Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 248

Lâm Bảo Chi lắc đầu thở dài, thấy cái miệng thèm ăn của Dư Tương thì trách cô: “Con ở nhà mẹ chồng cũng như vậy sao? Cứ như một đứa trẻ vậy.”

“Con là một đứa trẻ mà, con mãi mãi mười tám tuổi.”

“Mơ đẹp quá nhỉ, lúc nãy người ấy hỏi gì con đó, mẹ thấy con nói rất nhiều mà?”

Dư Tương chớp mắt: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi thử kết hôn cần bao nhiêu tiền, nhà họ phải chuẩn bị.”

Nhắc đến kết hôn Lâm Bảo Chi lại chau mày: “Với điều kiện nhà họ à, haiz, mẹ không muốn nói nhiều, cha con và Lộ Lộ đều ưng ý, nếu mẹ nói nhiều thì như thể mẹ đang tham phú phụ bần vậy.”

Nếu như bà nhẫn tâm thì đã không đồng ý mối hôn sự này rồi, nhưng thấy Dư Lộ không hài lòng nên bà cũng không đành ngăn cản, một cô gái thành phố như vậy lại gả cho một tên lính nghèo gánh vác gia đình, có nhìn thế nào thì tương lai cũng sẽ bị liên lụy.

“Mẹ, mẹ có biết cái gì gọi là có tình thì uống nước cũng no không?”

“Đi đi, con mới kết hôn được bao lâu cơ chứ, sao da mặt lại dày đến vậy?”

DTV

Dư Tương cau mũi lại: “Mẹ, không phải vậy đâu, điều con nói đều thật mà, đúng rồi, Dư Lộ có nói với mẹ định khi nào kết hôn chưa?”

Lâm Bảo Chi không chắc chắn: “Có lẽ là kết hôn sớm, mùa hè năm nay hoặc lúc nào đấy, nhà chúng ta chưa chuẩn bị gì cả.”

Dư Tương ân cần hỏi: “Mẹ, hay là con cho mẹ mượn ít tiền nhé, đừng gả con gái mà không có tiền?”

Lúc đầu cô kết hôn, sợ nhà họ Ninh thế lực lớn sẽ ức h.i.ế.p người khác, thêm nữa Dư Lộ và Dư Kiến Kỳ cãi lý không lại nên của hồi môn mà Lâm Bảo Chi chuẩn bị cho hai đứa con gái đều đưa hết cho một mình Dư Tương, của hồi môn và số tiền phòng thân Dư Tương nắm giữ không phải là con số nhỏ, mà trong nhà lại liên tục xử lý chuyện lớn nên trước mắt không dư dả được nhiều.

“Mẹ và cha con vẫn còn tiền, cho con chính là cho con, thêm vào đó anh con còn dự tính không kết hôn, chuẩn bị của hồi môn cho Dư Lộ vẫn không vấn đề gì.”

Chắc chắn Dư Kiến Kỳ sẽ không bạc đãi Dư Lộ đâu.

Con ngươi Dư Tương quay một vòng: “Mẹ, mẹ với cha phải tính toán kỹ, nói không chừng ngày nào đó anh con sẽ có chuyện tốt đấy, đến lúc đó cưới một cô gái Yến Thành tốn không ít tiền đâu, ông ấy cho Dự Lộ hết, đến lúc Dư Uy không cưới được vợ thì có chuyện hay rồi, còn nữa nếu đồ đạc ông ấy cho Dư Lộ nhiều hơn con thì chắc chắn con không đồng ý đâu đấy.”

Lâm Bảo Chi vỗ ngực: “Mẹ con vẫn còn đứng đây đấy, bảo đảm sẽ không như vậy.”

Bà thích Dư Tương ở chỗ cái gì cũng nói ra, thật tâm thật ý chăm sóc cha mẹ, lòng không giấu điều gì, nếu như cứ thầm trách cứ cha mẹ bất công thì sau này cả nhà cũng sẽ không yên ổn.

Cuối cùng cơm nước cũng được dọn lên bàn, bởi vì chuẩn bị đầy đủ nên chỉ và khách đều vui vẻ, vừa ăn vừa nói.

Mẹ Hứa nhớ lại lời sinh ít nuôi ít lúc nãy rồi nhìn sang Dư Tương và Ninh Miễn đang ngồi đối diện, tươi cười chuyển chủ đề lên hai người họ: “Tương Tương định khi nào có con vậy? Bác thấy con của hai đứa chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”

Ninh Miễn vô ý nhìn sang Dư Tương, cười đáp lại: “Bây giờ Dư Tương vẫn còn đang đi học, tạm thời bọn con vẫn chưa có dự định có con.”

Dư Tương đầy buồn phiền nói: “Con cảm thấy con vẫn còn trẻ, không chăm sóc được con nít, vẫn nên đợi sau khi tốt nghiệp rồi tính vậy, thêm nữa con nít rất phiền phức, trường chúng con có sinh viên mang thai những vẫn phải đi học, sinh con xong thì mất hết cả nửa học kỳ, nhà cô ấy còn có một đứa nữa, con có đi thăm cô ấy, một lớn một nhỏ, bận đến nỗi có thể nuốt chửng người ta, con sợ lắm.”

Xem ra mẹ chồng tương lai của Dư Lộ cũng không đơn giản gì, lại biết suy một ra ba để kiểm chứng lời cô nói là thật hay giả, đương nhiên cô phải biết đoán ý người đẩy chủ đề sang hướng mà mẹ Hứa muốn chứ.

Lâm Bảo Chi hừ một tiếng: “Con đúng là không có lương tâm, năm đó không phải một mình mẹ chăm sóc ba đứa con cũng nuôi các con lớn được đó sao?”

Dư Tương đang ăn nên chầm chậm nói: “Nhiều nhất là một đứa, ngày xưa và bây giờ không giống nhau.”

Dư Uy thuận miệng hùa theo: “Đúng là vậy, bây giờ không phải đang khuyến khích chỉ sinh một đứa sao.”

Lâm Bảo Chi trừng mắt nhìn anh ta: “Ngay cả người yêu con còn không có thì đừng lên tiếng làm gì!”

Ninh Miễn thấy ánh sáng trong mắt của Dư Tương, rũ mắt cười nói: “Một đứa cũng được, chúng con không vội, mẹ con rất vui lòng khi hai đứa con sinh trễ một chút, đến lúc đó bà về hưu muốn bế cháu để chơi đùa.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất