Sau khi ngủ say, Dư Tương quên mất việc Ninh Miễn đã đi công tác trở về. Cô trở mình nằm thẳng lại, cánh tay đè lên hai tấm chăn mỏng ở sau lưng Ninh Miễn. Anh dịch sang một bên, khi nằm thẳng thì khoảng cách giữa hai người rất gần, giống như khi ăn cơm vậy.
Tạm thời anh sẽ không nhắc lại mâu thuẫn ngày hôm đó. Nếu nói với Dư Tương rằng hai người tiếp tục làm vợ chồng trên danh nghĩa thì là đang lừa cô. Anh sẽ không nói dối cô lần nữa, cũng sợ khi nhắc tới việc đó, Dư Tương sẽ đưa ra những yêu cầu mà anh không thể chấp nhận, ví dụ như chia tay…
Thế nên, tạm thời cứ xem như không có chuyện lần đó, anh không muốn mạo hiểm.
Ninh Miễn nhắm mắt lại, thời gian trước đây anh thường xuyên ngủ không ngon. Lúc nhắm mắt lại sẽ nhớ tới khi hai người họ ở bên nhau. Bây giờ nhìn thấy người thật rồi, trái tim của anh rất kiên định. Cơn buồn ngủ ập tới, Ninh Miễn không suy nghĩ nữa, tiến vào giấc mơ đẹp.
…
Lúc Dư Tương thức dậy, cô chỉ có một suy nghĩ. Nếu tư thế ngủ là một ngành học, chắc chắn cô sẽ không đạt tiêu chuẩn. Rõ ràng là mỗi người nằm một nửa chiếc giường lớn, cô chiếm hơn phân nửa thì cũng thôi đi, thế mà còn chen vào nằm trong lòng người ta. Một tay cô ôm eo anh, nếu không phải có chăn ngăn cách, thì đùi cô cũng đã đặt lên người anh luôn rồi.
Dư Tương chậm rãi dịch người ra, cô ngẩng đầu nhìn Ninh Miễn, không cẩn thận đụng đầu vào cằm anh. Nhưng anh vẫn nhắm mắt, dường như không có cảm giác gì mà cứ ngủ say.
Theo như anh nói, hơn hai tháng qua thật sự rất vất vả. Dư Tương cẩn thận dịch người đi rồi mới thấy anh mặc một chiếc áo lót màu trắng. Một tay đặt bên người, một tay đặt lên gối, lúc nằm nghiêng sẽ thấy xương quai xanh rõ ràng. Gương mặt lúc ngủ cũng rất đẹp trai sạch sẽ.
“Hừ…”
Dư Tương ngắm nghía một lúc, nhỏ giọng khinh bỉ: “Hại nước hại dân.”
Phải nhanh chóng dọn về nhà mới.
Cô nhẹ nhàng xuống giường thay quần áo rồi rửa mặt. Lúc cửa phòng đóng lại, Ninh Miễn mới từ từ mở mắt ra, gương mặt vẫn còn mơ màng, nhưng môi lại cong lên.
Ninh Miễn xoay người nằm vào giữa hai chiếc gối nằm, ngửi được mùi hương trên người cô. Anh vẫn nhớ rõ câu nói thầm vừa rồi của cô, cũng may là không phải là không đúng.
Nghĩ tới đây, Ninh Miễn xoay người nằm thẳng lại để mặt không bị hằn dấu. Khi làm kiến trúc, anh luôn luôn tận dụng những nguyên vật liệu có ích, bây giờ cũng thế.
Sau khi Dư Tương rửa mặt xong, cô đẩy cửa bước vào thì đúng lúc nhìn thấy Ninh Miễn đang cởi áo. Anh đang giơ tay cởi áo nên sống lưng săn chắc màu mật ong, vòng eo hình tam giác ngược phía trên cạp quần trông rất nguy hiểm. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh vẫn bình tĩnh cởi áo ra, xoay người nhìn cô.
Dư Tương nuốt nước miếng, nhỏ giọng giải thích: “Em không biết anh đang thay quần áo.”
Nếu lúc nãy cô hét lên thì sẽ làm ông bà ở dưới nhà giật mình, đúng không?
Ninh Miễn vẫn bình tĩnh: “Không có gì, vào đi, đúng lúc có việc cần em giúp.”
“Ồ.”
Dư Tương đóng cửa lại rồi đi về phía anh: “Chuyện gì vậy?”
Cô không biết phải nhìn vào đâu, hơn nữa cô kiên quyết không thừa nhận đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người thật sống động như vậy…
Ánh mắt Ninh Miễn hiện lên ý cười, sau đó nghiêm túc nói: “Trước khi trở về lưng anh bị cục đá đụng phải. Ở trên lưng ấy, em có thể bôi thuốc giúp anh không?”
“Ở đâu?”
Anh đưa tay ra sau chỉ vào một vị trí ở giữa lưng, Dư Tương nhìn kỹ, đúng là có một vết xanh tím, trông có vẻ bị đụng trúng không nhẹ.
“Em thấy rồi.”
Ninh Miễn khom lưng mở ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc đưa cho cô: “Em bôi giúp anh đi, anh không với tới, lúc trước bôi còn không trúng.”
“Được.”
Tay Dư Tương hơi run, cô vặn nắp ra rồi đổ một ít thuốc vào lòng bàn tay. Cô xoa tay rồi dán lòng bàn tay vào vết xanh tím kia. Lúc bàn tay cô đặt lên đó, Ninh Miễn bỗng nhiên cứng người lại.
“Đau lắm à?”
Dư Tương không biết mình có làm đúng không.
Ninh Miễn l.i.ế.m môi, giọng nói hơn run: “Hơi đau, không sao cả, em tiếp tục đi.”
Dư Tương cúi đầu, không để ý hơi thở của mình đang phà lên lưng anh. Sau khi từ từ bôi thuốc, cô cẩn thận hỏi: “Được không?”
Ninh Miễn đưa tay chạm vào chỗ bị thương: “Được rồi, phiền em quá.”
“Không phiền.”
Mặt Dư Tương hơi nóng lên, ánh mắt cô lướt qua cánh tay với những đường cong cơ bắp rõ ràng của anh, thầm nghĩ “Thực sắc tính dã, à không, sắc tức thị không!”
DTV
Ninh Miễn rất tự nhiên mặc lại quần áo trước mặt cô, sau đó hỏi: “Có ngửi thấy mùi thuốc không?”
Dư Tương hít mấy cái: “Không có, mùi không nồng.”
“Vậy được rồi, anh sợ bà nội ngửi được sẽ lo lắng.”
Dư Tương do dự một lúc rồi hỏi: “Sao cục đá lại đụng trúng anh?”
“Lúc công nhân nâng vật liệu đá lên, anh tránh không kịp nên đụng phải. Trước đó thì chẳng có việc gì, trước khi về một ngày thì đụng phải. Xui xẻo quá.”
“Ồ, ra là vậy.”
Ninh Miễn ừ một tiếng rồi lấy hộp thuốc từ tay cô: “Em rửa tay đi, còn phải đi học đấy, sắp muộn rồi.”
“Hả, được rồi!”
Dư Tương như mới vừa tỉnh mộng, cô chạy vụt đi. Lúc xoay người, Ninh Miễn nhìn thấy sườn mặt đỏ bừng của cô, anh nheo mắt lại.