Trong phòng khách lại bắt đầu bận rộn lên, bà ngoại Lâm cầm một chén nước đường trắng đút cho Dư Lộ, người rất nhanh đã tỉnh lại, quay đầu liền nôn ra, nôn khan không ngừng.
Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi đều đã từng sinh con, nhìn cái bộ dáng này của cô ta, nhịn không được hoài nghi trong lòng.
“Đây là có chuyện gì?”
Không đến nỗi mang thai ngay lúc này đấy chứ?
Dư Kiến Kỳ nói ra suy nghĩ trong lòng hai người: “Lộ lộ mang thai? Nếu còn tiếp tục đi Côn Xuyên có phải là không được tốt lắm hay không?”
Dư Tương tán đồng mà gật gật đầu: “Cho nên nha, cha, cha hẳn là nên cùng đi theo đến Côn Xuyên chăm sóc cho đứa cháu ngoại còn chưa có sinh ra của cha, như vậy là có thể yên tâm rồi đúng không?”
“Dư Tương, cha không phải ——”
“Không phải cái gì?”
Dư Kiến Kỳ không biết nên phản bác như thế nào, huống chi ông còn chột dạ, nói cái gì cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể hoang mang rối loạn nâng Dư Lộ đang nôn khan ngồi dậy, thương lượng xem có cần phải đưa đến bệnh viện kiểm tra hay không.
Sắc mặt lạnh băng của Hứa Chấn Uyên cũng xuất hiện một chút thay đổi, Dư Lộ mượn cơ hội giữ chặt lấy bàn tay vẫn luôn không buông ra của anh ta, lẩm bẩm gọi tên anh ta.
DTV
“Chấn Uyên, em rất sợ hãi, em thật sự biết sai rồi.”
Dư Tương xoa xoa giữa mày, không còn lời gì để nói với trò khôi hài vừa diễn ra trước mắt này, vỗ vỗ lên tay của Ninh Miễn, đứng dậy đi đến chỗ nhà họ Ninh cách đó không xa, nói chuyện với bà cụ Ninh.
Lâm Bảo Chi muốn ngăn cô lại nói một câu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng càng đi càng xa của cô.
Sau khi Dư Lộ té xỉu không có nghĩa là không cần phải trả nợ nữa, đã xử lý xong chuyện nhà, sau khi hủy bỏ hồ sơ báo án ở Cục Công An, còn phải cho Kỳ Thao của hàng Bách Hóa và Trương Phi của xưởng Tân Hoa một lời giải thích, bọn họ phải bồi thường nhiều tiền oan như vậy cho khách hàng bị hư mặt, mấy cái đó đều là tai bay vạ gió, đương nhiên là phải tìm đến đầu sỏ gây tội muốn một lời giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-383.html.]
Trương Phi biết Dư Lộ là em gái ruột của Dư Tương, nhưng mà hai chị em bất hòa, ông đã được ám chỉ không cần phải khách khí: “Chuyện này nếu không phải chúng tôi xử lý kịp thời thì chắc chắn sẽ tạo nên sự ảnh hưởng không thể vãn hồi, các người phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”
Cửa hàng Bách Hóa cũng giống như thế, bọn họ làm buôn bán, thanh danh quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Tính toán số tiền của cả hai nhà, tổng cộng phải bồi thường ra ngoài gần một ngàn đồng tiền, Hứa Chấn Uyên lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra, cũng chỉ có khoảng hơn 900 đồng tiền, anh ta quay về bộ đội lãnh trước hai tháng tiền lương, gom góp đủ một ngàn giao cho Kỳ Thao và Trương Phi, còn chuyện phân chia cụ thể như thế nào sẽ do hai người kia tự thương lượng.
Lâm Bảo Chi thờ ơ lạnh nhạt, không hề cho một phân một li nào để giúp đỡ, Dư Lộ đã đến bệnh viện kiểm tra qua, nói là mang thai, nhưng Hứa Chấn Uyên cũng không có vì vậy mà thay đổi quyết định, trả lại nhà thuê cho người ta, sắp xếp hành lý, thật sự định đưa Dư Lộ quay về Côn Xuyên.
Còn công việc ở trường học của Dư Lộ, không chờ cho Dư Lộ đi từ chức, bọn họ đã nhận được tin tức, tính tiền lương cho Dư Lộ, rồi trực tiếp tuyển một người khác vào chiếm lấy vị trí đó của Dư Lộ, cứ theo lẽ thường hấp tấp mà tiếp tục tiến hành công việc.
Sau khi Hứa Chấn Uyên mua được vé xe lửa thì gọi điện thoại sang cho Ninh Miễn.
“Anh hỏi xem Dư Tương có muốn trông chừng cô ấy lên xe lửa không?”
Dư Tương đương nhiên là có hứng thú.
Ngày cô ta rời đi, cô tự mình đến, cô chính là muốn xem Dư Lộ bước lên xe lửa đi Côn Xuyên, không cần biết vào thời điểm nào Dư Lộ sẽ tìm cách quay trở về, nhưng ít ra có thể thanh tịnh được một thời gian.
Dư Lộ xách theo một cái túi lớn, đứng cách đó không xa là cô em chồng Hứa Trân Trân, cô ta quay về, Hứa Trân Trân đương nhiên cũng sẽ đi theo.
Đoàn tàu còn chưa có vào trạm, những hành khách chờ để lên xe đã đứng ở trên đài ngắm trăng nôn nóng chờ đợi, Dư Tương nhìn trước ngó sau, mua ít hạt dưa cắn chơi.
Dư Lộ cúi đầu không nhìn cô, cả người thoạt nhìn gầy hơn một chút, có chút chật vật.
Phía xa xa, có đoàn tàu bóp còi, Dư Tương cất hạt dưa đi, chỉ về phía cách đó không xa nói: “Chà, năm đó thời điểm tôi rời đi chính là ngồi một chiếc xe như thế này, nhưng lúc trước cô không có tới đưa tôi, bây giờ tôi tới đưa cô, đến Côn Xuyên thay tôi chào hỏi bố mẹ chồng của cô một tiếng, cũng hy vọng cô đừng quay lại từ Côn Xuyên.”
Dư Lộ lúc này mới ngẩng đầu lên, nắm chặt túi xách trong tay, vẫn không nói lời nào.