Anh ta nghĩ vậy, chợt có suy nghĩ lóe lên: "Ninh Miễn, tôi không hề bảo hai tên côn đồ đó làm gì Dư Lộ cả, chỉ hù dọa cô ta một chút thôi. Còn việc cô ta có quan hệ không đứng đắn với một người đàn ông là sự thật!"
Đây chính là nhược điểm anh ta đang nắm trong tay.
Mặt Ninh Miễn trở nên u ám: "Cậu đừng có nói nhảm!"
Dư Tương không chút hoang mang hỏi lại: "Vậy làm sao mà anh biết được hay thế? Để tôi đoán xem nào, là Dư Lộ nói cho anh phải không?"
"Cô ấy không nói!"
"Ồ, thế chắc người bên cạnh anh nói cho anh."
Lâm Táp bị chặn họng. Dư Tương này vẫn khiến người ta ghét như trước đây!
Hứa Chấn Uyên đứng ngoài phòng dành cho khách nghe được tất cả nội dung, cũng thấy rõ người kia bảo vệ Dư Lộ cỡ nào. Anh ta đẩy cửa đi tới. Lâm Táp bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên cảm xúc phẫn hận.
Người mà anh ta yêu thích nhất thế mà lại chọn cưới một thằng nhóc nông thôn không quyền không thế! Hứa Chấn Uyên có gì tốt chứ!
"Dư Lộ đâu rồi?"
Hứa Chấn Uyên thấp giọng trả lời: "Phòng thẩm vấn."
Anh ta và Dư Lộ vừa tới nơi, Dư Lộ đã bị mang đi tra hỏi. Cảnh sát dẫn anh ta vào phòng dành cho khách nhưng lại không cho anh ta đi vào.
Dư Tương nhún nhún vai. Có lẽ cuộc thẩm vấn Dư Lộ sẽ chẳng hỏi được ra nội dung gì đâu, chỉ là cũng không quan trọng lắm, mục đích của cô là để Hứa Chấn Uyên nghe thấy lời bộc bạch của Lâm Táp thôi.
Quả nhiên, Dư Lộ không thừa nhận mình đã bắt tay với Lâm Táp, nhưng cô ta lại thoải mái thừa nhận việc hai người gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng khóc nấc lên chọc người ta thương tiếc.
Chỉ là lần phỏng vấn này còn chưa chấm dứt thì Lạc Hải Đường ở bên kia đã báo cảnh sát rồi. Cô ấy muốn đòi lại công bằng từ cô bạn thân Lý Song Song đã đổi lọ kem dưỡng trắng da của mình kia. Cô ta và Dư Lộ cùng tới cửa hàng Bách Hóa để mau kem chống nắng, nhưng Lý Song Song lại không mang lọ theo nên lọ thủy tinh đó là do Dư Lộ đưa cho cô ta. Trước khi đổ kem chống nắng vào thì dưới đáy lọ thủy tinh đó có chút bọt nước màu trắng chưa lau khô. Lúc thấy nhân viên bán hàng sắp đổ kem vào trong lọ, cô ta đã nhắc nhở người bán hàng lau khô nước đi đã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-377.html.]
Sau đó về nhà mới phát hiện kem chống nắng bôi lên da không thoải mái. Cô ta lại nghe nói có người sử dụng sản phẩm ở cửa hàng Bách Hóa xong thì trên mặt bị lở loét nên đã đổi lọ kem đó với lọ của Lạc Hải Đường.
Nhưng ngày mua của Lý Song Song sớm hơn tất cả các vị khách mặt bị lở loét nên bên phía cửa hàng Bách Hóa cũng báo cảnh sát, nghi ngờ là vấn đề của Lý Song Song.
Lý Song Song khăng khăng một mực: "Là lọ thủy tinh mà Dư Lộ đưa cho tôi có vấn đề!"
DTV
Lọ thủy tinh kia chưa bị vứt đi, vẫn được giữ bên người nên sau khi kiểm tra đo lường thì phát hiện trong lọ có rất nhiều thuốc còn sót lại.
Dư Lộ giải thích nguồn gốc của thuốc lạ này.
Đến đây, Dư Lộ mới hơi hoảng hốt. Cô ta không ngờ rằng Lý Song Song lại ngu xuẩn như vậy. Rõ ràng cô ta đã từng ám chỉ rằng kem dưỡng trắng da của cửa hàng Bách Hóa có vấn đề, hoàn toàn có thể quy mọi trách nhiệm cho cửa hàng Bách Hóa cơ mà. Lý Song Song ngay cả nói dối cũng không nói!
Dư Lộ đặt bẫy Dư Tương là thứ nhất, thứ hai là cô ta càng muốn để Lạc Hải Đường cút xa ra một chút. Bây giờ Lạc Hải Đường chỉ là một người bình thường. Cô ta sợ Lạc Hải Đường tới gần Hứa Chấn Uyên rồi lại nhớ ra cái gì đó, sau đó tranh cướp với cô ta. Thế nên cô ta đã cẩn thận nương theo ngọn gió xuân là kem dưỡng trắng da của cửa hàng Bách Hóa để khiến mặt của Lạc Hải Đường bị lở loét, không còn cơ hội ở bên Dư Uy nữa.
Đáng tiếc, nếu biết trước rằng buổi tối hôm đó không thể thành công thì cô ta nên ngăn cản Lý Song Song đổi kem dưỡng trắng da mới đúng. Như vậy sẽ không ai nghi ngờ cô ta cả.
"Dư Lộ, cô phải thành thật cho tôi một lời giải thích!"
Cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn vỗ bàn một cái. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào có ánh mắt linh hoạt như vậy, cực kỳ xảo quyệt!
Dư Lộ lấy lại bình tĩnh: "Tôi cũng không biết bên trong có thuốc. Có thể là lúc trước nó đựng một ít thuốc trừ sâu linh tinh mà tôi không cẩn thận cầm nhầm."
Nhưng đây là loại thuốc chưa từng xuất hiện ở Yến Thành. Cảnh sát đã tìm chuyên gia cố vấn, chỉ tìm được loại thuốc tương tự nhưng độc tính lại khác nhau, chắc chắn đây không chỉ đơn giản là thuốc trừ sâu được.
Nhưng Dư Lộ ngậm chặt miệng nói không rõ lắm nên cảnh sát thẩm vấn tạm thời tha cho cô ta, để một người khác tới hỏi thay, hỏi chuyện khác.
"Em gái của chồng cô là Hứa Trân Trân đã khai rằng cô bé lấy kẹo sữa từ trong nhà tới, kẹo là do cô mua. Vì sao trên kẹo sữa lại có thuốc gây hưng phấn? Vì sao phải ám chỉ Hứa Trân Trân đi tìm Dư Tương đòi đồng hồ, còn bảo Hứa Trân Trân đưa kẹo cho cô ấy ăn?"
Người phụ trách thẩm vấn và người ghi chép đều phải cố gắng hết sức để kiềm chế sự ngạc nhiên trên mặt mình. Người phụ nữ trông có vẻ mảnh mai này không hề đơn giản chút nào. Cô ta đã tham dự ít nhất mấy vụ án rồi, mà vụ sau còn ác độc hơn vụ trước.