Sử Thúy Thúy thấy Dư Tương thay đổi phong cách đẩy mạnh tiêu thụ thì nhanh chóng ý thức được người này có thù oán với chị Dư. Vừa rồi lúc đẩy mạnh tiêu thụ với khách hàng bình thường chị Dư đều dùng giọng điệu nhỏ nhẹ tinh tế, kiên nhẫn phân tích cơ mà. Còn bây giờ thì rõ ràng là đồ thêm dầu vào lửa! Không được, cô ấy phải hỗ trợ mới được.
"Đồng chí, cô tới đây thử mà xem. Cửa hàng chúng tôi có mở chương trình dùng thử sữa rửa mặt đấy! Nào, để tôi giúp cô bôi một chút thử xem sao nhé!"
Sử Thúy Thúy nói xong bèn hết sức nhiệt tình làm ướt tay của Lý Tình Tình rồi bôi một ít sữa rửa mặt lên, xoa để tạo bọt, sau đó dùng khăn ướt lau sạch, mùi thơm vẫn còn lưu lại.
Dư Tương cười tủm tỉm hỏi: "Chị Tình Tình à, thế nào?"
Quả thật mu bàn tay không có cảm giác vừa khô vừa rít như sau khi dùng xà phòng bình thường, trái lại còn rất mượt mà ướt át.
Lý Tình Tình đ.â.m lao phải theo lao, sau một lúc do dự bèn gật đầu nói: "Vậy lấy cho chị một lọ nhé."
"Được thôi, chị có muốn lấy hai lọ kem dưỡng trắng da kia luôn không? Mùa xuân Yến Thành bão cát rất lớn, phải bảo vệ cẩn thận mới được, nếu không da mặt sẽ bị nẻ, không đẹp."
"... Được rồi."
Dư Tương quay đầu lại nhìn nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu rồi, sau khi thu phiếu và tiền, ngay cả bàn tính cũng không cần dùng đã có thể tính ra được hết tất cả bao nhiêu.
Lý Tình Tình cầm ba thứ đồ cảm thấy vừa vui vẻ vừa đau khổ. Đau khổ là vì đau ví, còn vui vẻ à, là bởi vì cô ta cũng muốn dùng sản phẩm bảo vệ da đang phổ biến khắp thành phố này.
Dư Uy đứng sau lưng Lý Tình Tình dựng thẳng ngón tay cái lên với Dư Tương.
Dư Tương cười khanh khách quay đầu: "Lộ Lộ, em muốn mua cái gì? Nếu không có tiền thì chị có thể mua cho em."
Dư Lộ cười dịu dàng: "Chị, sao em có thể để chị bỏ tiền được? Một sinh viên như chị đến nơi này đứng quầy cũng không dễ dàng gì, vẫn là để em mua cho chị hai lọ nhé?"
"Ừ ừ, thật tốt quá."
Loại chuyện gia tăng lượng tiêu thụ này sao có thể từ chối được?
"Còn có Lộ Lộ này, sinh viên đứng quầy cũng không mất mặt chút nào đâu. Chị kiếm cơm bằng bản lĩnh mà. Về nhà chị cho em một ít tiền mua kẹo ăn nha."
Dư Lộ nghẹn lời, yêu cầu nhân viên bán hàng bán bốn lọ kem dưỡng trắng da, hai lọ sữa rửa mặt rồi chia cho Dư Tương một nửa. Dư Uy đứng hóng chuyện muốn trả tiền thay Dư Lộ, kết quả lại bị một ánh mắt của Dư Tương ngăn lại.
Dư Uy sờ sờ mũi. Anh ta cũng không phải đồ ngốc, biết đây là võ đài của hai đứa em gái, nhưng mà dù sao thì anh ta cũng không thể đứng đực ra đó mãi được đúng không?
Đã gần giờ cơm rồi nên khách trong cửa hàng Bách Hóa cũng không nhiều lắm. Dư Tương và Sử Thúy Thúy định kết thúc công việc nên Dư Uy đúng lúc kéo Dư Tương gia nhập với ba người bọn họ luôn, tránh cho anh ta phải tiếp tục đối mặt với Lý Tình TÌnh, lỡ may gặp phải Lạc Hải Đường thì chẳng phải anh ta sẽ không thể giải thích được rõ à?
"Tương Tương..."
DTV
Lúc này, sợi dây chuyền nóng lên.
Dư Tương kết nối trò chuyện.
【Hệ thống Trường Phong: "Cố gắng hết sức tăng thời gian ở chung với Dư Lộ lên nhé, tôi cần xác định một việc. Còn nữa, Lạc Hải Đường đang ở gần đây.】
【"Ở hướng nào?"】
【Hệ thống Trường Phong: "Ở tiệm cơm Quốc Doanh."】
Dư Tương nhướng mày cười: "Được, anh à, chúng ta đi thôi."
Sử Thúy Thúy hiểu rõ tình hình không làm bọn họ thêm phiền nữa mà ngoan ngoãn nói: "Chị Tương Tương, em về trước đây."
"Được, trên đường cẩn thận nhé."
Dư Tương bắt đầu thưởng thức Sử Thúy Thúy. Nếu được bồi dưỡng chắc chắn cô nhóc này sẽ không đơn giản đâu.
Dù sao thì ra khỏi cửa hàng Bách Hóa cũng phải có mục tiêu. Dư Tương nhìn xung quanh rồi hỏi với vẻ mặt ngây thơ: "Anh, anh bảo em đi với mọi người đến chỗ nào vậy? Nhân viên bán hàng người ta còn nói muốn mời em ăn kẹo đó, sáng nay em không ăn nhiều cơm."
Dư Uy vui đùa hỏi: "Ninh Miễn không cho em ăn cơm à?"
Dư Tương nháy mắt nũng nịu, hỏi ngược lại: "Sao anh ấy lại không cho được chứ?"
"Vậy thế này, anh mời em ăn cơm nhé. Mấy ngày hôm trước mẹ còn bảo đã quên mất sinh nhật của em, vừa lúc để anh bù lại cho em. Chúng ta tới tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm nhé? Hồi lễ mừng năm mới anh có cất tem phiếu, vừa khéo đủ cho chúng ta tiêu xài một chút."
Dư Tương cực kỳ vui vẻ đáp: "Được ạ!"
Dư Uy nhìn về phía Lý Tình Tình bằng vẻ chờ mong, chờ cô ta chủ động nói lời tạm biệt.
Nhưng Lý Tình Tình lại cứ như không hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy. Cô ta kéo cánh tay Dư Lộ sóng vai đi tới. Dư Lộ chỉ có thể ngại ngùng nhìn về phía Dư Uy. Cũng đã đến tình huống này rồi, Dư Uy cũng không thể mở miệng đuổi người đi được.