Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 238

Dư Tương rút tay và chân ra, hình như vừa chạm phải thứ gì đó –—

Sau đó cô liền tỉnh táo.

Lật xe rồi!

Lặng lẽ dời tay chân mình đi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trạng trái tỉnh táo của búp bê người thật. Cô đối diện với một đôi mắt trấn tĩnh sâu xa, nắng ban mai mờ mờ, còn có thể nhìn thấy chút râu trên cằm anh.

Ninh Miễn gối lên một cánh tay, cánh tay còn lại bị đè ở dưới người của cô nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Em tỉnh rồi à?"

DTV

Dư Tương không còn mặt mũi nào để đối diện với anh nữa. Cô trở mình bọc cả người vào chăn, sau đó lại lặng lẽ quay đầu nhìn anh không còn chăn để đắp nữa, rồi lại xoay người trả chăn lại.

"Cái đó, em không cố ý đâu."

Bùa làm mát chó má này! Không lẽ mất hiệu lực rồi hả? Rõ ràng lúc ngủ đắp cái chăn dày cũng không hề thấy nóng mà.

Ninh Miễn nhắm mắt lại, giữa chân mày hiện vẻ kiềm chế: "Anh không trách em, nhưng mà tay anh tê cả rồi, em giúp anh hoạt động một chút."

"À."

Dư Tương ho khan một tiếng, xoay người nằm nghiêng, bắt lấy tay trái của anh giúp anh hoạt động khuỷu tay.

Ninh Miễn chau mày, tuy rằng cánh tay đang tê rần nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay của cô, đâu đâu cũng là hương thơm của chỉ riêng cô.

"Được rồi."

Anh nhanh chóng rút tay về.

Dư Tương ngây ra một lúc, ngơ ngác nhìn anh.

Đôi mắt của Ninh Miễn ánh lên một chút hối hận, lúc anh định mở lời trấn an: "Anh --"

Dư Tương không nhịn được ngáp một cái, cười nịnh nọt: "Lần sau ngủ em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn mà."

"Em, thôi vậy."

Ninh Miễn bỏ qua việc phải uốn nắn tư thế ngủ của cô. Trong khoảng thời gian này anh đã quen rồi, ngược lại lúc nằm trên giường trong phòng thứ lại cảm thấy có hơi xa lạ.

Chỉ là khi nhớ đến điều này, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Dư Tương, rất là không cam lòng.

Không cam lòng chỉ có mình anh là người thay đổi.

Dư Tương thấy quái lạ sao anh lại im lặng như vậy: "Sao thế?"

Ninh Miễn suy nghĩ một lát, chậm rãi trả lời: "Không có gì. Anh nghĩ ra một vài điều thôi."

Dư Tương biết điều nên không hỏi tiếp, cô đứng dậy bước xuống giường.

"Em thay quần áo nha."

"Ừm -- khoan đã."

"Lại sao nữa?"

Dư Tương không nghe được câu trả lời, lúc quay đầu nhìn thì thấy Ninh Miễn cũng đã xuống giường.

Anh mở cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài, thẳng tiến đến nhà vệ sinh múc một chậu nước lạnh, vỗ một vốc nước lên mặt, ham muốn đã biến mất.

"Rõ ràng là đã cho em đọc sách rồi."

Anh nói đầy hung dữ, cắm đầu vào trong nước lạnh

Dư Tương mặc quần áo, lúc chạm phải người anh thì cảm thấy quanh người chỉ toàn là hơi lạnh, ngón tay vô tình chạm phải mu bàn tay của anh, lạnh đến mức khiến cô hốt hoảng.

"Anh làm gì đấy? Sao tay lại lạnh thế này?"

Ninh Miễn hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bên ngoài rất lạnh."

"Thật hả? Lạnh đến vậy sao?"

Cái lạnh nơi Yến Thành mang theo cả cảm giác hanh khô, trong gió lạnh còn gói ghém mùi pháo trúc. Bên ngoài cửa sổ vẫn đang vang tiếng pháo trúc đứt quãng, cho dù có tiết kiệm thì người ta vẫn sẽ mua pháo trúc cho mấy đứa nhỏ vào dịp mừng năm mới hoặc là hai cái bánh bao bánh chẻo.

Nhà họ Ninh tưng bừng náo nhiệt, anh em nhà họ Ninh tề tựu về, vợ chồng bác cả và hai đứa con cũng đến đây để mừng năm mới. Người biết nấu ăn thì làm một bàn đồ ăn cơm tất niên phong phú.

Ninh Miễn có hai người anh họ, anh hai Ninh Triệt vẫn còn độc thân, anh cả Ninh Hi đã sớm kết hôn mấy năm trước nhưng chưa sinh con. Ánh mắt của bà Ninh nhìn con dâu cả không phải là không có chờ mong, Dư Tương an tâm trốn ở phía sau, tạm thời không thấy áp lực lắm.

Sau khi ăn xong là đến giờ phát lì xì, không phân biệt nhỏ lớn, bà Ninh đều cho cháu chắt tiền lì xì. Dư Tương là con dâu mới, lại còn là người nhỏ nhất, tiền lì xì nhận được cầm mỏi cả tay.

Ninh Miễn vô tình nhìn cô, Dư Tương vẫn còn nhớ nhiệm vụ giả vờ vợ chồng ái ân, bây giờ quả là thời cơ tốt, cô chìa tay đến trước mặt anh: "Đưa tiền đây!"

Quyển Quyển cũng hùa theo mà sủa gâu gâu hai cái.

Mọi người cười rộ lên chờ xem Ninh Miễn sẽ trả lời như thế nào.

Ninh Miễn nhướng máy: "Em còn chưa chúc Tết anh mà đã đòi lì xì?"

Dư Tương chắp tay: "Cung hỉ phát tài?"

"Qua loa."

Tuy nói như vậy nhưng vẫn đưa tiền lì xì cho cô. Dư Tương cầm ba phong bì lì xì chia với Quyển Quyển, em một cái chị một cái, Quyển Quyển ngậm nó trong miệng nhưng không nuốt xuống.

Sau đó, Dư Tương lấy lại tiền lì xì: "Được rồi, Quyển Quyển à, tiền lì xì của em để chị giữ giúp cho nhé, sang năm sau mua thịt cho em ăn."

Bà Ninh vui vẻ: "Bây giờ con chưa có con đâu. Tới lúc có con rồi thì tiền mừng tuổi đều cho con lấy hết!"



Dư Tương ôm lấy Quyển Quyển cười khúc khích, quần áo sắc màu khiến người khác vui vẻ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất