Ông cụ Bùi ho khan một tiếng: “Hai đứa các cháu ở riêng hai nơi đúng thật không phải là một chuyện tốt.”
Đôi mắt của Dư Lộ trừng lớn, không thể tin tưởng nói: “Nhưng mà em còn có cả công việc nữa!”
“Vậy thì từ chức đi, bây giờ người từ chức xuống biển nhiều như vậy, sao cô lại không thể làm một trong số đó được chứ.”
Chỉ là, cho dù là xuống biển cũng không thể ở trong vùng biển của Yến Thành này được, chỉ cần hiện tại có năng lực, Dư Tương rất phiền khi nhìn thấy Dư Lộ ở lại Yến Thành tiếp tục nhảy nhót, nhẹ nhàng buông tha cho cô ta? Làm gì có chuyện nào tốt như thế.
Dư Lộ cắn chặt cánh môi, bởi vì trước mắt mọi người đều không có ý muốn phản bác, bọn họ thế mà lại thật sự tán đồng với việc cô ta phải rời khỏi Yến Thành!
“Cha...”
Dư Kiến Kỳ hơi hơi hé miệng, ông không chỉ nhìn thấy Dư Lộ bất lực khẩn cầu, mà còn nhìn thấy Dư Tương nở nụ cười trào phúng, còn cả Lâm Bảo Chi không hề nói một câu, nếu bây giờ ông phản đối chuyện Dư Lộ rời khỏi Yến Thành, vậy sau đó phải đối mặt với những người còn lại như thế nào? Ông quay đầu nhìn về phía vách tường, coi như không nghe thấy bất cứ cái gì.
Ninh Miễn rũ mắt che giấu sự trào phúng với cha vợ.
Ông cụ Bùi đặt câu hỏi thêm một lần nữa: “Dư Lộ, cháu có đồng ý hay không?”
Dư Lộ không muốn đồng ý, cô ta dựa vào cái gì mà phải từ chức, đi bộ đội không thể sắp xếp ổn thỏa trong thời gian ngắn, còn chuyện đi Côn Xuyên lại càng không thể nào, lúc trước thời điểm về Côn Xuyên làm hôn lễ cô ta đã từng thề sẽ không bao giờ quay trở lại cái nơi chim không thèm ỉa kia nữa!
“Chấn Uyên, em, em đi bộ đội với anh nhé, có được không?”
Hứa Chấn Uyên cuối cùng cũng giật giật chân mày, nhẹ giọng nói: “Bây giờ nhà cho người thân cùng đi bộ đội đã không còn phòng trống, nếu em nguyện ý, thì quay về Côn Xuyên ở một đoạn thời gian, nếu không muốn, chúng ta liền ly hôn, có lẽ em sẽ có thể có thêm một con đường sống để lựa chọn.”
“Không!”
Dư Lộ không chút nghĩ ngợi đã cắt ngang lời anh ta nói, lo lắng bất an lắc đầu: “Em sẽ không ly hôn! Tuyệt đối sẽ không ly hôn! Chấn Uyên, anh đã nói sẽ đối tốt với em cả cuộc đời này, sao có thể tùy tiện nói ra câu ly hôn như thế được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-382.html.]
Bà ngoại Lâm âm thầm thở dài trong lòng, nếu người nào đó biết có một người phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy nằm ngủ bên cạnh mình, sao còn có thể kiên định mà ngủ tiếp, không ly hôn mới đúng là kỳ quái đấy?
Lúc này, Lâm Bảo Chi ngược lại lại là người tỉnh táo nhất, ngay sau đó mở miệng nói: “Nếu như ly hôn, mẹ sẽ đưa con về quê, là quê của ông bà nội con, bên kia không biết những chuyện đã xảy ra ở Yến Thành, con qua đó vẫn có thể sống một cuộc sống yên ổn.”
Dư Lộ cắn chặt cánh môi, bốn vị trưởng bối đều thờ ơ m.á.u lạnh, đến cả cha cũng không giúp cô ta.
Nhưng mà, nếu không đi Côn Xuyên, Hứa Chấn Uyên sẽ ly hôn với cô ta...
Trước mắt Dư Lộ chợt tối sầm, hạ nhẫn tâm gằn từng chữ một nói: “Được, con đi Côn Xuyên, chuyện lần này là do con sai, chị bảo con làm cái gì, con sẽ làm cái đó.”
Cha mẹ Hứa Chấn Uyên đều ở Côn Xuyên, anh ta sớm muộn gì cũng phải quay về, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ có cơ hội quay lại một lần nữa.
Dư Tương dù bận vẫn ung dung cắt ngang cô ta: “Đừng có gọi tôi là chị, tôi nghe vào liền cảm thấy ghê tởm, tôi nói với cô này, sau này tôi và cô sẽ không có bất cứ một xu quan hệ nào cả.”
Dư Lộ đè nén hận ý nhìn cô, cuối cùng gật đầu: “Vâng.”
Cái cô ta sợ nhất là ánh mắt lạnh nhạt vô cảm của những người bên cạnh, vì Hứa Chấn Uyên, vì cuộc sống trong tương lai, cô ta có thể trả giá hết thảy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sau này cô ta chắc chắn sẽ dâng trả toàn bộ nỗi khuất nhục của ngày hôm nay!
“Cô đang nghĩ sẽ báo thù như thế nào đấy à? Cô phải nhớ kỹ, chỉ cần cô dám tìm tôi trả thù, tôi đây nhất định sẽ vạch trần toàn bộ mọi chuyện của ngày hôm nay, đến lúc đó sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Chấn Uyên đó nha.”
Dư Lộ cắn chặt môi: “Em không có.”
Cô ta rét run từng đợt trong lòng, bởi vì không có tâm tình ăn cơm, lúc này dạ dày cực kỳ không thoải mái, cô ta nhìn thấy biểu tình thở dài một hơi của những người chung quanh, đáy mắt xuất hiện một chút khác thường, chân nhanh chóng trở nên mềm nhũn, ngã xuống.
DTV
“Lộ Lộ!”
Dư Kiến Kỳ là người đầu tiên tiếp được cô ta, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng gọi cô ta.
Lâm Bảo Chi chậm một bước, một mực giữ chặt lấy cánh tay của cô ta, Hứa Chấn Uyên chậm một bước, chỉ nhìn thấy bộ dáng Dư Lộ té xỉu trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch đến mức không có một tia huyết sắc.