Chiến tranh lạnh bắt đầu.
Sau khi nói chuyện xong ai nấy tự về phòng mình, ai chưa ngủ cũng không rõ.
Dây chuyền vô cùng nóng, là hiển thị của hệ thống, Dư Tương không nguyện lòng để ý nó, lần đầu ném dây chuyền lên bàn, cô sợ là nếu còn đeo, một lúc sau da sẽ bị bỏng.
“Muốn g.i.ế.c thì tôi thì giết, bà đây không hầu nữa.”
Dây chuyền im lặng.
Thực ra hệ thống từng nói, cho dù tháo dây chuyền xuống, nó vẫn có cách để liên lạc với cô, không có ảnh hưởng gì cả, bây giờ thì ném thẳng tay.
Chẳng qua Dư Tương ngủ không ổn lắm, sáng sớm đã bị âm thanh bên ngoài ồn ào làm tỉnh giấc, cô nằm yên bất động.
Ninh Miễn thu dọn hành lý, cũng không còn âm thanh gì nữa, lâu lâu có âm thanh nồi chảo đụng nhau từ trong nhà bếp.
Bình thường những động tĩnh nhỏ thế này không thể ồn thức tỉnh Dư Tương.
Đến lúc Dư Tương thức dậy, cô mở cửa phòng ngủ trong chốc lát đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Ninh Miễn đang xách hành lý đeo balo đi ra ngoài, vốn dĩ ngày đi công tác là thứ ba, anh lại đi trước một ngày.
Lúc Ninh Miễn quay người đóng cửa ánh mắt rũ xuống, không hề nhìn cô, bóng dáng cao lớn dần biến mất sau cánh cửa, có thể nghe thấy tiếng xuống cầu thang loáng thoáng.
Dư Tương đứng yên tại chỗ, nhún vai rồi đi vào nhà tắm.
Trước kia cô thích cắn bàn chải đánh răng đi qua đi lại trong nhà, tự nhiên hôm nay lại đi đến nhà bếp, tất cả sạch sẽ như bình thường, mở nắp nồi bên trong có chiếc màn thầu còn nóng, trứng vịt muối, một bát cháo.
Dư Tương ngẩn người, bọt kem đánh răng trong miệng tuồn xuống, cô nhanh chóng tay đỡ lấy, tay khác đậy nắp nồi lại, đi rửa tay.
Súc miệng, ăn sáng, đạp xe đến trường, bởi vì buổi chiều không có nhiều tiết lắm, thế nên sau buổi trưa tan học, cô chạy đến với bà nội Ninh một lúc.
Bà nội không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, vẫn quý mến như cũ:
“Sáng hôm nay Tiểu Miễn gọi điện cho bà, lần này nó đi công tác lâu, nếu cháu cảm thấy nhà mới xa quá thì có thể đến đây, cũng coi như có người bầu bạn.”
Thân thể bà vẫn không tốt lắm, bọn họ mãi đến giờ cũng chưa dám nói cho cô, chuyện của Trình Tử Nhân.
“Vâng ạ, cháu ở cùng bà.”
Đến đây ở còn có thể gặp được bà ngoại Lâm, hôm nay đến nhà họ Bùi, ngày mai đến nhà họ Ninh, không phải sợ không có cơm ăn, Dư Tương không cần phải tự mình ra tay nấu ăn nữa.
Bà ngoại Lâm cứ cười cô: “Cháu xem cháu, cũng đã kết hôn gần một năm, sao vẫn còn giống như một cô bé thế, hạnh phúc biết bao.”
Dư Tương làm mặt quỷ đáp lại.
Đã hai ngày, Dư Tương thấy tâm trạng không hệ, hệ thống lại liên lạc với cô.
“Làm sao?”
Hệ thống Trường Phong có hơi run rẩy: “Cô làm sao thế? Vẫn đang tức à? Nhưng trước kia không phải cô còn không vì sự thiên vị Dư Kiến Kỳ mà phát cáu thật sự...”
Hôm đó quá xúc động, vốn là Dư Tương và Dư Lộ có tranh chấp, Dư Lộ chỉ là chơi lén, chưa từng tìm Ninh Miễn phản kích, lần này, Dư Tương vì sự thiên vị của Dư Kiến Kỳ mà phát bực với tất cả mọi người, hoặc có thể Dư Lộ vì thế là bực bội, nói chuyện hai chị em giành người đàn ông với Ninh Miễn.
Vốn dĩ Dư Tương đang tức giận, nghe thấy Dư Lộ nói xấu cô cũng không đứng dậy vạch trần, ngược lại nổi cáu với Ninh Miễn, điều này không hợp tình hợp lý.
Trước tiên, Dư Tương cũng chỉ là không muốn Ninh Miễn đối xử quá tốt với cô mà thôi.
Dư Tương thở dài một hơi: “Trường Phong, tôi là một người bình thường, cho dù ngoài miệng cứ nói là không để ý, nhưng trong lòng cũng có vết thương, cậu cho rằng Dư Kiến Kỳ thật lòng khen tôi à? Chẳng qua là vì tôi đi đậu đại học, có thể trở thành đề tài nói chuyện của ông ta mà thôi. Nếu như tôi quay về từ quê mà còn phải dựa vào trong nhà để tìm công việc, lại còn không tự lượng sức tranh giành với Dư Lộ, ông ta còn khen tôi trước mặt người ta thì chắc mặt trời mọc từ đằng Tây rồi nhờ?”
Hệ thống Trường Phong nghẹn họng: “Tôi...”
Cậu ta không có tình cảm như loài người, cho rằng Dư Tương không để ý, là thật sự không để ý.
Hệ thống Trường Phong: “Nhưng tại sao cô lại vô duyên vô cớ nghi ngờ Ninh Miễn sẽ báo thù cô?”
Dư Tương không nhịn trợn trắng mắt: “Sao lại không thể? Ninh Miễn cũng không phải thánh nhân, anh ấy nghe lời của Dư Lộ chắc chắn sẽ nghi ngờ ý định lúc đầu của tôi.”
Hệ thống Trường Phong: “Nhưng mà Dư Lộ nói cũng không phải là thật, cô có thể giải thích với anh ấy, tại sao phải để cho kế hoạch của Dư Lộ đạt được ý đồ thế kia?”
DTV
“Lẽ nào cậu muốn để tôi nói toạc ra sự tồn tại của cậu à? Còn nữa, tôi có gì để phản bác đâu chứ?”
Hệ thống Trường Phong trầm mặc.
Dư Tương lại chán nản nói tiếp: “Tôi nghe Dư Lộ nói xấu tôi, lúc đó tôi nghĩ, không bằng cứ gánh cái tội này, đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng có thể thuận nước đẩy thuyền ly hôn Ninh Miễn.”