Trình Tú Tư bưng nước trà lên cho hai người, ngồi bên cạnh nhìn bàn cờ, cô ta mặc một chiếc áo lông màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, gò má ửng hồng, trong lòng không phải không trông mong, dù Ninh Miễn nhìn cô ta nhiều thêm một cái, cô ta cũng có thể kiêu ngạo rồi.
Đây là tư bản của cô ta.
Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của Ninh Miễn vẫn luôn nhìn trên bàn cờ tướng.
Đánh được một nửa, chủ nhiệm Trình ai da một tiếng, ôm bụng đứng dậy: “Tú Tư, con đến thay cha, cha phải đi nhà vệ sinh.”
Ông ta không cho người ta cơ hội để phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.
Trình Tú Tư không chút do dự ngồi vào chỗ của cha mình: “Anh Ninh?”
Ninh Miễn khách sáo nói: “Nếu chủ nhiệm Trình đã không khỏe, con vẫn nên về trước thôi.”
Trình Tú Tư lộ vẻ khó xử: “Không hay đâu, có thể lát nữa là cha em quay lại rồi, nếu anh về, chắc chắn ông ấy sẽ mắng em không tiếp đãi anh chu đáo, anh Ninh, vẫn là đánh cờ đi.”
Cô ta vân vê quân cờ tròn, đi lên trước một bước, bị Ninh Miễn chiếu tướng.
Trình Tú Tư ngơ ngác nhìn bàn cờ, rũ mắt nhìn bầu n.g.ự.c căng tròn của mình, nhướn người lên trước, gối một tay lên bàn cờ, mùi hương cơ thể cô ta không thể tránh khỏi mà truyền đến.
Là mùi hương của kem dưỡng trắng da ngọc trai.
Ninh Miễn trong phút chốc mất tập trung, nhớ ra vẻ mặt dịu dàng lúc nấu cơm ban nãy của ai đó.
“Anh Ninh, bước tiếp theo em nên đi thế nào đây?”
Xưng hô khó xử của Trình Tú Tư cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Miễn, anh vân vê con cờ không nói, trong phòng khách chỉ có hai người họ, im lặng như tờ.
Anh lạnh lùng trả lời: “Đánh cờ là chuyện cá nhân.”
Trình Tú Tư cắn môi, xấu hổ nhút nhát nhìn anh, nhưng chỉ thấy anh rũ mắt, tầm nhìn đặt hết lên bàn cờ, không quẫn bách né tránh cũng không yêu thích như mong đợi của cô, phẳng lặng như nước, phảng phất như người trước mặt dù là nam hay nữ cũng không gì khác biệt.
Ở khoảng cách gần mới biết Ninh Miễn nhìn sao cũng đẹp, có cha bảo lãnh, có lẽ cô có thể thử ý nguyện cũ? Không phải nói đàn ông uống nhiều rượu sẽ tình bất tự cấm sao?
Trình Tú Tư tinh thần bất an di chuyển một con cờ, Ninh Miễn không chút suy nghĩ chặn c.h.ế.t nước đi của cô, rất nhanh, Trình Tú Tư thua sạch, cô ta thầm hối hận sao không kéo dài thêm chút.
“Anh Ninh…”
Ninh Miễn đứng dậy, nói vọng về phía nhà vệ sinh của nhà họ Trình: “Chủ nhiệm Trình, cờ đã đánh xong, con về trước đây.”
Chủ nhiệm Trình vốn đang dán bên cửa nghe động tĩnh, thầm tiếc hận Trình Tú Tư không chủ động hơn trực tiếp xong chuyện, như vậy ông ta xông thẳng ra đòi danh phận cho con gái, chắc chắn Ninh Miễn không chối được.
“Tiểu Ninh—”
Chủ nhiệm Trình mở cửa chỉ thấy Ninh Miễn đẩy cửa nhà họ Trình rời đi, Trình Tú Tư đứng đấy, ông ta thấp giọng quở trách: “Thật vô dụng!”
Trình Tú Tư run rẩy, gì cũng không dám giải thích.
Dưới lầu.
Ninh Miễn gõ cửa: “Dư Tương, là anh.”
Sau ba tiếng gõ Dư Tương mới mở cửa, cô nằm trên sô pha nghe nhạc, không biết sao lại ngủ mất, may mà không ngủ quá sâu.
Nhưng ánh mắt mơ màng, cơn buồn ngủ nồng đậm.
“Anh khóa cửa, em đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Dư Tương xoay người, chân mềm nhũn, một bên chân của cô bị đè nên tê rần —
Ninh Miễn nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy hai vai cô từ sau lưng, hai tay có lực, hình như cách một lớp áo cũng có thế cảm nhận được độ ấm nhẹ.
“Không sao chứ?”
“Á, chân tê rồi, không sao.”
Sau đó vùng ra khỏi tay của anh, nhảy lò cò về sô pha chờ chân kia khôi phục, hít mũi ngửi được mùi rượu và khói thuốc còn sót lại, ghét bỏ hỏi: “Chủ nhiệm Trình chuốc rượu anh rồi? Sao ông ta cứ thích hút thuốc trước mặt người khác vậy?”
“Vẫn ổn.”
Chủ nhiệm Trình hơi có cái kiểu cậy già lên mặt.
Dư Tương phủi phủi không khí trước mặt, thấy Ninh Miễn không có gì bất thường, yên tâm nhảy lò cò về phòng ngủ.
Ninh Miễn nhìn bóng lưng của cô mà mặt mũi cau có cả đêm dần thả lỏng, khóa cửa xong thì đi tắm.
DTV
Một đêm không nói chuyện, lúc Ninh Miễn đi ngủ lại cứ cảm thấy cô đang nằm bên cạnh.
Sáng tinh mơ bầu trời tờ mờ sáng, Ninh Miễn dậy hâm nóng thức ăn còn dư tối qua, sau khi ăn xong anh phải đi thay đồ, cửa phòng ngủ chính không khóa, chừa lại một khe hở, anh đẩy nhẹ cửa phòng, tiến vào thì thấy Dư Tương cuộn trong chăn ngủ rất ngon, mặt hướng về phía cửa.
Trên gương mặt nhỏ thuần khiết không lo không buồn, như một đứa trẻ ngây thơ.
Trước kia khi ngủ chung, sáng dậy nhìn thấy gương mặt này tâm trạng sẽ khá tốt, Ninh Miễn đi đến gần hơn, ngắm nhìn cô tuy chăn gối hỗn loạn, nhưng không có kẽ hở