Mẹ Hứa gọi một cuộc điện thoại tới đơn vị của Dư Lộ. Cô ta làm ở đơn vị tài vụ nên không nhận thì không được, nhận thì lại không có kiên nhẫn với mẹ chồng nên cứ phải lặp đi lặp lại chuyện lát nữa tan tầm mình sẽ gọi điện lại thì mới được giải thoát.
Thấy mặt mày Dư Lộ nhăn nhó, đồng nghiệp bên cạnh tò mò hỏi: "Lộ Lộ à, vừa rồi người nói giọng pha tiếng địa phương kia là mẹ chồng cô phải không?"
Người nói giọng pha tiếng địa phương là chỉ giọng mẹ Hứa không phải khẩu âm bản địa.
"... Phải."
Đồng nghiệp không nhịn được mà nói thầm: "Sao cô không chọn người nào ở ngay trong Yến Thành chúng ta mà tìm người bên ngoài làm gì. Mẹ chồng cô sẽ không cách xa nghìn dặm còn muốn nhúng tay vào chuyện của cô đấy chứ?"
"Bà ấy thúc giục tôi sinh con. Thôi quên đi, cứ kệ bà ấy."
DTV
Dư Lộ không dám nói mẹ chồng nói bật, tránh cho lời này không cẩn thận rơi vào lỗ tai Hứa Chấn Uyên nên cô ta chỉ đành nhẫn nhịn ứng phó. Gần đây cô ta không có cách nào để kiếm tiền, thời tiết lại càng ngày càng khô nóng, trong lòng đang vô cùng phiền não nên lúc nói chuyện với mẹ chồng cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Lúc trước trong mấy ngày mới cưới cô ta không có thai được nên không thể đến đơn vị thăm người thân. Còn nữa, bây giờ Hứa Chấn Uyên đang chấp hành nhiệm vụ nên tốt hơn hết là cô ta vẫn nên làm một người vợ nhỏ hoàn hảo thì hơn.
Nhưng mà ngày nào mới là đúng lúc đây? Nếu dựa theo vận mệnh đã được định ra thì cô ta và Hứa Chấn Uyên sẽ bên nhau cả đời. Cô ta...
Dư Lộ vô cùng bất an, tan tầm lại đi đối phó với bà chồng.
Mẹ Hứa không phải đồ ngốc nên nghe ra được con dâu đang nói cho có lệ với mình, bèn gọi điện thoại cho Hứa Chấn Uyên ở trong đơn vị, nhưng lại nhận được lời hồi báo là không thể liên lạc được. Bà đắn đo suy nghĩ mãi rồi cuối cùng mang con gái Hứa Trân Trân cùng tới Yến Thành.
Khi Dư Lộ tan tầm về nhà thấy hai mẹ con đang đứng trước cửa chờ mình, mặt cô ta suýt nữa xị xuống.
Bảo vệ cửa còn nhắc nhở: "Kế toán Dư, đó là mẹ chồng cô phải không? Người này đã đứng đây chờ cô rất lâu rồi."
Dư Lộ chỉ hận vì sao hôm nay lại là ngày phát tiền lương nên cô phải tới trường học làm chứ. Nếu biết mẹ chồng sẽ tới thì chắc chắn cô ta đã trốn ra ngoài từ lâu rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-347.html.]
Mẹ Hứa vui mừng hớn hở kéo con gái nhỏ qua: "Trân Trân, mai gọi chị dâu đi."
Lần này bà nhất định phải để Hứa Trân Trân ở lại Yến Thành...
Lúc Dư Tương về nhà mẹ đẻ thăm Lâm Bảo Chi thì vừa lúc gặp phải ba người. Dư Lộ về nhà mẹ đẻ còn dẫn theo hai cái đuôi.
"Ôi chao, bác gái à, sao bác lại ở đây?"
Mẹ Hứa cười tủm tỉm nói: "Bác không yên tâm về Lộ Lộ nên tới xem con bé thế nào, vừa lúc Trân Trân được nghỉ nên mang nó tới đây làm bạn với Lộ Lộ luôn. Mấy cô gái trong thành phố các con đều thông minh cả nên bác muốn để Trân Trân nhìn nhiều quen mặt, tương lai cũng có thể tìm nhà chồng tốt."
Dư Tương từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Vừa lúc Lộ Lộ gần đây rất rảnh rỗi, có thể tiếp đón hai người rồi."
"Đúng vậy, Lộ Lộ rất có hiếu, đối xử với hai bác cũng rất tốt. Ngày hôm qua con bé còn mua gà nướng cho bác và Trân Trân ăn..."
Mẹ Hứa lải nhải kể về điểm tốt của con dâu, đứng trên địa bàn nhà họ Dư không hề nói bậy câu nào, chỉ còn kém bước nâng Dư Lộ lên tận trời nữa mà thôi. Nhưng Dư Lộ được khen thì trên mặt lại không có nhiều biểu cảm vui vẻ.
Dư Tương yên lặng xem kịch vui. Dư Lộ muốn lấy lòng cha mẹ chồng nên khoảng thời gian trước luôn ngoan ngoãn vâng lời, vốn đã bị vây trong thế yếu. Bây giờ cô ta đã đút cho khẩu vị của cha mẹ chồng trở nên kén chọn rồi nên muốn hai người này yên phận là điều rất khó khăn. Đại khái là Dư Lộ muốn cùng Hứa Chấn Uyên đi qua thung lũng gió êm biển lặng, tương lai trở thành một đôi vợ chồng tình thâm đây mà. Nhưng trước đó còn phải dọn dẹp cái đống lông gà vỏ tỏi đầy đất này cái đã. Cũng không biết cô ta còn giữ được thiết lập của mình không nhỉ?
Tất nhiên là Dư Lộ không bỏ lỡ ánh mắt cực kỳ hứng thú của Dư Tương. Chờ đến lúc chỉ còn hai người, cô ta không hề đóng vai nhu nhược nữa. Dù sao thì cô ta và Dư Tương cũng không bao giờ được như xưa nữa rồi.
"Có phải chị gọi mẹ chồng em tới không?"
Chỉ để xem cuộc vui ư?
Dư Tương nhướng mày nghiêm túc nói: "Như này đi, nếu mẹ chồng cô là do tôi gọi tới thì tôi chúc cô mọi điều ước đều thành sự thật, đầu bạc răng long với Hứa Chấn Uyên, bên nhau trọn đời đến chân trời xa xăm luôn nhé."
Còn nếu không phải cô gọi tới thì ngược lại nhé.