Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 237

Ninh Miễn đứng một bên khoanh tay nhìn, không cười trêu mà cũng không định trợ giúp.

Dư Tương chu môi, câu đối xuân mà cô viết ra sẽ khiến người khác chê cười mất. Mà Ninh Miễn lại yêu thích thư pháp, cũng rất thích mực, chắc chắn sẽ viết chữ rất đẹp. Cô không khỏi phân bua nắm tay của Ninh Miễn mà nhét bút lông vào.

"Nè, anh viết đi, em không làm nữa."

DTV

Ninh Miễn không mảy may nhúc nhích: "Ông nội bảo là hai chúng ta cùng viết, nếu em không viết thì phải làm sao đây?"

Dư Tương ngoan ngoãn cầm lấy nghiên mực mà mài cho anh: "Vậy là được rồi ha? Ngài là người hoàn mĩ tấm lòng tốt bụng, phiền ngài quá nhỉ?"

Ninh Miễn không nhịn cười được, lại nhíu mày chỉ trách: "Nói cái gì mà người hoàn mỹ tấm lòng tốt bụng thế hả? Đừng có nói lung tung."

Nói xong thì hạ bút xuống viết.

Dư Tương ở bên cạnh xem, cô tập viết là vì tĩnh tâm nên cũng không thể nói là quá yêu thích được. Thế nhưng Ninh Miễn là thích thật, chữ Khải đoan chính đẹp đẽ, sau đó lại đổi thành chữ Cuồng Thảo phóng khoáng, nói như nào cũng rất có giá trị.

"Câu đối xuân này đem đi bán được không?"

"Em định bán bao nhiêu?"

Dư Tương xòe năm ngón tay: "Năm xu ha? Câu đối xuân giờ rẻ lắm đó."

Ninh Miễn tức giận trừng mắt liếc cô, đổi một tờ giấy khác tiếp tục viết.

Tiếng động ồn ào của hai người không qua mặt được bậc bề trên. Có Chu Cầm Vận đảm bảo, hơn nữa còn được tận mắt thấy hình thức hai người ở chung nên ông cụ Ninh và Ninh Bồi Triều mới hoàn toàn yên tâm.

Chí ít thì bọn họ chưa từng thấy Ninh Miễn đối xử đặc biệt với một cô gái như vậy. Nếu không có Dư Tương thì Ninh Bồi Triều không thể tưởng tượng được cảnh con trai của mình kết hôn sẽ như thế nào nữa. Trước đây khi thúc giục anh kết hôn thì vẻ mặt của anh đều như thể không liên quan gì đến mình. Bây giờ thì lại ỷ việc mình biết viết thư pháp mà đùa giỡn hài hước như thế.

Ninh Miễn không cảm nhận được sự châm chọc từ phía sau của bố mình. Anh góp sức hoàn thành câu đối xuân với Dư Tương, phơi khô rồi cất đi để ngày mai mới dán câu đối.

Buổi tối lúc ngủ trong phòng của bọn họ, Dư Tương tìm chăn mới phát hiện ra lúc bọn họ chuyển nhà đã đem vài tấm chăn mỏng sang nhà mới cả rồi, ở đây có hai chiếc giường và cốc dày. Lúc mở hệ thống sưởi sẽ thấy nóng, còn không mở thì sẽ thấy lạnh.

Ninh Miễn xuống lầu cùng bà Ninh để lấy một tấm chăn mỏng.

"Em đắp chứ?"

Dư Tương còn sợ nóng hơn cả anh, từ chối: "Vậy anh đắp cái gì?"

Ninh Miễn chỉ vào tấm chăn dày.

"Không thì chúng ta đổi đi, em lấy cái dày."

"Em chắc chứ?"

Dư Tương gật đầu, dù sao thì hai người cũng không nên đắp chung một tấm chăn nhỉ? Như thế nguy hiểm lắm, cô còn có bùa làm mát, chỉ cần hạ nhiệt độ xuống chút là được.

Cô trả lời vô cùng chắn chắn, Ninh Miễn xác nhận là cô chắc chắn mới đưa tấm chăn dày cho cô.

Sau khi hai người nằm xuống Dư Tương muốn trở mình. Độc chiếm chiếc giường to đã lâu nên cô lại khôi phục tính nết lăn lộn tùy tiện của mình. Nằm trên chiếc chiếc giường này cảm giác quen thuộc lại ùa về, cô muốn thành thật lắm nhưng trong lòng lại tự do mất rồi.

"Ninh Miễn?"

Ninh Miễn nhắm mắt ừ một tiếng.

"Nếu em đá anh xuống thì phải làm sao bây giờ?"

Ninh Miễn mở to mắt, trở mình đối mặt với cô: "Tốt nhất không nên như vậy. Anh sợ bị đá mạnh quá sàn nhà nứt ra thì chúng ta bị lộ tẩy mất."

Dư Tương không nín cười được, cơn buồn ngủ vừa kéo đến nháy mắt đã bay đi: "Sao anh lại biết kể chuyện cười rồi?"

"Anh cảm thấy tình huống anh vừa nói hoàn toàn có thể xảy ra."

Dư Tương hừ một tiếng: "Em thấy sức của em không có mạnh đến vậy."

Cô nằm thẳng, nửa người trên vươn khỏi chăn. Áo ngủ mùa hè lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, ở dưới ngọn đèn mập mờ càng thêm phần trắng nõn.

Ninh Miễn dời mắt đi nằm thẳng lại giống cô, người bên cạnh nhanh chóng hít thở đều đặn, ngủ say. Anh từ từ nhẹ nhàng thở ra một hơi cũng nhắm lại ngủ.

Nửa đêm xảy ra một điều ngoài ý muốn. Dư Tương đá văng tấm chăn dày ra, hơn nữa tư thế ngủ quá tùy tiện, giành lấy tấm chăn mỏng của người ta.

Nửa chừng Ninh Miễn có tỉnh giấc một lần, giữa cảm giác m.ô.n.g lung anh xác nhận người đang kề sát mình là cô thì mới chia cho cô tấm chăn rồi thiếp đi trong cơn mơ màng.

Trước khi Dư Tương tỉnh lại còn cho rằng con búp bê mà cô ôm thật thoải mái. Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ôm lấy nửa người của người ta, chân thì gác lên đùi của người ta, mặt thì áp vào lồng n.g.ự.c của anh, tay thì... ôm lấy eo của người ta. Phản ứng đầu tiên là cảm giác không tệ, độ ấm hợp lòng người, trong trí óc vô tri cảm thấy có thứ gì đó không đúng nhưng lại không thể nhớ ra đó là gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất