mà Dư Tương ở nhà họ Ninh gặp phiền phức thì thứ bị chậm trễ chính là cả đời!
"Đầu tiên phải nói xem bây giờ nên làm thế nào? Chắc chắn bên phía nhà họ Lạc sẽ từ chối cho mà xem!"
Dư Kiến Kỳ nhíu mày lẩm bẩm: "Này, tên Lạc Hải Minh này cũng thật là. Trên đường lớn có rất nhiều cô gái, nói ra việc mình thích người khác sau lưng đối tượng sắp cưới chẳng phải sẽ mang tai học đến cho người ta sao? Lộ Lộ nhà chúng ta chắc chắn sẽ không chủ động chọc vào, thằng nhóc kia thật sự không có đầu óc, chỉ lo mình vui!"
Lâm Bảo Chi không nói gì. Bà tin tưởng con gái nhỏ không có lòng chọc tới Lạc Hải Minh, nhưng trong mắt người khác thì chưa chắc đã vậy!
Bà do dự một lát rồi nghĩ đến một việc: "Đánh tiếng cho nhà họ Lạc bên kia đi?"
Không quan tâm như thế nào, đầu tiên phải phủi sạch quan hệ hai bên cái đã. Chỉ có một mình Lạc Hải Minh đơn phương trao tình cảm, còn nhà bọn họ từ trước đến giờ chưa hề có ý kia.
Dư Kiến Kỳ gật đầu rồi lại do dự nhìn vào phòng Dư Lộ, nhỏ giọng hỏi: "Lộ Lộ vẫn chưa mang đối tượng mà nó nói kia về lần nào, có khi nào nó cũng thích Lạc Hải Minh không? Hay là hỏi ý kiến của nó một chút rồi lại từ chối sau?"
Trong lòng Lâm Bảo Chi nhất thời như lửa được đổ thêm dầu. Nếu Dư Lộ thích Lạc Hải Minh rồi hai người kết hôn thì sẽ hoàn toàn chọc tới nhà họ Chu và Chu Cầm Vận. Trong lòng bọn họ tức giận không thể phát giận với người nhà họ Dư thì chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu Dư Tương. Nếu Dư Lộ thích Lạc Hải Minh thật thì bọn họ có hỏi cũng như không thôi. Bỏ qua hạnh phúc của con gái lớn để con gái nhỏ có được hạnh phúc...
"Đúng là, tôi đã tạo nghiệp gì vậy chứ!"