Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 200

Ba người đều cười, nhưng vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nói chuyện phiếm không phải cách, Dư Tương còn vội vàng trở về.

Kỳ Thao biết điều nói: “Hôm nào các em chính thức dọn lại đây mời các em đến nhà anh ngồi, mẹ anh nấu ăn ngon, vừa lúc thực hiện lời hứa lúc trước của anh.”

“Được, đến lúc đó chúng em nhất định sẽ đến quấy rầy.”

Ninh Miễn bổ sung một câu sau Dư Tương: “Trước hỏi thăm cô chú thay chúng em, miễn cho đến lúc đó tới cửa quá đột ngột.”

Kỳ Thao cười ha hả đồng ý, hai bên bắt tay tạm biệt.

Khi đi đến trạm giao thông công cộng, tươi cười Dư Tương còn chưa tan, Ninh Miễn nhìn thấy biểu tình cô, thu mắt trầm tư.

“Lúc đó bọn em vẫn luôn cùng một điểm thanh niên trí thức sao?”

Anh hỏi xong cảm thấy không ổn, lại thêm một câu: “Anh thấy rất hai em quen thân, con người anh ta không tồi.”

Dư Tương nghĩ lại tình cảnh năm ấy, tùy ý nói: “Không có, anh ấy trở về thành phố sớm hơn em nhiều năm đó, có điều lúc em mới vừa đi sáp đội, người thanh niên trí thức đều nghe anh ta, tương đương với một nhân vật lớn, có tranh chấp gì cũng sẽ tìm anh ta giải quyết.”

Lúc trước Dư Tương và Kỳ Thao cũng không tính là quen thuộc, bởi vì lúc ấy mọi người đều mặt xám mày tro làm việc nhà nông, mỗi ngày phải phát sầu vấn đề cộng điểm và ăn cơm no, không còn tâm tư đi quan tâm, nhưng trở về thành gặp lại, đã từng cộng hoạn nạn với nhau liền có vẻ phá lệ thân cận, đặc biệt Kỳ Thao cố hết sức kết thiện duyên rộng rãi, Dư Tương vì nguồn tiêu thụ kem dưỡng trắng da cũng cố ý qua lại với anh ta.

Ninh Miễn nghe xong gật đầu.

“Đúng rồi, em còn chưa từng hỏi qua lúc anh sáp đội, lúc ấy anh hẳn là còn khó khăn hơn chúng em khi đó phải không?”

Cô nhớ rõ chỗ Ninh Miễn sáp đội ở Đông Bắc, mùa đông phá lệ rét lạnh.

Ninh Miễn thu hồi tâm tư: “Vẫn ổn, chính là lạnh chút, sẽ đông lạnh tay.”

“Ồ, em nhớ rõ trên tay anh không có nứt da mà?”

Dư Tương vẫn luôn thèm tay anh, chính là không cơ hội chơi.

DTV

Thừa dịp xe giao thông công cộng còn chưa đến, Ninh Miễn nâng tay phải lên giơ trước mắt cô, chỉa chỉa các đốt ngón tay rõ ràng, lớn hơn tiền xu một chút, cẩn thận còn có thể nhìn ra thảm trạng lúc trước bị đông lạnh.

Dư Tương thở ra một hơi vừa lúc đánh vào trên mu bàn tay, cánh tay phải Ninh Miễn cứng đờ, sau đó thu tay lại.

“Hiện tại không sao rồi.”

“Vậy anh cũng phải chú trọng bảo dưỡng, anh nói, nếu chúng ta khai phá một loại kem không có hương vị, anh sẽ dùng sao?”

Ninh Miễn dưới ánh mắt chờ mong của cô gật đầu: “Em đây là đang đẩy mạnh tiêu thụ?”

Dư Tương nghiêm trang lắc đầu: “Làm sao, không cần tiền của anh, nếu anh muốn dùng, em có thể thối lại tiền cho anh, tay đẹp như vậy nếu lại đông lạnh rất đáng tiếc.”

Miệng khoan khoái, cũng nói ra lời dưới đáy lòng.

Cô lặng lẽ quan sát phản ứng của Ninh Miễn, không phải đang hoài nghi cô mơ ước sắc đẹp của anh chứ?

Hình như Ninh Miễn không cảm nhận được, ánh mắt nhìn về phía phương xa xe giao thông công cộng đến, vỗ vỗ cánh tay cô nói: “Ngồi xe.”

Được rồi.

Có thể người ta không thèm để ý, huống chi theo trình độ nhạy bén khi đi ngủ của anh, anh mới là người nguy hiểm.

Dư Tương bỗng nhiên ý thức được, hai người đồng giường cộng chẩm lâu như vậy đều chưa cướp cò súng, nhất định là bởi vì hai người đều có một loại phẩm chất đáng quý thì phải tin tưởng nhân phẩm đối phương.

Trở lại nhà họ Ninh đã sắp chạng vạng, bé Quyển Quyển thấy bọn họ liền vẫy đuôi, nó lại muốn đi ra ngoài đi bộ, Dư Tương cảm giác dì cả sắp đến, không muốn đi đường nhiều, liền không đi.

Quyển Quyển ra cửa liên tiếp quay đầu lại nhìn Dư Tương, nhưng Dư Tương khoát tay với nó, không bị đả động chút nào.

Đi đến ngoài cửa, Ninh Miễn rút ngắn dây chó, xoa đầu chó: “Mày cũng có hôm nay.”

Quyển Quyển: “Gấu?”

Trong nhà, Dư Tương nói chuyện phiếm với bà Ninh, nói tất cả phương tiện của phòng mới, làm cho người lớn yên tâm, sau đó liền cảm giác được dì cả gọi về, vội vàng làm biện pháp phòng hộ, trước cơm chiều lên lầu muốn một phần thuốc điều trị thân thể với hệ thống, chủ yếu điều trị cảm giác khó chịu trong kỳ sinh lý, hệ thống từng nói, uống đủ nửa năm cơ bản sẽ không khó chịu nữa.

Hệ thống Trường Phong đã cho thuốc, do dự hỏi: “Bây giờ cô có thể tiếp nhận nhiệm vụ không?”

Dư Tương uống xong thuốc ăn kẹo sữa lười biếng: “Nhiệm vụ gì? Rất khó sao? Không phải cậu muốn tôi làm chuyện xấu chứ?”

Trong lòng cô có một dự cảm, hoảng hốt biết nhiệm vụ là cái gì, nhưng không nói ra khỏi miệng được.

Hệ thống Trường Phong: “Rất đơn giản.”

“Nói.”

Hệ thống Trường Phong: “Không phải cô nên xoát càng nhiều độ hảo cảm của Ninh Miễn sao? Ví dụ như chế tác cho anh ta một phần kem bảo vệ da.”



Dư Tương: “…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất