Bước tiếp theo là bọn họ sẽ đi tìm Hứa Chấn Uyên, hỏi anh ta cảm thấy thế nào. Ninh Miễn không định để Dư Tương có bất kỳ sự tiếp xúc gì với anh ta nên chuẩn bị tự mình cầm điện thoại lên gọi.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, người gọi tới là Dư Uy.
"Em rể, anh tìm Tương Tương, nó có ở nhà không? Anh tới trường học tìm nó mà bạn học bảo nó không đi học, sao thế?"
"... Không có chuyện gì đâu ạ, xin phép nghỉ để xử lý một ít chuyện ngày hôm qua mà thôi. Em giao điện thoại cho cô ấy đây."
Dư Tương nhận lấy điện thoại rồi áp ống nghe lên bên tai. Ninh Miễn ngồi bên cạnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Lực chú ý của cô đặt hết một nửa lên chỗ ngón tay đang tiếp xúc của hai người bọn họ, mãi đến khi Dư Uy nói rõ tính nghiêm trọng của việc này.
"Trên mặt Hải Đường nổi một mảng đỏ sưng tấy. Cô ấy bắt đầu không dám gặp anh nữa. Hôm nay anh được nghỉ nên tới tìm cô ấy, mới biết có chuyện này. Anh hỏi Hải Đường thì cô ấy nói là vì dùng mấy thứ kem dưỡng trắng da gì đó nên mặt mới bị nổi mẩn đỏ. Tương Tương, mấy vết đỏ trên mặt cô ấy vẫn chưa biến mất. Anh nghe nói khoảng thời gian trước các em cũng có một vị khách gặp tình huống như vậy..."
"Anh, đừng dong dài nữa, đem Lạc Hải Đường tới đây nhanh lên. Còn nữa, bảo cô ấy cầm theo cả kem chống nắng và kem dưỡng trắng da đã dùng tới đây!"
Dư Uy thở phào nhẹ nhõm: "Được! Chiều nay anh sẽ đưa cô ấy tới."
Cúp điện thoại, Ninh Miễn chuẩn bị quay số của Hứa Chấn Uyên thì lại bị Dư Tương đè tay lại.
"Chúng ta khoan hãy động tới bọn họ. Trừ khi bọn họ chạy trốn khỏi Yến Thành suốt đêm. Không thì cũng không vội lắm."
Dư Tương cứ luôn cảm thấy mặt Lạc Hải Đường bị nổi mẩn đổ không phải là chuyện tình cờ. Nhân viên hoàn tiền cho khách hàng do sản phẩm có vấn đề của bọn họ chỉ có mấy người, không thể nào trùng hợp đến nỗi một trong số đó lại là Lạc Hải Đường được.
Ninh Miễn cũng không hỏi nhiều mà là gọi điện thoại hỏi thăm tình huống ở nhà họ Lâm, để người ta chú ý đến Lâm Táp nhiều hơn.
Bọn họ xử lý xong một loạt chuyện thì đã quá giờ cơm trưa. Dư Tương định gọi một ít mỳ ăn cho qua bữa trưa rồi tập trung chờ Dư Uy và Lạc Hải Đường tới nhưng Ninh Miễn lại không đồng ý.
Ninh Miễn cầm tem phiếu và cặp lồng cơm ra ngoài, sau đó nhanh chóng mang hai món chay hai món mặn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-372.html.]
DTV
Dư Tương hơi cạn lời. Hình như người nhà họ Ninh rất để ý đến mấy ngày lễ thì phải. Lễ tết và sinh nhật đều rất quan trọng. Ninh Miễn sẽ không chúc mừng cả trong ngày này đấy chứ?
Chỉ là nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn rất thành thật đi nấu canh cà chua trứng.
"Em..."
Ninh Miễn cầm đũa lên, thấy cô hơi ngạc nhiên thì thấp giọng giải thích: "Em ăn nhiều chút đi."
Bổ dưỡng cả.
Dư Tương thừa nhận bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Bụng cô cũng đã đói đến mức kêu vang. Cá kho tộ và thịt heo chiên giòn đều là những món cô thích ăn. Thế là Dư Tương nhanh chóng tiêu diệt một cái bánh mì.
Hai món ăn đều không hề ít. Bọn họ ăn no căng bụng cũng chỉ mới hết một nửa mà thôi. Lúc Dư Uy mang Lạc Hải Đường tới gõ cửa, cặp lồng cơm còn chưa kịp dọn dẹp.
Dư Uy nghi ngờ hỏi: "Không phải hai người các em không nấu cơm mà luôn mua đồ ăn ngoài đấy chứ?"
Quanh năm ngày nào cũng mua đồ ăn ngoài sẽ lãng phí biết bao nhiêu là tiền, tiền lương sẽ tiêu hết vào mặt này mất. Nhưng thật ra việc này cũng rất lãng mạn. Anh ta cảm thấy em gái mình trông cũng nết na lắm mà sao lại không nấu cơm chứ?
Ninh Miễn bác bỏ trước: "Không phải. Hôm nay bọn em bận quá thôi chứ bình thường bọn em đều tự nấu cơm."
"À à."
Dư Uy không xen vào việc của người khác nữa, em gái anh ta cảm thấy thoải mái là được. Trước mắt quan trọng nhất là đối tượng của anh ta đây này. Lạc Hải Đường đi theo Dư Uy tới nhà nhưng lại không dám cởi khăn che trên mặt xuống. Thời tiết vừa vào thu mà cô ấy đã đội mũ, che bản thân kín mít, ngay cả đôi mắt cũng không thấy rõ.
Dư Tương chọt chọt tay cô: "Chị dâu, mở ra đi chứ?
Đây là lần đầu tiên Lạc Hải Đường nghe cô gọi mình là chị dâu. Cô ấy xấu hổ cúi đầu trong vô thức rồi sau đó mới nhớ ra vấn đề trên mặt, cố lấy dũng khí cởi mũ và khăn che xuống để lộ ra khuôn mặt sưng đỏ thê thảm, không còn chút kiều diễm động lòng người ngày xưa này. Khuôn mặt này thật sự phải khiến người ta hít ngược một hơi. Lạc Hải Đường cố hết sức xoay qua chỗ khác không cho Dư Uy nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Dư Uy lo lắng suông: "Hải Đường à, anh cảm thấy chắc chắn là Tương Tương sẽ có cách mà. Em đừng trốn, anh không sợ đâu, không xấu chút nào."