Bốn người cùng nhau tiến vào tiệm cơm Quốc Doanh ngồi xuống. Lý Tình Tình việc nhân đức không nhường ai ngồi ngay bên cạnh Dư Uy.
【Hệ thống Trường Phong: "Dư Tương, tìm một cơ hội đối diện với Dư Lộ đi"】
【"Cậu muốn sử dụng khoa học kỹ thuật đen gì đó à?"】
【Hệ thống Trường Phong: "... Đại khái là thế."】
Dư Tương nhướng mày, chọt chọt cánh tay Dư Lộ rồi hỏi: "Lộ Lộ, chẳng phải em đã từng gặp anh trai chúng ta đi với Lạc Hải Đường rồi à? Lý Tình Tình này là chuyện gì vậy? Không phải đối tượng mà em giới thiệu cho Dư Uy đấy chứ?"
Dư Lộ lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: "Sao có thể chứ? Em chỉ trùng hợp gặp được Lý Tình Tình sau đó chị ấy lôi kéo em cùng đi dạo phố thôi."
Con người Lý Tình Tình cũng không tồi, rất xứng đôi với Dư Uy. Cô ta cũng không thể để Lạc Hải Đường tới quá gần mình được. Lỡ may Lạc Hải Đường nhớ tới chuyện gì đó thì cô ta và Lạc Hải Đường sẽ khó tránh khỏi việc tranh cướp Hứa...
Lúc này, Lý Tình Tình lên tiếng cắt ngang: "Lộ Lộ, hai người nói các gì mà lặng lẽ nói với nhau vậy? Nên gọi đồ ăn rồi, hai người muốn ăn gì?"
Dáng vẻ đúng chuẩn chị dâu.
Dư Lộ cười cười với cô ta, mắt không hề nhìn Dư Tương mà vô cùng hiểu chuyện gọi hai món chay rẻ tiền để mọi người cùng tham khảo. Lý Tình Tình cũng gọi thức ăn chay.
Dư Tương đang chờ hệ thống đáp lời nên không yên lòng nói: "Anh, em muốn ăn vịt nướng."
Dư Lộ rất không đồng ý: "Chị, có phải đắt quá rồi không? Chẳng phải vừa ăn vịt nướng đó à?"
Dư Uy vội nói: "Tương Tương muốn ăn thì cứ ăn đi. Anh cũng không phải không ăn nổi."
"Đó là chuyện từ lễ mừng năm mới rồi. Bây giờ chị muốn ăn, vả lại cũng có phải tiêu tiền của em đâu, em đau lòng cái gì vậy Lộ Lộ?"
Lúc này, Lý Tình Tình lại không vui, nào có đứa em gái nào như vậy đâu. Nhưng vạch trần trực tiếp thì cũng không phù hợp, thế là cô ta uyển chuyển chỉ trích: "Dư Tương, em xem lời em nói kìa, tiền của anh trai em cũng là tiền mà."
Vốn dĩ Dư Tương không định so đo với cô ta, nhưng hình như người này lạc quan quá thì phải. Thế là cô nở một nụ cười giả dối rồi nói: "Liên quan gì đến chị à? Chị cũng có phải chị dâu tôi đâu? Anh, anh để Lý Tình Tình quản tiền của anh à?"
Dư Uy khó khăn lắm mới đợi được cơ hội tỏ thái độ, bèn nói một cách chính trực: "Không hề, anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả. Tương Tương, em muốn ăn cái gì thì cứ gọi cái đó đi, đừng khách khí với anh."
"Được ạ."
Dù sao thì cô cũng yên lòng yên dạ.
Dư Tương lại gọi thêm thăn heo xào chua ngọt và thịt viên Tứ Hỉ. Cả hai món đều không rẻ, hơn nữa cô còn hẹp hòi tuyên bố: "Không muốn ăn mấy món như này thì không cần phải ăn đâu. Để tôi ăn một mình là được rồi. Cảm ơn."
DTV
Lý Tình Tình tức giận nghiến chặt quai hàm, không tiện mở miệng nhưng lại nhẫn nhịn không muốn rời khỏi.
Dư Lộ nhìn về phía Dư Tương đang vô cùng đắc ý. Lúc hai người đối diện nhau, sự khinh thường trong mắt Dư Tương càng tăng lên. Dư Lộ nắm chặt hai tay dưới gầm bàn, trong mắt ẩn chứa vẻ bực bội.
Nếu không có Dư Tương thì tốt rồi. Bây giờ cô ta đã đợi được Hứa Chấn Uyên rồi, chỉ cần yêu nhau cả đời thì tương lai cô ta sẽ có thể một bước lên mây. Đáng tiếc là Dư Tương thật sự rất chướng mắt. Nhưng cô ta lại không thể diệt trừ cô hoàn toàn. Cô ta không thể để một đời này xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn được.
Đồ ăn được bưng lên. Lý Tình Tình nhiệt tình gắp cho Dư Uy một đũa.
"Dư Uy, anh ăn nhiều một chút."
Nhiều đồ ăn như vậy, dù sao một mình Dư Tương cũng không thể ăn hết đúng không?
Toàn thân Dư Uy đều không thoải mái, chỉ còn kém mỗi bước đẩy thẳng cô ta ra nữa mà thôi. Anh khéo léo nhấn mạnh: "Lý Tình Tình, cô tự ăn phần mình đi, không cần lo cho tôi, tôi có tay."
Dư Tương tự gắp cho mình một miếng vịt nướng rồi chậm rãi nói: "Anh, anh cũng đừng vui mừng sớm quá, người chặt đứt tay của anh đang trên đường tới kìa.”
"Hả?"
Dư Uy ngẩng đầu nhìn về phía sau thì thấy Lạc Hải Đường đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt u ám đang bước về phía này.
Lý Tình Tình nhạy cảm cảm thấy thân phận của cô gái này không hề tầm thường, bèn cầm lấy tay Dư Lộ hỏi: "Lộ Lộ, cô ta là ai vậy?"
Dư Lộ cũng nhíu mày, sao lại có thể trùng hợp như vậy?
Dư Tương lại gắp một miếng thăn heo chua ngọt lên ăn rồi cảm thán một cách sâu kín: "Xem ra vừa rồi tôi đoán đúng rồi. Bây giờ người có tâm trạng ngồi ăn cơm chỉ có mình tôi thôi."