Đương nhiên Dư Kiến Kỳ và Lâm Bảo Chi sẽ không phản bác lại con rể, chủ đề chuyển đến việc sinh ít nuôi ít, từ áp lực đông dân đến thành phố không đáp ứng đủ công việc, thậm chí còn phân tích tương lai sẽ quy định một đôi vợ chồng chỉ được sinh một đứa con.
Cha Hứa và mẹ Hứa nghe thấy vậy thì sững sờ, thì ra thành phố thật sự không cho sinh nhiều con…
Vì để chăm sóc cha mẹ Hứa nên chủ đề này không tiếp diễn quá lâu, mọi người bắt đầu bàn luận thời gian thích hợp để kết hôn, Dư Kiến Kỳ không đành lòng gả con gái đi sớm như vậy, nên đã hướng ngày cưới vào mùa thu.
“Thời gian dài một chút để chúng ta chuẩn bị cho tốt, mọi người cảm thấy thế nào?”
Hứa Chấn Uyên nhìn sang Dư Lộ, mặt Dư Lộ đỏ bừng không nói gì, trước khi đến đây hai người họ chưa bàn bạc xong ngày cưới cụ thể, nhưng trong lòng Dư Lộ muốn định đoạt mối hôn sự này sớm một chút, tránh để xuất hiện biến số gì.
Mẹ Hứa lại nóng lòng, mùa thu kết hôn vậy nhanh nhất thì năm sau đứa trẻ mới chào đời, kết hôn sớm còn có thể sinh thêm một đứa.
“Chúng tôi đều mong chờ Chấn Uyên nhanh chóng kết hôn, tuổi nó cũng đã lớn, trước khi đến đây chúng tôi cũng đã tìm người tính thử, nói là tháng ba, tháng năm và tháng sáu đều có ngày tốt, nửa năm sau thì tháng mười hai mới có ngày tốt thích hợp cho hai đứa nó kết hôn, đến lúc đó trời đất lạnh lẽo, lại bảo hai đứa nó chạy hai đầu như vậy có phải là quá phiền phức không?”
Dư Lộ mừng thầm.
Dư Kiến Kỳ chau mày: “Cũng phải, Lộ Lộ xuất giá, nhà chúng tôi cũng phải thấy, Yến Thành cũng phải làm một lần, đúng là phải chọn ngày thích hợp cho cả hai.”
Dư Tương đùa: “Cha con đang không đành lòng gả Lộ Lộ đi, hay là theo quy tắc của Yến Thành chúng con, để đến năm sau kết hôn cũng được, năm nay Lộ Lộ vẫn còn nhỏ, con thấy trễ chút cũng không sao mà.”
Ninh Miễn nhìn cô thật sâu, trong ánh mắt chất chứa đầy sự nghi ngờ.
Lâm Bảo Chi đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, Tương Tương ở gần nên tôi mới đành lòng cho nó gả đi, tốt xấu gì cũng có thể muốn về lúc nào cũng được.”
DTV
Dư Lộ cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ, sau này con cũng ở Yến Thành mà.”
Cô ta và Hứa Chấn Uyên đều sẽ ở lại Yến Thành, sẽ không đến Côn Xuyên đâu.
Mọi người sững sờ, lại cười thiện ý, cho rằng Dư Lộ đang nóng lòng muốn được gả đi.
Dư Uy không muốn em gái bị trêu đùa quá đáng nên lên tiếng: “Mẹ, cho Lộ Lộ bàn bạc với em rể đi, chúng ta đều là người của thời đại mới rồi, tôn trọng cách nghĩ của người trẻ đi.”
Hứa Chấn Uyên hắng giọng, bưng ly rượu lên tỏ ý: “Chú Dư, thím Dư, hai người yên tâm, cháu chắc chắn sẽ đối xử với Lộ Lộ thật tốt, mong hai người yên tâm giao cô ấy cho cháu.”
Dư Kiến Kỳ ngây người một lúc, tiếp tục cười lớn, hài lòng nói: “Chú yên tâm chứ, giao con gái con cháu chú rất yên tâm!”
Gương mặt Dư Lộ đỏ bừng lên, bởi vì Hứa Chấn Uyên chủ động bảo vệ nên cô ta ngước mắt nhìn sang Dư Tương, lòng đầy phản đối, ban đầu Dư Tương và Ninh Miễn nhanh chóng kết hôn là vì để được đơn vị chia nhà, còn bây giờ Hứa Chấn Uyên là vì thích cô ta nên mới muốn nhanh chóng kết hôn, bản thân Dư Tương trải qua cuộc sống thế nào chẳng lẽ cô ta không rõ sao?
Còn luôn miệng nói muốn có con, lời nói vừa rồi của Ninh Miễn cũng chỉ vì giữ lại một chút mặt mũi mà thôi, rõ ràng không định có con với Dư Tương.
Nếu như biết hôn sự lại thuận lợi đến vậy thì cô ta cũng không cần bịa lý do bảo người ta đào lại chứng cứ phạm tội của Trình Tử Nhân, tốt nhất là để Trình Tử Nhân náo loạn thêm một lần nữa, vậy thì sớm muộn gì Dư Tương cũng sẽ bị chồng ruồng bỏ.
Lúc Dư Tương nhìn qua đây thì Dư Lộ lại cúi đầu nhìn chén đĩa, nhưng nụ cười trên môi lại rất rõ ràng.
Ấy?
Rõ ràng Dư Tương thấy một tia xem thường, tạm thời không nói gì nhưng đáy lòng lại thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc Dư Lộ là ai, ánh mắt xem thường kia như thể những người ngồi ở đây đều là kiến.
Ngày cưới được định đoạt vào thời gian không chắc chắn, bắt đầu nói sang sính lễ và của hồi môn.
Mẹ Hứa ý kiến: “Chúng tôi đang chuẩn bị bốn đồ vật cần thiết trong nhà rồi, bảo đảm sẽ không bạc đãi Lộ Lộ đâu.”
Dư Kiến Kỳ cất cao giọng bày tỏ: “Chúng tôi đã chuẩn bị của hồi môn cho Lộ Lộ từ sớm, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải cho Lộ Lộ được gả đi thật nở mày nở mặt, nhất định không được để nó thiệt thòi.”
Lâm Bảo Chi âm thầm đẩy ông một cái, nhà họ chưa chuẩn bị gì cả! Dư Kiến Kỳ nói lớn trước mặt Dư Lộ, đến lúc đó không chuẩn bị cũng không được!
Dư Lộ thấy động tác nhỏ giữa cha mẹ thì âm thầm nhíu mày, cô ta biết lúc Dư Tương kết hôn của hồi môn vô cùng xa xỉ, vậy thì cô ta kết hôn cũng không thể ít hơn, cô ta không thể thua kém Dư Tương.